Chương 680: VẬT KHÔNG TÚI
Tiểu Chủ
27/02/2021
Người phụ nữ nói xong thì quay sang nhìn người đàn ông, đợi câu trả lời của anh.
Tuy nhiên, người đàn ông chỉ nhìn về chỗ chiếc xe của Tô Ánh Nguyệt rời khỏi một lúc lâu, sau đó bèn không nói một lời quay người đi vào trong xe.
Chân trái của anh hơi khập khiễng, đi rất chậm, nhưng lại không tổn hại đến khí tức từ trên người của anh tỏa ra.
Người phụ nữ híp mắt nhìn anh, sau đó sải bước đi đến, giơ tay đỡ anh.
Chỉ có điều, một giây sau thì bị người đàn ông nhàm chán này giằng ra.
“Anh...” Mặt mày của người phụ nữ ủ rũ, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
...
Tô Ánh Nguyệt lái xe rất nhanh trên đường.
Khi cô về đến Vịnh Vân Thượng thì là 11h30.
Đêm lạnh như nước.
Cô từ trong xe bước ra, bị khí lạnh khiến cô co lại, cô kéo cổ áo, hà hơi, sau đó mới đi vào trong biệt thự.
Trong đại sảnh Nam Kha vẫn đang đợi.
Thấy Tô Ánh Nguyệt bước vào, Nam Kha lập tức đứng dậy: “Bà chủ, cô về rồi, muốn ăn chút gì không?”
“Cô ở đây chờ làm gì? Người làm đâu?” Tô Ánh Nguyệt nhìn xung quanh, phát hiện người làm không thấy một ai.
Nam Kha cười nói: “Không sao, dù sao tôi cũng không ngủ được.”
Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu, cởi áo khoác trên người ra, hỏi cô ta: “Mộc Tây đâu?”
“ông chủ được tôi dỗ ngủ rồi, tôi nói đợi khi nào cậu ấy nhắc dậy thì có thể nhìn thấy cô.”
Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt hơi khựng lại, nói: “Tôi lên trên xem thằng bé.”
Nói xong, cô bèn xoay người đi lên lầu.
Mới đi được một nửa thì cô nhìn thấy Trần Mộc Tây mặc bộ đồ ngủ xinh xắn đứng ở đầu cầu thang.
Cậu bé rõ ràng vừa mới tỉnh giấc, tóc tai rối, sắc mặt đờ đẫn, trong mắt ẩn chứa một tia mê mang, dáng vẻ nhỏ nhắn đó, nhìn mà khiến trái tim của Tô Ánh Nguyệt mềm nhũn ra.
Cô rảo bước, chạy bước lớn đến trước mắt của Trần Mộc Tây, dùng chiếc áo khoác trong tay quấn Trần Mộc Tây lại rồi bế cậu bé lên, sờ chân nhỏ của của cậu bé, cảm thấy có chút lạnh, thì dùng tay bao bọc thay cho cậu nhóc, nhẹ nhàng nói: “Sao lại chạy ra ngoài rồi?”
Trần Mộc Tây giơ tay ôm lấy cổ của Tô Ánh Nguyệt, bộ dạng không có tinh thần, đầu dụi vào hõm vai của cô.
Động tác này rõ ràng rất ỷ lại.
Đứa trẻ vừa ngủ dậy, cần một lúc mới có thể tỉnh táo lại, Tô Ánh Nguyệt cũng không tiếp tục nói chuyện với cậu bé, sau đó bế cậu bé đi thẳng vào phòng ngủ.
Đi được hai bước, Tô Ánh Nguyệt nghe thấy Trần Mộc Tây đột nhiên nói ra một từ: “Ba.”
Bước chân của cô chững lại, quay sang nhìn Trần Mộc Tây: “Sao vậy? Mở thấy ba sao?”
Trần Mộc Tây nhìn xung quanh một hồi, sau đó mới đờ đẫn gật đầu.
Cánh tay đang bế cậu bé của Tô Ánh Nguyệt lại siết chặt vài phần, cực kỳ đau lòng.
Cô bế Trần Mộc Tây về đến phòng ngủ, rất nhanh dỗ cậu bé ngủ say.
Nam Kha vừa hay bước vào, cái khay trên tay có một bát mì: “Tùy tiện ăn một chút.”
Khoảng thời gian gần đây, Tô Ánh Nguyệt bề ngoài mặc dù nhìn rất bình thường, sáng đi tối về, chăm sóc Trần Mộc Tây, không có chỗ nào không ổn.
Nhưng, luôn đi theo bên cạnh Tô Ánh Nguyệt nên cô ta biết, Tô Ánh Nguyệt gần đây đều ăn không ngon, ngủ không yên giấc.
Cô ta lo lắng, cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ cơ thể của Tô Ánh Nguyệt không chống đỡ được.
“Cảm ơn.” Tô Ánh Nguyệt đi sang một bên, bắt đầu ăn mì.
Nam Kha không nhịn được mà thở dài.
“Có thế nào thì cô vẫn phải chăm sóc chính mình trước.”
“Tôi biết.” Động tác khuấy mì của Tô Ánh Nguyệt dừng lại, sau đó không tiếp tục lên tiếng.
...
Liên quan đến chuyện rơi máy bay, thời gian đã trôi qua hơn một tháng, độ hot đã dần dần giảm xuống.
Nhưng những người mất tích đó, vẫn không có một tin tức gì.
Phía quan chức cũng không cho được lời giải thích nào.
Mà cuộc bầu cử tổng thống của nước J, trải qua hơn một tháng đã có kết quả rồi.
Buổi sáng lúc ăn sáng, Nam Kha nói đến chuyện này.
“Công chúa Aika, được chọn làm phó tổng thống.”
Tô Ánh Nguyệt đối với cuộc bầu cử tổng thống không có quan tâm, nghe cô ta nói, thuận miệng hỏi một câu: “Tổng thống là ai?”
Nam Kha nói ra một cái tên mà cô không thấy quen thuộc.
“Đây là kết quả khi Grissy nhúng tay vào sao?” Tô Ánh Nguyệt đặt chiếc cốc trong tay xuống, lên tiếng hỏi.
Nam Kha chỉ nói: “Kết quả này có chút nằm ngoài dự đoán.”
Tô Ánh Nguyệt hiểu ý trong lời nói của Nam Kha.
Chuyện này quá nửa là kết quả của việc Grissy nhúng tay vào.
Ăn xong bữa sáng, Tô Ánh Nguyệt lái xe đưa Trần Mộc Tây đến nhà trẻ.
“Mẹ tối sẽ đến đón con.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn Trần Mộc Tây được cô gái dẫn vào trong thì mới xoay người trở lại trong xe.
Mọi thứ dường như đều bình tĩnh lại.
Khoảng thời gian này, người của Grissy đều không có xuất hiện gây ra sóng gió gì, Bùi Dục Ngôn cũng không có tra được tin tức gì hữu dụng, mà Trần Minh Tân, vẫn không có tin tức như cũ.
Chỉ có điều, khi tan làm, Tô Ánh Nguyệt nhận được một cuộc điện thoại của người bị cô lơ đi từ lâu.
Nhìn số điện thoại quen thuộc gọi đến hiển thị trên màn hình điện thoại, Tô Ánh Nguyệt suy tư một lúc, mới bắt máy.
Những ngày tháng đó ở nước J, thật sự không có ai đáng để hoài niệm cả.
Mà Trần Minh Tân gặp tai nạn máy bay ở khu vực trong nước, cho nên cô không có quan tâm đến chuyện của nước J.
Vì thế, cô cũng suýt quên mất, vẫn còn Trần Úc Xuyên.
Khi chuyện máy bay bị nổ được truyền ra, giới truyền thông trong nước có ý muốn đưa tin, nhưng cũng không dám làm cho lớn.
Mà ở nước J, Trần Úc Xuyên cũng không có vì chuyện này mà cho ra bất kỳ sự đáp trả nào.
Sau khi điện thoại được kết nối, Trần Minh Tân đã nói một câu: “Định bao giờ về nước J?”
“Trong nước có việc, tạm thời không trở về.” Tô Ánh Nguyệt không biết ông ta tại sao đột nhiên hỏi cô khi nào trở về nước J, nhưng cũng không có trực tiếp nói ra.
“Minh Tân đến bây giờ còn chưa có tin tức, e rằng đã lành ít dữ nhiều, hai mẹ con các cháu ở trong nước, ông không yên tâm, mặc kệ nói thế nào, cháu cũng là cháu dâu đằng ngoại được gia tộc Mogwynn chúng ta thừa nhận.”
Ý trong lời nói của Trần Úc Xuyên rất rõ ràng, chính là muốn Tô Ánh Nguyệt trở về.
Tô Ánh Nguyệt sau giây phút nghi ngờ ngắn ngủi thì hiểu lần này Trần Úc Xuyên gọi đến là muốn giở trò gì.
Cô nhớ lại lời mà Tô Thành đã từng nói.
Những người coi trọng danh lợi này, vào lúc này tìm đến cô, không phải chính là tài lực của khổng lồ của tập đoàn LK sao.
Trần Úc Xuyên trước giờ thích chỉ huy người khác, nếu như Trần Minh Tân thật sự đã gặp điều không may thì cô chính là người thừa kế thứ nhất của tập đoàn LK, Trần Úc Xuyên muốn kêu cô về nước J, sau đó ép cô, đến lúc đó tập đoàn LK không phải là vật trong túi của Trần Úc Xuyên ông ta sao.
Trước không nhắc khi ở nước J, Trần Úc Xuyên ở trong tối đã động tay chân không ít việc, với những gì Trần Minh Tân đã nói, ông ta có thể cấu kết với Grissy, Tô Ánh Nguyệt cũng không thể để bọn họ được đắc ý.
Huống chi, cô tin Trần Minh Tân vẫn còn sống.
“Ý tốt của ông, cháu xin nhận, ông yên tâm, cháu sẽ chăm sóc bản thân và Mộc Tây, Trần Minh Tân sẽ trở về, cháu ở lại thành phố Vân Châu chờ anh ấy.”
Đánh thái cực ai không biết chứ?
Trần Úc Xuyên có tâm tư của Tư Mã Chiêu, cô biết.
Cô nếu như dẫn Trần Mộc Tây về nước J thì thật sự đưa sói vào miệng hổ rồi.
Trong giọng nói của Trần Úc Xuyên kèm theo ý nghiến răng nghiến lợi: “Cháu sao vẫn không biết tốt xấu như thế chứ!”
Tuy nhiên, người đàn ông chỉ nhìn về chỗ chiếc xe của Tô Ánh Nguyệt rời khỏi một lúc lâu, sau đó bèn không nói một lời quay người đi vào trong xe.
Chân trái của anh hơi khập khiễng, đi rất chậm, nhưng lại không tổn hại đến khí tức từ trên người của anh tỏa ra.
Người phụ nữ híp mắt nhìn anh, sau đó sải bước đi đến, giơ tay đỡ anh.
Chỉ có điều, một giây sau thì bị người đàn ông nhàm chán này giằng ra.
“Anh...” Mặt mày của người phụ nữ ủ rũ, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
...
Tô Ánh Nguyệt lái xe rất nhanh trên đường.
Khi cô về đến Vịnh Vân Thượng thì là 11h30.
Đêm lạnh như nước.
Cô từ trong xe bước ra, bị khí lạnh khiến cô co lại, cô kéo cổ áo, hà hơi, sau đó mới đi vào trong biệt thự.
Trong đại sảnh Nam Kha vẫn đang đợi.
Thấy Tô Ánh Nguyệt bước vào, Nam Kha lập tức đứng dậy: “Bà chủ, cô về rồi, muốn ăn chút gì không?”
“Cô ở đây chờ làm gì? Người làm đâu?” Tô Ánh Nguyệt nhìn xung quanh, phát hiện người làm không thấy một ai.
Nam Kha cười nói: “Không sao, dù sao tôi cũng không ngủ được.”
Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu, cởi áo khoác trên người ra, hỏi cô ta: “Mộc Tây đâu?”
“ông chủ được tôi dỗ ngủ rồi, tôi nói đợi khi nào cậu ấy nhắc dậy thì có thể nhìn thấy cô.”
Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt hơi khựng lại, nói: “Tôi lên trên xem thằng bé.”
Nói xong, cô bèn xoay người đi lên lầu.
Mới đi được một nửa thì cô nhìn thấy Trần Mộc Tây mặc bộ đồ ngủ xinh xắn đứng ở đầu cầu thang.
Cậu bé rõ ràng vừa mới tỉnh giấc, tóc tai rối, sắc mặt đờ đẫn, trong mắt ẩn chứa một tia mê mang, dáng vẻ nhỏ nhắn đó, nhìn mà khiến trái tim của Tô Ánh Nguyệt mềm nhũn ra.
Cô rảo bước, chạy bước lớn đến trước mắt của Trần Mộc Tây, dùng chiếc áo khoác trong tay quấn Trần Mộc Tây lại rồi bế cậu bé lên, sờ chân nhỏ của của cậu bé, cảm thấy có chút lạnh, thì dùng tay bao bọc thay cho cậu nhóc, nhẹ nhàng nói: “Sao lại chạy ra ngoài rồi?”
Trần Mộc Tây giơ tay ôm lấy cổ của Tô Ánh Nguyệt, bộ dạng không có tinh thần, đầu dụi vào hõm vai của cô.
Động tác này rõ ràng rất ỷ lại.
Đứa trẻ vừa ngủ dậy, cần một lúc mới có thể tỉnh táo lại, Tô Ánh Nguyệt cũng không tiếp tục nói chuyện với cậu bé, sau đó bế cậu bé đi thẳng vào phòng ngủ.
Đi được hai bước, Tô Ánh Nguyệt nghe thấy Trần Mộc Tây đột nhiên nói ra một từ: “Ba.”
Bước chân của cô chững lại, quay sang nhìn Trần Mộc Tây: “Sao vậy? Mở thấy ba sao?”
Trần Mộc Tây nhìn xung quanh một hồi, sau đó mới đờ đẫn gật đầu.
Cánh tay đang bế cậu bé của Tô Ánh Nguyệt lại siết chặt vài phần, cực kỳ đau lòng.
Cô bế Trần Mộc Tây về đến phòng ngủ, rất nhanh dỗ cậu bé ngủ say.
Nam Kha vừa hay bước vào, cái khay trên tay có một bát mì: “Tùy tiện ăn một chút.”
Khoảng thời gian gần đây, Tô Ánh Nguyệt bề ngoài mặc dù nhìn rất bình thường, sáng đi tối về, chăm sóc Trần Mộc Tây, không có chỗ nào không ổn.
Nhưng, luôn đi theo bên cạnh Tô Ánh Nguyệt nên cô ta biết, Tô Ánh Nguyệt gần đây đều ăn không ngon, ngủ không yên giấc.
Cô ta lo lắng, cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ cơ thể của Tô Ánh Nguyệt không chống đỡ được.
“Cảm ơn.” Tô Ánh Nguyệt đi sang một bên, bắt đầu ăn mì.
Nam Kha không nhịn được mà thở dài.
“Có thế nào thì cô vẫn phải chăm sóc chính mình trước.”
“Tôi biết.” Động tác khuấy mì của Tô Ánh Nguyệt dừng lại, sau đó không tiếp tục lên tiếng.
...
Liên quan đến chuyện rơi máy bay, thời gian đã trôi qua hơn một tháng, độ hot đã dần dần giảm xuống.
Nhưng những người mất tích đó, vẫn không có một tin tức gì.
Phía quan chức cũng không cho được lời giải thích nào.
Mà cuộc bầu cử tổng thống của nước J, trải qua hơn một tháng đã có kết quả rồi.
Buổi sáng lúc ăn sáng, Nam Kha nói đến chuyện này.
“Công chúa Aika, được chọn làm phó tổng thống.”
Tô Ánh Nguyệt đối với cuộc bầu cử tổng thống không có quan tâm, nghe cô ta nói, thuận miệng hỏi một câu: “Tổng thống là ai?”
Nam Kha nói ra một cái tên mà cô không thấy quen thuộc.
“Đây là kết quả khi Grissy nhúng tay vào sao?” Tô Ánh Nguyệt đặt chiếc cốc trong tay xuống, lên tiếng hỏi.
Nam Kha chỉ nói: “Kết quả này có chút nằm ngoài dự đoán.”
Tô Ánh Nguyệt hiểu ý trong lời nói của Nam Kha.
Chuyện này quá nửa là kết quả của việc Grissy nhúng tay vào.
Ăn xong bữa sáng, Tô Ánh Nguyệt lái xe đưa Trần Mộc Tây đến nhà trẻ.
“Mẹ tối sẽ đến đón con.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn Trần Mộc Tây được cô gái dẫn vào trong thì mới xoay người trở lại trong xe.
Mọi thứ dường như đều bình tĩnh lại.
Khoảng thời gian này, người của Grissy đều không có xuất hiện gây ra sóng gió gì, Bùi Dục Ngôn cũng không có tra được tin tức gì hữu dụng, mà Trần Minh Tân, vẫn không có tin tức như cũ.
Chỉ có điều, khi tan làm, Tô Ánh Nguyệt nhận được một cuộc điện thoại của người bị cô lơ đi từ lâu.
Nhìn số điện thoại quen thuộc gọi đến hiển thị trên màn hình điện thoại, Tô Ánh Nguyệt suy tư một lúc, mới bắt máy.
Những ngày tháng đó ở nước J, thật sự không có ai đáng để hoài niệm cả.
Mà Trần Minh Tân gặp tai nạn máy bay ở khu vực trong nước, cho nên cô không có quan tâm đến chuyện của nước J.
Vì thế, cô cũng suýt quên mất, vẫn còn Trần Úc Xuyên.
Khi chuyện máy bay bị nổ được truyền ra, giới truyền thông trong nước có ý muốn đưa tin, nhưng cũng không dám làm cho lớn.
Mà ở nước J, Trần Úc Xuyên cũng không có vì chuyện này mà cho ra bất kỳ sự đáp trả nào.
Sau khi điện thoại được kết nối, Trần Minh Tân đã nói một câu: “Định bao giờ về nước J?”
“Trong nước có việc, tạm thời không trở về.” Tô Ánh Nguyệt không biết ông ta tại sao đột nhiên hỏi cô khi nào trở về nước J, nhưng cũng không có trực tiếp nói ra.
“Minh Tân đến bây giờ còn chưa có tin tức, e rằng đã lành ít dữ nhiều, hai mẹ con các cháu ở trong nước, ông không yên tâm, mặc kệ nói thế nào, cháu cũng là cháu dâu đằng ngoại được gia tộc Mogwynn chúng ta thừa nhận.”
Ý trong lời nói của Trần Úc Xuyên rất rõ ràng, chính là muốn Tô Ánh Nguyệt trở về.
Tô Ánh Nguyệt sau giây phút nghi ngờ ngắn ngủi thì hiểu lần này Trần Úc Xuyên gọi đến là muốn giở trò gì.
Cô nhớ lại lời mà Tô Thành đã từng nói.
Những người coi trọng danh lợi này, vào lúc này tìm đến cô, không phải chính là tài lực của khổng lồ của tập đoàn LK sao.
Trần Úc Xuyên trước giờ thích chỉ huy người khác, nếu như Trần Minh Tân thật sự đã gặp điều không may thì cô chính là người thừa kế thứ nhất của tập đoàn LK, Trần Úc Xuyên muốn kêu cô về nước J, sau đó ép cô, đến lúc đó tập đoàn LK không phải là vật trong túi của Trần Úc Xuyên ông ta sao.
Trước không nhắc khi ở nước J, Trần Úc Xuyên ở trong tối đã động tay chân không ít việc, với những gì Trần Minh Tân đã nói, ông ta có thể cấu kết với Grissy, Tô Ánh Nguyệt cũng không thể để bọn họ được đắc ý.
Huống chi, cô tin Trần Minh Tân vẫn còn sống.
“Ý tốt của ông, cháu xin nhận, ông yên tâm, cháu sẽ chăm sóc bản thân và Mộc Tây, Trần Minh Tân sẽ trở về, cháu ở lại thành phố Vân Châu chờ anh ấy.”
Đánh thái cực ai không biết chứ?
Trần Úc Xuyên có tâm tư của Tư Mã Chiêu, cô biết.
Cô nếu như dẫn Trần Mộc Tây về nước J thì thật sự đưa sói vào miệng hổ rồi.
Trong giọng nói của Trần Úc Xuyên kèm theo ý nghiến răng nghiến lợi: “Cháu sao vẫn không biết tốt xấu như thế chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.