Chương 691: VIẾT HOA IN ĐẬM “ANH SAI RỒI”
Tiểu Chủ
27/02/2021
Sáng hôm sau.
Tô Ánh Nguyệt nắm tay Trần Mộc Tây xuống lầu đã nhìn thấy Bùi Chính Thành.
Mới sáng sớm, anh đến đây để làm gì?
Bùi Chính Thành đang nói gì đó với Nam Kha, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Tô Ánh Nguyệt hơi nhíu mày, lập tức nắm tay Trần Mộc Tây tiếp tục bước xuống lầu.
Bùi Chính Thành quay đầu qua đã thấy Tô Ánh Nguyệt xuống, đang định nói gì đó với cô, Tô Ánh Nguyệt lại lắc đầu nhìn anh, ý bảo anh khoan hãy nói.
Mặc kệ sáng sớm anh đến đây là vì việc gì, nhưng chắc chắn không thể nào là chuyện tốt được.
Trần Mộc Tây vừa thấy Bùi Chính Thành đã chạy qua chỗ anh ngay, chào: “Chú Bùi.”
Bùi Chính Thành lập tức thay vẻ mặt nghiêm nghị bằng vẻ mặt tươi cười, nói: “Con dậy sớm thật đó.”
Trần Mộc Tây nghiêm túc nói: “Con phải đi học, chú cũng dậy sớm quá.”
“Được rồi, đi ăn cơm trước đi.” Tô Ánh Nguyệt vừa lúc xen vào một câu, dẫn Trần Mộc Tây vào nhà ăn.
Sau đó cô mới quay lại tìm Nam Kha và Bùi Chính Thành.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Nói đến chuyện chính, vẻ mặt Bùi Chính Thành cũng nghiêm túc lên: “Có tin tức của Minh Tân rồi, có người nói từng nhìn thấy anh ấy ở thành phố Vân Châu.”
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt hơi hốt hoảng.
Nhưng sau đó lại cảm thấy rất khó hiểu.
Trần Minh Tân rất cẩn thận, nếu không phải anh cố ý muốn để lộ dấu vết thì ngày hôm đó lúc ở quán cà phê Tô Ánh Nguyệt không thể nào nhìn thấy anh được.
Sau đó cô còn cố ý cử rất nhiều người đến thành phố Vân Châu tìm kiếm anh trên diện rộng, nhưng cũng không có chút tung tích nào, sao bây giờ lại bị người khác nhìn thấy được.
Không lẽ là bởi vì hôm qua anh đến gặp cô, bị người khác nhìn thấy sao?
Cô hơi cúi mắt che đi cảm xúc, bình tĩnh hỏi: “Ai thấy? Thấy ở đâu?”
Bùi Chính Thành lập tức trả lời: “Tôi cũng không biết, là anh hai của tôi nói.”
“Bùi Dục Ngôn?” Tô Ánh Nguyệt có hơi kinh ngạc, trong lòng cũng có hơi hoảng sợ.
Cô chưa bao giờ dám khinh thường Bùi Dục Ngôn cả, cũng không dám giao tiếp với anh ta quá nhiều, luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh, nhưng mà anh lại hệt như một tên thích tự ngược, cô càng không để ý đến anh ta, anh ta lại càng đeo bám cô hơn.
Nếu như Trần Minh Tân đã biết, nói không chừng sẽ hiểu lầm cô, sau đó sẽ lại ghen lồng ghen lộn lên nữa.
Bùi Chính Thành còn tưởng là Tô Ánh Nguyệt không tin lời mình nói, vội vàng bổ sung: “Tin tức của anh hai tôi chắc là vẫn khá chính xác.”
Nam Kha ở bên cạnh xen lời: “Không ngờ sếp thật sự còn sống.”
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt trở nên nghiêm túc, trong lòng lại nghĩ, hôm qua Bùi Dục Ngôn nói những lời ý ám chỉ Trần Minh Tân đã chết giống như những người khác, nếu không thì đã không nhắc đến vấn đề cái xác rồi.
Nhưng mà cũng chỉ mới có một buổi tối trôi qua mà thôi, anh ta đã nói mình nhận được tin, có người nhìn thấy Trần Minh Tân?
Tối hôm qua lúc cô đi ra, Trần Minh Tân đã đi từ sớm rồi, anh chắc chắn không thể nào gặp Bùi Dục Ngôn được.
Chuyện này có gì đó không bình thường.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại không thể nói thẳng cho Bùi Chính Thành biết, chỉ có thể nói bóng nói gió: “Mới sáng sớm anh đã chạy về đây, là vì muốn nói chuyện này sao?”
“Đương nhiên.” Chuyện vui đến như thế còn không cho phép anh mới sáng sớm chạy sang nói sao?
Tô Ánh Nguyệt cười: “Lần trước tôi đã nói rồi, tôi từng nhìn thấy Trần Minh Tân, tôi tin chắc rằng anh ấy còn sống, nhưng mà mấy người lại không chịu tin tôi.”
“Ừm... chuyện này...”
“Nếu anh hai của anh có thể tìm được Trần Minh Tân, chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ.” Tô Ánh Nguyệt tin tưởng biểu hiện của bản thân vẫn nằm trong phạm vi bình thường.
Có một số việc là phải kỳ lạ như vậy đó, rõ ràng là sự thật, nhưng mà cần phải do nhiều người nói thì mức độ đáng tin mới cao được.
Cô đưa Trần Mộc Tây đến nhà trẻ rồi lái xe đến công ty như mọi ngày.
Vừa mới vào trong văn phòng ngồi xuống, cô lấy phần hồ sơ ngay hôm qua chưa xem xong ra, lật vài trang, đột nhiên nhìn thấy ở giữa có một tờ giấy thừa.
Nhìn thấy nội dung bên trên giấy, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Đây là một tờ truyện tranh nói về chủ đề xin lỗi, cô bé gái xách theo một chiếc dép lên đang đánh lên đầu của một bé trai, lời thoại bên cạnh được viết hoa in đậm “Anh sai rồi”.
Không cần nghi ngờ nữa, đây chắc chắn là tác phẩm của Trần Minh Tân.
Cô nhớ đến ngày hôm qua, Trần Minh Tân còn hỏi có phải cô đang ganh tị với Mộc Tây hay không, kết quả hôm nay anh cũng vẽ cho cô một bức.
Cái trò này, hơn hai năm trước anh cũng đã từng sử dụng một lần rồi.
Tuy rằng chiêu có hơi cũ nhưng mà Tô Ánh Nguyệt lại không thể không thừa nhận, cô rất thích.
Nhưng mà, chuyện lần này là thứ mà một tờ tranh vẽ có thể giải quyết được sao?
Đương nhiên là không!
Đừng nói một tờ, một trăm tờ cũng không giải quyết được!
Tô Ánh Nguyệt quyết tâm, vươn tay ra, duỗi thẳng ngón tay rồi lại cong lại, vò tờ tranh vẽ thành một cục, sau đó quăng xuống đất.
Vừa khéo Nam Kha bước vào nhìn thấy.
“Mợ chủ, lát nữa có một cuộc họp lúc mười giờ.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn cục ‘giấy’ bị cô quăng dưới đất, lại ngước mắt lên nhìn Nam Kha: “Hoặc là, cô có thể gọi tôi là tổng giám đốc Tô.”
Nam Kha: “...”
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Thôi bỏ đi, cô đi chuẩn bị cuộc họp đi, còn nữa, sau này nếu như tôi không dặn thì không cần phải dọn dẹp văn phòng giúp tôi đâu.”
“Được, tôi biết rồi.” Tuy rằng Nam Kha không biết vì sao Tô Ánh Nguyệt lại đột nhiên đưa ra một yêu cầu kỳ lạ như vậy, nhưng thân là cấp dưới, cô ta cũng sẽ không nghi hoặc.
Huống chi, đây cũng chỉ là việc nhỏ.
Kết quả, vừa xoay người định đi ra, cô ta nhìn thấy dưới đất có một cục giấy.
Trên sàn nhà sạch sẽ có một cục giấy.
Cô ta lại bắt đầu tái phát bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế rồi, đang định cúi xuống nhặt lên đã bị Tô Ánh Nguyệt cản lại: “Cô không cần để ý chút chuyện nhỏ này, cứ đi làm việc đi.”
“Cái này...”
“Mau đi đi.” Tô Ánh Nguyệt khẽ mím môi, giống như muốn cười mà không dám cười.
Nam Kha đành phải chịu đựng cảm giác ngứa tay, đi ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn cục giấy kia, đó thật ra là bức tranh Trần Minh Tân vẽ cho cô.
Cô không biết vì sao Trần Minh Tân có thể vào được văn phòng của cô, nhưng mà dù sao nơi này cũng là địa bàn của anh, anh muốn đi vào cũng quá đơn giản.
Hôm qua hai người chỉ vội vàng gặp nhau, anh còn chưa nói gì với cô cả, cô cũng không liên lạc được với anh, chỉ có thể bị động chờ anh đến tìm.
Anh tưởng cô là Mộc Tây sao? Chỉ cần một tờ tranh vẽ là có thể dụ dỗ được?
Cô sẽ dùng hành động nói cho anh biết, lần này sẽ không dễ dàng như thế.
Hết giờ làm, cô còn phải đi đón Trần Mộc Tây cho nên sẽ không tăng ca.
Buổi tối.
Trong tòa cao ốc chi nhánh LK, có một bóng người cao gầy đang đi qua hành lang, bước chân vô cùng thản nhiên, giống như là đang đi dạo trong nhà của mình.
Trần Minh Tân quen cửa quen nẻo vào văn phòng tổng giám đốc, cầm đèn pin mini luôn mang theo bên người ra rọi lên bàn làm việc vài lần, lại kéo ngăn kéo ra thấy trong đó không còn tranh vẽ của anh đâu nữa.
Lấy rồi? Không giận nữa?
Trong lòng nghĩ như thế, anh rọi đèn pin lướt một vòng quanh phòng, lập tức nhìn thấy cách đó không xa có một cục giấy.
Anh nhìn chằm chằm cục giấy kia, sau đó cúi người nhặt lên.
Đây chẳng phải là tờ truyện tranh anh vẽ cho Tô Ánh Nguyệt để xin lỗi sao?
Bàn tay cầm đèn pin siết chặt lại, gương mặt điển trai dưới bóng tối càng có vẻ âm u hơn.
Một lúc lâu sau, anh hừ lạnh, có giỏi vò nó thành một cục thế này thì sao không thử xé nát nó cho anh xem đi!
Anh vuốt phẳng lại tờ truyện tranh kia, bỏ vào ngăn kéo.
Sau đó, không biết anh lấy từ đâu ra một quyển sách tranh, xé một tờ trong quyển đó rồi nhét vào chồng tài liệu giấy tờ của Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt nắm tay Trần Mộc Tây xuống lầu đã nhìn thấy Bùi Chính Thành.
Mới sáng sớm, anh đến đây để làm gì?
Bùi Chính Thành đang nói gì đó với Nam Kha, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Tô Ánh Nguyệt hơi nhíu mày, lập tức nắm tay Trần Mộc Tây tiếp tục bước xuống lầu.
Bùi Chính Thành quay đầu qua đã thấy Tô Ánh Nguyệt xuống, đang định nói gì đó với cô, Tô Ánh Nguyệt lại lắc đầu nhìn anh, ý bảo anh khoan hãy nói.
Mặc kệ sáng sớm anh đến đây là vì việc gì, nhưng chắc chắn không thể nào là chuyện tốt được.
Trần Mộc Tây vừa thấy Bùi Chính Thành đã chạy qua chỗ anh ngay, chào: “Chú Bùi.”
Bùi Chính Thành lập tức thay vẻ mặt nghiêm nghị bằng vẻ mặt tươi cười, nói: “Con dậy sớm thật đó.”
Trần Mộc Tây nghiêm túc nói: “Con phải đi học, chú cũng dậy sớm quá.”
“Được rồi, đi ăn cơm trước đi.” Tô Ánh Nguyệt vừa lúc xen vào một câu, dẫn Trần Mộc Tây vào nhà ăn.
Sau đó cô mới quay lại tìm Nam Kha và Bùi Chính Thành.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Nói đến chuyện chính, vẻ mặt Bùi Chính Thành cũng nghiêm túc lên: “Có tin tức của Minh Tân rồi, có người nói từng nhìn thấy anh ấy ở thành phố Vân Châu.”
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt hơi hốt hoảng.
Nhưng sau đó lại cảm thấy rất khó hiểu.
Trần Minh Tân rất cẩn thận, nếu không phải anh cố ý muốn để lộ dấu vết thì ngày hôm đó lúc ở quán cà phê Tô Ánh Nguyệt không thể nào nhìn thấy anh được.
Sau đó cô còn cố ý cử rất nhiều người đến thành phố Vân Châu tìm kiếm anh trên diện rộng, nhưng cũng không có chút tung tích nào, sao bây giờ lại bị người khác nhìn thấy được.
Không lẽ là bởi vì hôm qua anh đến gặp cô, bị người khác nhìn thấy sao?
Cô hơi cúi mắt che đi cảm xúc, bình tĩnh hỏi: “Ai thấy? Thấy ở đâu?”
Bùi Chính Thành lập tức trả lời: “Tôi cũng không biết, là anh hai của tôi nói.”
“Bùi Dục Ngôn?” Tô Ánh Nguyệt có hơi kinh ngạc, trong lòng cũng có hơi hoảng sợ.
Cô chưa bao giờ dám khinh thường Bùi Dục Ngôn cả, cũng không dám giao tiếp với anh ta quá nhiều, luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh, nhưng mà anh lại hệt như một tên thích tự ngược, cô càng không để ý đến anh ta, anh ta lại càng đeo bám cô hơn.
Nếu như Trần Minh Tân đã biết, nói không chừng sẽ hiểu lầm cô, sau đó sẽ lại ghen lồng ghen lộn lên nữa.
Bùi Chính Thành còn tưởng là Tô Ánh Nguyệt không tin lời mình nói, vội vàng bổ sung: “Tin tức của anh hai tôi chắc là vẫn khá chính xác.”
Nam Kha ở bên cạnh xen lời: “Không ngờ sếp thật sự còn sống.”
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt trở nên nghiêm túc, trong lòng lại nghĩ, hôm qua Bùi Dục Ngôn nói những lời ý ám chỉ Trần Minh Tân đã chết giống như những người khác, nếu không thì đã không nhắc đến vấn đề cái xác rồi.
Nhưng mà cũng chỉ mới có một buổi tối trôi qua mà thôi, anh ta đã nói mình nhận được tin, có người nhìn thấy Trần Minh Tân?
Tối hôm qua lúc cô đi ra, Trần Minh Tân đã đi từ sớm rồi, anh chắc chắn không thể nào gặp Bùi Dục Ngôn được.
Chuyện này có gì đó không bình thường.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại không thể nói thẳng cho Bùi Chính Thành biết, chỉ có thể nói bóng nói gió: “Mới sáng sớm anh đã chạy về đây, là vì muốn nói chuyện này sao?”
“Đương nhiên.” Chuyện vui đến như thế còn không cho phép anh mới sáng sớm chạy sang nói sao?
Tô Ánh Nguyệt cười: “Lần trước tôi đã nói rồi, tôi từng nhìn thấy Trần Minh Tân, tôi tin chắc rằng anh ấy còn sống, nhưng mà mấy người lại không chịu tin tôi.”
“Ừm... chuyện này...”
“Nếu anh hai của anh có thể tìm được Trần Minh Tân, chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ.” Tô Ánh Nguyệt tin tưởng biểu hiện của bản thân vẫn nằm trong phạm vi bình thường.
Có một số việc là phải kỳ lạ như vậy đó, rõ ràng là sự thật, nhưng mà cần phải do nhiều người nói thì mức độ đáng tin mới cao được.
Cô đưa Trần Mộc Tây đến nhà trẻ rồi lái xe đến công ty như mọi ngày.
Vừa mới vào trong văn phòng ngồi xuống, cô lấy phần hồ sơ ngay hôm qua chưa xem xong ra, lật vài trang, đột nhiên nhìn thấy ở giữa có một tờ giấy thừa.
Nhìn thấy nội dung bên trên giấy, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Đây là một tờ truyện tranh nói về chủ đề xin lỗi, cô bé gái xách theo một chiếc dép lên đang đánh lên đầu của một bé trai, lời thoại bên cạnh được viết hoa in đậm “Anh sai rồi”.
Không cần nghi ngờ nữa, đây chắc chắn là tác phẩm của Trần Minh Tân.
Cô nhớ đến ngày hôm qua, Trần Minh Tân còn hỏi có phải cô đang ganh tị với Mộc Tây hay không, kết quả hôm nay anh cũng vẽ cho cô một bức.
Cái trò này, hơn hai năm trước anh cũng đã từng sử dụng một lần rồi.
Tuy rằng chiêu có hơi cũ nhưng mà Tô Ánh Nguyệt lại không thể không thừa nhận, cô rất thích.
Nhưng mà, chuyện lần này là thứ mà một tờ tranh vẽ có thể giải quyết được sao?
Đương nhiên là không!
Đừng nói một tờ, một trăm tờ cũng không giải quyết được!
Tô Ánh Nguyệt quyết tâm, vươn tay ra, duỗi thẳng ngón tay rồi lại cong lại, vò tờ tranh vẽ thành một cục, sau đó quăng xuống đất.
Vừa khéo Nam Kha bước vào nhìn thấy.
“Mợ chủ, lát nữa có một cuộc họp lúc mười giờ.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn cục ‘giấy’ bị cô quăng dưới đất, lại ngước mắt lên nhìn Nam Kha: “Hoặc là, cô có thể gọi tôi là tổng giám đốc Tô.”
Nam Kha: “...”
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Thôi bỏ đi, cô đi chuẩn bị cuộc họp đi, còn nữa, sau này nếu như tôi không dặn thì không cần phải dọn dẹp văn phòng giúp tôi đâu.”
“Được, tôi biết rồi.” Tuy rằng Nam Kha không biết vì sao Tô Ánh Nguyệt lại đột nhiên đưa ra một yêu cầu kỳ lạ như vậy, nhưng thân là cấp dưới, cô ta cũng sẽ không nghi hoặc.
Huống chi, đây cũng chỉ là việc nhỏ.
Kết quả, vừa xoay người định đi ra, cô ta nhìn thấy dưới đất có một cục giấy.
Trên sàn nhà sạch sẽ có một cục giấy.
Cô ta lại bắt đầu tái phát bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế rồi, đang định cúi xuống nhặt lên đã bị Tô Ánh Nguyệt cản lại: “Cô không cần để ý chút chuyện nhỏ này, cứ đi làm việc đi.”
“Cái này...”
“Mau đi đi.” Tô Ánh Nguyệt khẽ mím môi, giống như muốn cười mà không dám cười.
Nam Kha đành phải chịu đựng cảm giác ngứa tay, đi ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn cục giấy kia, đó thật ra là bức tranh Trần Minh Tân vẽ cho cô.
Cô không biết vì sao Trần Minh Tân có thể vào được văn phòng của cô, nhưng mà dù sao nơi này cũng là địa bàn của anh, anh muốn đi vào cũng quá đơn giản.
Hôm qua hai người chỉ vội vàng gặp nhau, anh còn chưa nói gì với cô cả, cô cũng không liên lạc được với anh, chỉ có thể bị động chờ anh đến tìm.
Anh tưởng cô là Mộc Tây sao? Chỉ cần một tờ tranh vẽ là có thể dụ dỗ được?
Cô sẽ dùng hành động nói cho anh biết, lần này sẽ không dễ dàng như thế.
Hết giờ làm, cô còn phải đi đón Trần Mộc Tây cho nên sẽ không tăng ca.
Buổi tối.
Trong tòa cao ốc chi nhánh LK, có một bóng người cao gầy đang đi qua hành lang, bước chân vô cùng thản nhiên, giống như là đang đi dạo trong nhà của mình.
Trần Minh Tân quen cửa quen nẻo vào văn phòng tổng giám đốc, cầm đèn pin mini luôn mang theo bên người ra rọi lên bàn làm việc vài lần, lại kéo ngăn kéo ra thấy trong đó không còn tranh vẽ của anh đâu nữa.
Lấy rồi? Không giận nữa?
Trong lòng nghĩ như thế, anh rọi đèn pin lướt một vòng quanh phòng, lập tức nhìn thấy cách đó không xa có một cục giấy.
Anh nhìn chằm chằm cục giấy kia, sau đó cúi người nhặt lên.
Đây chẳng phải là tờ truyện tranh anh vẽ cho Tô Ánh Nguyệt để xin lỗi sao?
Bàn tay cầm đèn pin siết chặt lại, gương mặt điển trai dưới bóng tối càng có vẻ âm u hơn.
Một lúc lâu sau, anh hừ lạnh, có giỏi vò nó thành một cục thế này thì sao không thử xé nát nó cho anh xem đi!
Anh vuốt phẳng lại tờ truyện tranh kia, bỏ vào ngăn kéo.
Sau đó, không biết anh lấy từ đâu ra một quyển sách tranh, xé một tờ trong quyển đó rồi nhét vào chồng tài liệu giấy tờ của Tô Ánh Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.