Chương 34: HUYẾT ÁN DO MỘT GÓI BĂNG VỆ SINH GÂY RA
Linh Mặc Nhiên
10/05/2013
Lý Vũ Hiên xông đến đấm cho Văn Minh ngã xuống đất, chẳng thèm để ý đến sự ngăn cản của Đậu Đậu, tức giận xông lên đấm đấm đá đá, nếu như không phải Đậu Đậu sống chết ôm chặt eo của anh, thì chắc Lý Vũ Hiên đã đánh cho Văn Minh sống dở chết dở rồi.
Đậu Đậu vội rớt nước mắt “Anh… anh làm gì vậy!”
Lý Vũ Hiên chỉ vào Văn Minh đang nằm nôn ra máu dưới đất, tức giận mắng chửi “Anh chính là nói không biết em chạy đi đâu, hóa ra là chạy đi lén lút hẹn hò với con hồ li tinh này!” (Hồ li tinh… Khụ khụ…)
Đậu Đậu tức đến mức toàn thân run lên, khóc ầm ĩ với Lý Vũ Hiên “Không có, em không có hẹn hò lén lút với anh ta!”
Lý Vũ Hiên lôi Văn Minh dậy, tóm chặt trong tay mắt hung hãn tức giận nhìn “Anh đã bắt được tận tay em còn giảo biện, nói, có phải là anh ta dụ dỗ em, ngẩng lên, con tiểu hồ li tinh này, ông đây không thể không hủy dung nhan của mày!”
Vốn dĩ Lý Vũ Hiên thuộc loại mĩ nam gầy gò, nhưng khi so sánh với Văn Minh gày gò như con gà ốm thì rõ ràng ‘cao to uy vũ’ hơn rất nhiều, thêm vào đó Lý Vũ Hiên ở nước ngoài không có việc thì lại đi tìm người ta đánh nhau, nhìn có vẻ toàn xương, kì thực trong xương là các cơ bắp, yếu ớt giống như thầy giáo Văn ở trong tay anh ta chẳng khác gì một chú gà con vậy, bị lắc mạnh hai mắt đã trắng dã ra.
Đậu Đậu sợ hãi quá, chân tay luống cuống chạy đến ôm lấy cánh tay Lý Vũ Hiên, thật sự sợ anh ta sẽ lôi một con dao ra rạch lên mặt thầy giáo Văn, kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục, vậy còn không muốn mạng của tên mọt sách này?
“Hồ Ly, anh nghe em nói, anh ấy là bạn trai của Điền Tĩnh…”
Đậu Đậu khóc lóc khẩn cầu Lý Vũ Hiên, nước mắt chảy xuống ướt sũng cả mặt, da đầu Lý Vũ Hiên bỗng tê lại, lửa giận nhất thời càng lớn hơn, mẹ nó chứ, em chưa từng rơi nước mắt vì anh, mà lại vì con hồ li tinh đáng chết này khóc đến như vậy! ! !
Lý Vũ Hiên lấy tay đẩy Đậu Đậu ra, móc khóa xe từ trong túi ra, đó là một miếng thép vừa dài vừa sắc nhọn, sắc nhọn như dao vậy, tạo tư thế như muốn rạch gương mặt trắng bệch thảm hại kia của Văn Minh ra, loại lang sói này, đừng nói là hủy dung nhan, mà phải đập nát của xương cốt.
“Đừng mà!”
Đậu Đậu kêu một tiếng kinh hoàng, trước mắt tối đen, dựa vào tường chân khụy xuống mềm nhũn, những giọt mồ hôi lớn túa ra từ trên trán.
Lý Minh Triết vẫn luôn đứng một bên ngầm quan sát đột nhiên xuất hiện, kịp thời ngăn hành động điên cuồng của Lý Vũ Hiên lại, Văn Minh ngã trên mặt đất, toàn thân run rẩy, sợ đến mức nói không ra lời, Lý Vũ Hiên bị Lý Minh Triết kéo ra xa còn điên cuồng hét lên “Anh buông em ra, em phải hủy hoại khuôn mặt thối tha này, đừng cho rằng mày đẹp hơn tao đây thì có thể lừa người của tao, sớm muộn gì tao cũng tìm người hủy hoại khuôn mặt mày!”
“Em ngoan ngoãn chút cho anh!”
Lý Minh Triết thị uy rồi, lấy tay đẩy đẩy Lý Vũ Hiên xuống đất, Lý Vũ Hiên bò dậy muốn đến đánh Văn Minh đang sợ đến mức đang co rúm lại kia, Lý Minh Triết chỉ vào người con gái mặt mũi đau khổ đang ngồi chỗ góc tường kia “Em nhìn cô ấy đi!”
Lúc này Lý Vũ Hiên mới nhìn thấy Đậu Đậu đang nhăn mày co rúm mồ hôi túa ra.
“Đậu Đậu!”
Lý Vũ Hiên vội vàng chạy lại, ôm cơ thể nhỏ bé đang run rẩy của Đậu Đậu “Sao vậy? Đậu Đậu, em nói gì đi, em làm anh lo chết mất, có phải là vừa rồi anh đẩy em, đau ở chỗ nào nói cho anh biết đi…”
Lý Vũ Hiên vội vàng khua chân múa tay, môi Đậu Đậu trắng bệch, lắc đầu với Lý Vũ Hiên “Anh ấy thực sự là…bbạn trai của Điền Tĩnh, em không lén lút hẹn hò với anh ấy…”
Lý Vũ Hiên vội gật đầu “Được, em đừng nói nữa, anh đưa em đi bệnh viện.”
Lý Vũ Hiên bế ngửa Đậu Đậu, vội vàng chạy đến chiếc Lambigini của mình, đầu cũng chẳng thèm quay lại lái thẳng xe đến bệnh viện, Lý Minh Triết thở dài, chạy đến đỡ Văn Minh đứng dậy “Đi, anh cũng phải đi bệnh viện khám.”
Văn Minh đang muốn nói không cần, thì bị ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông này kìm lại, không nói lời nào đi cùng lên xe.
Bốn người đụng mặt nhau ở phòng cấp cứu, chỉ có điều Văn Minh được chuyển đến khoa ngoại khiểm tra vết thương, còn Đậu Đậu thì được đưa đến khám… phụ khoa?!
Lý Vũ Hiên mặt đỏ tía tai, do dự bất an đợi ở bên ngoài đứng ngoài phòng khám chuyên khoa phụ sản.
Bởi vì khoa phụ sản và khoa sinh sản ở liền nhau, trên hành lang liên tục có nhưng phụ nữ bụng rất to đi qua đi lại, mà trên mặt mỗi người đàn ông đang dìu vợ mình đều có cảm giác hạnh phúc, đến kẻ kém nhạy bén như Lý Vũ Hiên cũng có thể cảm nhận được.
Cô ấy rốt cuộc là làm sao vậy, tại sao lại phải đi khám phụ khoa…
Lẽ nào là ! !
Trong óc Hồ Ly tràn ngập những hình ảnh tưởng tượng được biên tập lại thành câu chuyện một cô gái bé nhỏ ngốc nghếch bị con hồ li tinh đáng chết kia lừa rất đáng thương lại vừa đáng giận, sau đó thì bị vứt đi một cách bi thảm, vừa rồi mới trải qua một trận ầm ĩ có thể đã làm xảy thai rồi…
Lý Vũ Hiên càng nghĩ càng cảm thấy hợp tình hợp lý, không kìm được càng thấy oán hận hơn gấp nghìn lần đối với con hồ li tinh đáng chết nhu nhược vô tình kia, nếu như không phải Đậu Đậu ở bên này không rời đi, thì sớm đã đánh chết, dìm chết con hồ li tinh kia rồi!
Không, trước tiên phải đẩy ngã, sau đó thì dìm chết!
“Người nhà của Hùng tiểu thư đâu.”
Cô y tá thò đầu ra cửa, nhìn ngó xung quanh tìm người nhà ai đó, Lý Vũ Hiên vội chạy lên, cô ý tá bán tính bán nghi nhìn Lý Vũ Hiên một lúc lâu, hoài nghi hỏi “Anh là người nhà của cô ấy?”
Cặp mắt đó, rõ ràng là như đang nhìn một con sói háo sắc lừa gạt phụ nữ.
Lý Vũ Hiên mặt tối sầm, nghiến răng nói từng câu từng chữ “Tôi, là, bạn trai, cô ấy.”
Cô y tá không tìm được người khác, đành phải đưa Lý Vũ Hiên vào trong, Đậu Đậu ngồi trên giường, sắc mặt đã khá hơn, nhưng vẫn trắng xanh, thấy Lý Vũ Hiên đường như rất ái ngại, đẩy anh ta bắt anh ta ra ngoài.
Lý Vũ Hiên càng thêm tin tưởng vào hoang tưởng của mình, mặt hằm hằm nghiến răng “Có phải là tên tiểu tử đó hại em không?!”
Đậu Đậu ngây ra “Sao?”
Lý Vũ Hiên nắm lấy bả vai Đậu Đậu ánh mắt hung hãn dọa người “Không cần căng thẳng, xảy rồi cũng tốt, sau này em chỉ cần mang thai con của anh, nghe rõ hay chưa!”
Đậu Đậu:… ! ! ! (Xảy… xảy gì?!!)
Cô y tá bên cạnh không nhìn nổi nữa, đi đến kéo Lý Vũ Hiên “Anh rốt cuộc có phải là bạn trai của cô ấy không, cô ấy đâu có xảy cái gì chứ, cô ấy còn là xử nữ (gái trinh) đấy!”
Mặt Đậu Đậu bỗng chốc đỏ bừng lên xoay người quay lưng vào Lý Vũ Hiên.
Lần này thì Lý Vũ Hiên ngây ra ngốc nghếch.
“Vậy… vậy cô ấy làm sao…”
Cô y tá nói chẳng vui vẻ gì “Cãi nhau cũng không khiến người ta tức như thế này, rõ ràng biết cô ấy đang bị còn cãi nhau như vậy, anh có biết được rằng phụ nữ trong giai đoạn này là sợ bị kích động nhất, vốn dĩ tử cung là lưu thông máu, nhưng trong hoàn cảnh kích động mạch máu thu hẹp lại rất dễ dàng có thể gây ra lượng máu chảy ra nhiều hơn và những cơn đau thắt kịch liệt… ”
Lý Vũ Hiên:… ! ! (Hóa ra… chỉ là đến ngày bị…)
Y tá cầm một đơn thuốc do bác sĩ vừa sửa xong đưa cho Lý Vũ Hiên “Về nhà uống một ít thuốc, uống chút nước ấm, ngày mai sẽ tốt thôi”.
Lý Vũ Hiên cẩn trọng nhận đơn thuốc và bệnh án, ôm Đậu Đậu đi ra ngoài, Đậu Đậu sớm đã xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, hừm hừm một tiếng nhỏ như muỗi bay “Em không sao… đặt em xuống đi…”
Lý Vũ Hiên ‘ờ’ một tiếng, vội vàng đặt cô xuống, dìu cô đi tìm bọn Lý Minh Triết.
Vấn đề của Văn Minh cũng không lớn, tuy răng trong miệng rụng mất một cái, trên người có mấy vết bầm tính, nhưng xương cốt không bị gãy, mặt không bị rạch cũng được coi là cứu được một mạng.
Lý Minh Triết tối sầm nét mặt ngồi trên ghế đợi, Văn Minh ngoan ngoãn ngồi ở một chiếc ghế cạch anh bốn năm chỗ đợi, giống như một chú thỏ bị dọa cho sợ hãi vậy, Lý Minh Triết hơi hơi di chuyển, anh ta liền sợ phát run lên.
Lý Minh Triết toát mồ hôi: … (Này, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không…)
Lý Vũ Hiên đỡ Đậu Đậu đến trước mặt Lý Minh Triết, Lý Minh Triết đứng dậy, câm bệnh án của Đậu Đậu lên xem một chút, ánh nhìn dừng lại ở chỗ ‘chưa kết hôn, không cần kiểm tra phụ khoa’ trên bệnh án dừng lại một chút, lông mày hơi nhướn lên một chút, nhưng mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì xem xong thì vứt trả Lý Vũ Hiên, khẩu khí hơi có ý trách mắng “Vũ Hiên, em kích động quá đấy.”
Lý Vũ Hiên còn chút tức giận chưa bình tĩnh lại được, Lý Minh Triết lại biểu ý ‘em ngoan ngoãn chút đi, nếu không thì anh đánh luôn cả em đấy’, Lý Vũ Hiên tức giận trừng mắt nhìn Văn Minh một cái, đỡ Đậu Đậu đi ra ngoài.
Bốn người đi đến một câu lạc bộ tư nhân nghỉ ngơi, Lý Minh Triết quẹt thẻ, nhân viên phục vụ đưa mấy người họ đến một căn phòng riêng yên tĩnh, bên trong có phòng khách và phòng ăn, còn có một căn bếp nhỏ, rất thích hợp để nghỉ ngơi, Lý Vũ Hiên kéo Đậu Đậu vào trong phòng, đắp chăn cho cô, rót nước nóng đến, rồi mới ra ngoài trừng mắt với Văn Minh.
Lúc ở trong bệnh viện Lý Minh Triết đã hỏi qua Văn Minh, nói sơ qua tình hình với Lý Vũ Hiên, lúc này Lý Vũ Hiên mới hiểu rõ nguồn gốc nguyên nhân của chuyện này, nhưng vẻ mặt khó coi của Lý Vũ Hiên vẫn chẳng thay đổi chút nào, cũng hết cách, bất kì người đàn ông phụ nữ nào mà luôn tự mãn về sắc đẹp của mình đều có lòng thù địch sâu sắc với những người đẹp hơn mình.
Lý Vũ Hiên càng như vậy.
Đặc biệt là khi anh ta nhớ đến, mấy ngày trước khi ở siêu thị Đậu Đậu đã nói, cô ấy sớm đã nhìn chán anh chàng đẹp trai rồi, kết hợp với việc vừa rồi Lý Minh Triết nói Đậu Đậu giúp Điền Tĩnh theo đuổi con hồ ly tinh đẹp đẽ này 3 năm, Lý Vũ Hiên từ từ liên tưởng lại và hiểu ra vì sao cô gái đó lại chẳng có cảm giác gì trước khuôn mặt của mình, đã nhìn người đàn ông đẹp hơn mình đến ba năm trời, đương nhiên khi nhìn thấy mình sẽ chẳng có cảm giác gì rồi!
Nếu như là ở nước ngoài…
Lý Vũ Hiên ác độc nghĩ ‘khuôn mặt này tuyệt đối không thể tồn tại trên thế giới.’
Do ánh mắt Lý Vũ Hiên quá sắc nhọn, Văn Minh sợ quá cứ luôn nhìn ra phía cửa, Lý Minh Triết thở dài “Thầy giáo Văn, đứa em này của tôi ở nước ngoài nhiều năm, tháng trước mới về nước, đối với một số chuyện trong nước không thông hiểu cho lắm, hi vọng anh có thể bỏ qua cho, tôi thay nó xin lỗi anh, tiền bồi thường tôi sẽ trả cho anh, còn có vấn đề gì không?”
Văn Minh vội vàng xua xua tay “Không… không sao, tôi không cần tiền… tôi phải về rồi…”
Nói xong liền đứng dậy, lảo đảo lảo đảo chạy ra ngoài, Lý Minh Triết đành phải phái xe đưa anh ta về, rồi lại dặn dò lái xe đưa anh ta một phong bì 5 nghìn tệ, nhưng sau khi lái xe về, vẻ mặt có lỗi nói ‘anh ta không nhận’ còn không ngừng cảm ơn tôi.
Lý Minh Triết vỗ trán, Điền Tĩnh à, khẩu vị của cô đúng thật là…
Nghỉ ngơi một lát, Đậu Đậu hỏi khi nào có thể đi được, Lý Minh Triết nói thuê cả ngày rồi, Lý Vũ Hiên dẩu môi ra “Anh, chẳng phải chiều nay anh còn có một cuộc họp qua webcam sao?”
Lý Minh Triết nghĩ nghĩ cũng đúng, dặn dò Lý Vũ Hiên một chút rồi cầm cặp văn kiện chuẩn bị rời đi.
Đậu Đậu đứng ngồi không yên, dường như rất muốn đi cùng Lý Minh Triết, Lý Minh Triết bảo cô chịu khó nghỉ ngơi không cần lo lắng cho công việc, nhưng Đậu Đậu dường như không phải là vì công việc, Lý Minh Triết nhẫn lại hỏi cô làm sao, nhưng Đậu Đậu lại ấp ấp úng úng, Lý Minh Triết nhìn đồng hồ, đành phải đi trước.
Lý Vũ Hiên đứng bên cạnh, mặt hằm hằm nhìn rất lâu “Đậu Đậu, rốt cuộc là chuyện gì, ngập ngừng gì chứ?”
Đậu Đậu bội vàng giả vờ “Không… không có gì.”
Lý Vũ Hiên ‘hừm’ một tiếng “Lẽ nào em muốn thổ lộ với anh của anh?!”
“Không, không phải” Đậu Đậu vội xua tay “Em… em muốn bảo anh ấy giúp em nói với nhân viên phục vụ bên ngoài một tiếng, em cần… cái đó…”
“Rốt cuộc là cái gì, cái gì!”
“Em… em không mang băng vệ sinh để dùng (囧)…”
“…”
Vốn dĩ Đậu Đậu muốn nhờ Lý Minh Triết giúp, nhưng vừa nhìn thấy cặp mắt sâu thẳng không thấy đáy của anh thì chẳng nói được lời nào nữa, hơn nữa, bảo người khác giúp mình đi mua băng vệ sinh… thật mất mặt…
Lý Vũ Hiên cũng thực sự xấu hổ, cúi thấp đầu không nói gì, mặt từ từ nóng lên, Đậu Đậu ngồi dậy, lén lén nhìn xuống giường, không lưu lại dấu vết nào khả nghi nào, lúc này mới đi dép “Cái đó, em tự đi mua là được rồi.”
Lý Vũ Hiên ngăn cô lại, nheo mắt nhìn “Em như thế này còn muốn chạy ra ngoài nữa sao?”
Đậu Đậu cúi đầu.
Lý Vũ Hiên khẽ hắng giọng, giả vờ như không có chuyện gì đá đá chân “Anh ra ngoài mua giúp em, thích nhãn hiệu gì?”
Câu này Lý Vũ Hiên tuy đã nói ra rất nhiều lần, nhưng thường là mua những loại hàng sa xỉ phẩm như nước hoa, xe, còn lĩnh vực băng vệ sinh này thì đúng là chưa được thỉnh giáo qua.
Đầu Đậu Đậu cúi càng thấp hơn nữa “… Loại nào cũng được.”
Lý Vũ Hiên ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, lái xe đi lòng vòng trên đường rất lâu rồi mới hạ quyết định buồn bã đi vào siêu thị, ừm, đồ dùng vệ sinh.
Lý Vũ Hiên đứng cách giá hàng bán đồ vệ sinh độ hai bước chân, làm sao cũng không bước chân vào bên trong lựa chọn được.
Một anh chàng đẹp trai ngời ngời như mình lại đi chọn băng vệ sinh, thật đau lòng quá.
Chẳng nói là Lý Vũ Hiên ngại ngùng, ngay đến một cô gái đang đứng trước quầy hàng này cũng thấy ngại ngùng, bạn nói xem người ta đang chọn băng vệ sinh mà một người đàn ông như anh lại đứng nhìn chằm chằm vào làm gì cơ chứ, làm cho người ta hoảng hốt tưởng gặp phải tên biến thái.
Cuối cùng, Lý Vũ Hiên hết cách, xông vào cầm một gói, che mặt chạy thẳng đến chỗ thanh toán.
Đậu Đậu ôm một đống băng vệ sinh với đủ nhãn hiệu và chủng loại khác nhau mà hoang mang, cuối cùng cũng moi được từ chỗ sâu nhất ra một gói!
Từ trước đến nay Lý Vũ Hiên chưa bao giờ mất mặt như vậy, trốn sang một bên ‘liếm lông’ thảm hại.
Đậu Đậu cảm thấy rất cảm động, nhớ đến việc Hồ Ly phải làm việc mất mặt như thế nhất định là rất khó xử nên mới hoang mang rối loạn lấy cả một đống như vậy mang về, tuy hôm nay Hồ Ly chẳng phân biệt rõ trắng đen đã nhảy vào đánh người ta khiến cho mình rất tức giận, nhưng nhìn thấy anh ấy quan tâm đến mình như vậy thì cũng chẳng muốn tính toán với anh ấy nữa.
“Hồ Ly…”
Lý Vũ Hiên ‘à’ lên một tiếng, đứng dậy đi đến bên giường, mắt nhìn ngó xung quanh nhưng không nhìn người trên giường.
Đậu Đậu cầm một chiếc hộp bằng bàn tay bên trên toàn là tiếng anh lên hỏi “Đây là cái gì, còn là vị hồng đào nữa.”
Lý Vũ Hiên nhìn xuống một cái, xém chút nữa thì bị sét đánh lăn quay tại hiện trường.
Hóa ra là một hộp bao cao su! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.