Ông Xã Thật Lưu Manh

Chương 46

Mèo Con Tai Cụp

07/02/2022

Chương 50:

Do ông anh trai ngủ quá ít, cường độ làm việc lại quá lớn, Tống Liên Thành đã nhắc nhở anh ta nhiều lần, cứ tiếp tục như vậy thì khả năng đột tử là rất cao.

Vậy nên, lúc này chuyện to tày trời cũng không quan trọng bằng để ông anh trai ngủ một giấc ngon lành.

Tiêu Diễn hắt tóc, tự hào nghĩ rằng trên đời này không thể tìm đâu ra được đứa em trai nào tốt như anh ta nữa, ôi, đành chịu thôi, ai bảo anh ta hiền lành lương thiện, lại trân trọng tình anh em như thể tay chân thế cơ chứ!

ì Tiêu Diễn vênh váo ngồi xuống cạnh Tống Liên Thành, còn bé Tâm Can và Lâm Duệ chơi xếp gỗ ở góc phòng khách.

Tống Liên Thành cứ chăm chú nhìn Lâm Duậệ.

“Ê, nhìn gì đây?”

“Cậu nhóc kia.” Tống Liên Thành hát cằm, “Mấy hôm trước ở cùng cô Lâm trong viện tôi đã để ý rồi, cậu không thấy nó khá là quen à?”

Quen?2 Đúng là Tiêu Diễn không để ý.

Anh ta nhìn theo ánh mắt của Tống Liên Thành, thấy cậu nhóc ngồi thẳng lưng, khác hẳn bé Tâm Can đang bò nhoài xếp loạn cào cào, những thanh gỗ bé nhỏ trong tay cậu xếp thành đủ mọi hình thù khác nhau, còn toàn là hình dạng có độ khó cực cao, làm cho bé Tâm Can mắt sáng rỡ, chăm chú nhìn cậu đầy nễ phục.

Cậu nhóc không kiêu căng không nóng vội, dáng vẻ rất ngầu đến là đáng yêu.



Hai đứa trẻ chơi với nhau, Tiêu Diễn ngạc nhiên nhận ra, ngũ quan của hai đứa có nhiều điểm rất giống.

Anh ta tròn mắt!, “Ớ! Cậu nhóc này giống Tâm Can thế nhỉ, cậu xem cái mũi kia cái miệng kia, không phải nói chứ, cậu không nhắc tôi không nhận ra đấy.”

Tống Liên Thành ngán ngắm nhìn anh ta.

“Mắt mũi cậu kiểu gì thế!”

“Mũi với miệng của Tâm Can giống ai?”

“Dĩ nhiên là giống anh tôi…” Tiêu Diễn tròn mắt hết cỡ, hai mắt đau đáu nhìn Lâm Duệ, “Á đù! Thật nhờ, cậu nhóc này khá là giống anh tôi hồi nhỏ, nhưng mà hồi nhỏ anh tôi nghịch như quỷ, thằng bé này trầm tính hơn nhiều… Nhưng nhìn cái khuôn mặt không cảm xúc của nó kìa, giống hệt mặt đơ của anh tôi bây giò!”

Nói liền thoắng một lúc, Tiêu Diễn sực tỉnh, “Tống Liên Thành, cậu không nghỉ ngờ nhóc này là con riêng của anh tôi đấy chứ?”

Tống Liên Thành cạn lời.

“Ôi, nói nghe nè Tống Liên Thành, logic của cậu kiểu gì vậy, chẳng lẽ cứ đứa bé nào hơi giống anh tôi thì đều là con riêng của anh tôi à? Nếu mà có nhiều con như thế thì bố mẹ tôi đã không phải sốt ruột với chuyện chung thân đại sự của anh tôi À¡m rÖI.

Tống Liên Thành sầm mặt xuống, “Tôi chỉ nghỉ ngờ có khả năng đó thôi…”

“Không đời nào!” Tiêu Diễn xua tay, “Không đợi nào anh tôi có đứa con khác nữa.”



“Tại sao?”

“Cậu nói xem tại sao? Bọn mình chơi với nhau từ bé, cậu còn không hiểu anh tôi là người như thế nào? Mười lăm năm trước… năm anh tôi mười lăm tuổi, nhà tôi xảy ra chuyện gì không phải cậu không biết, từ đó trở đi anh tôi hoàn toàn không có thiện cảm với phụ nữ nữa, để anh ấy yêu đương như người bình thường, bố mẹ tôi đã phải tốn biết bao công sức, mà kết quả thì sao, chả tác dụng quái gì! Đến trò chuyên với nữ giới anh ấy còn không chịu, nói gì đến giao lưu bằng cơ thể… làm cho bố mẹ tôi bây giờ còn tưởng anh ấy là gay,”

Tống Liên Thành lặng thinh.

Tiêu Diễn thở dài, nói tiếp, “Tôi cũng đến là lao tâm khổ tứ với anh tôi, anh ấy không thích con gái thì tôi dâng con trai, nào ngờ… lần ấy ông đây bị đánh cho ba ngày không xuống được giường.”

: Tông Liên Thành cũng biệt chuyện này, nghe anh ta nhắc lại không nhịn được cười.

“Cậu còn dám cười à! Không phải lũ khốn tụi bay gợi ý cho ông thì ai! Kết cục là ông ăn đòn, tụi bay chẳng hề hắn gì!” Tiêu Diễn tức trợn mắt, “May mà ông đây không bỏ cuộc, nhưng mà anh tôi tỉnh lắm, bao nhiêu lần tôi định đánh thuốc mà không thành công, cho đến tận hôm đám cưới Quân Lâm, cậu ta kết vợ thì anh tôi không thể không uống đúng không? Hê hê, hôm đấy ông đây đã mang sẵn thuốc theo, quả nhiên anh ấy trúng chiêu! Anh tôi sống trên đời ba mươi năm, đó là lần đầu tiên ăn mặn của anh ấy, bé Tâm Can có từ lần đó, nói ra thì anh tôi còn phải cảm ơn tôi đấy, nếu không có tôi, anh ấy đi đâu tìm được đứa con gái rượu đáng yêu như thế?”

“Cậu dám chắc đại ca chỉ có lần đó thôi?”

“Chắc chắn!”

Tống Liên Thành không tin, anh ta đẩy mắt kính, “Đời nào đại ca lên giường với người ta cũng phải báo cáo với cậu.”

“Ôi! Cậu không biết đấy thôi! Kể từ sau lần tôi đánh thuốc đó, anh ấy lại càng ghét đụng chạm thân thể với người khác hơn, bất kể là đồng giới hay khác giới! Mấy năm nay, ngoài Tâm Can ra cậu có thấy anh ấy đụng chạm đến ai bao giờ không? Chứ đừng nói gì là giao lưu này nọ với nữ giới!”

Do đó, cậu nhóc kia không thể nào là con riêng của ông anh lớn được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Xã Thật Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook