Chương 56
Mèo Con Tai Cụp
08/02/2022
Chương 60:
Là tâm phúc dưới quyền của phụ thân Thần phi.
Năm xưa, tên gọi của Thần phi từng là Lý Tịnh, phụ thân nàng là khai quốc đại tướng quân, nắm trọng binh trong tay, khi tiên hoàng băng hà, tân đế đăng cơ, tân hoàng đề đa nghỉ nên đại tướng quân luôn hành sự khiêm nhường, nhưng hoàng đề vẫn không tha cho ông.
Phụ thân của Uyễn phi là người của tân đế, năm đó theo mưu kế của hoàng đề ông ta “đại nghĩa diệt thân” tố giác phụ thân tội mưu phản, cả nhà họ mới bị tịch biên gia sản giết sạch cả nhà.
Và người hành hình chính là phụ thân của Uyễn phi.
Do đó, Uyễển Phi là con gái của kẻ thù giết cha mà Thần phi căm hận nhất!
Gặp gỡ kẻ thù, đỏ mặt tía tai.
Trước ống kính, Lâm Quán Quán chính là Thần phi.
Nàng đến Lâm Phương Các, tựa người lên ghế, bưng chén trà nhấp từng ngụm nhỏ, thi thoảng nàng lại đưa mắt nhìn cách bài trí trong tâm cung, dường như chỉ đơn thuần đến để vãn cảnh.
Lâm Vi đã thay bộ trang phục thẫm màu, lớp hóa trang cũng đậm hơn hồi sáng, thấy vậy, cô ta chau mày.
“Thần phi muội muội.”
*Nơi này của tỷ tỷ thật tinh tế!” Thần phi nhoẻn cười ngắt lời nàng ta, nàng chậm rãi đứng dậy, bước tới cạnh bên mấy chậu mặc cúc quý hiếm, nàng đưa tay vuốt ve những cánh hoa đầy trìu mến, cười bảo, “Tiết trời như hiện giờ mà vẫn có được cực phẩm thế này, xem ra tin đồn không sai… Nhưng chẳng hay, tỷ tỷ được sống cuộc đời tôn quý như hôm nay đã có bao nhiêu xác người xây đắp nên!”
Óng kính đưa lại gần.
Cô vẫn nở nụ cười trên môi, nhưng ngón tay siết mạnh, đóa mặc cúc đang nở rộ tức thì bị bẻ gãy.
“Áy! Thật không phải, muội muội tay chân lóng ngóng, sơ ý bẻ gãy mấy bông hoa, nghe nói Uyễển phi tỷ tỷ hiền lành rộng lượng bậc nhất, chắc sẽ không tính toán so đo với muội muội đâu, nhỉ?”
Nói rồi, nàng nhướn mày, thần thái bất ngờ thay đổi, nàng nheo mắt nghiêng đầu nhìn chằm chằm Uyễn phi, đôi mắt phượng tỏa ra ánh nhìn lạnh lẽo, đầy bức bối.
“Một bông, một bông…”
Cảm xúc của mọi người xung quanh cũng bị Lâm Quán Quán khơi gợi, không khỏi căng thẳng theo.
Tiếp đó là đến lời thoại của Lâm Vi.
Nhưng nhìn thần sắc hung ác của Lâm Quán Quán, Lâm Vi nhất thời quên hết lời thoại, đứng ngây ra đó.
“Cắt”
Lý Mưu tức suýt hộc máu, Lâm Quán Quán dồi dào cảm xúc là thế, hiệu quả khi lên hình tốt là thế, vào thời khắc then chốt là thế mà Lâm Vi lại mắt tập trung.
Lý Mưu nỗi tiếng là người cực kì nghiêm túc trong công việc, thấy vậy, cũng mặc kệ Lâm vi có phải tuyến một hay là không, ông ta ngẳắng đầu lên từ sau camera giám sát, quát tháo nghiêm khắc, “Lâm Vi! Cô làm cái gì đấy?”
Lâm Vi cắn chặt môi, “Em xin lỗi đạo diễn!”
Lý Mưu nén cơn giận, “Làm lại lần nữa!”
Khi diễn lại, Lâm Quán Quán vẫn dồi dào cảm xúc như thế, thậm chí còn phát huy tốt hơn lần trước, hết câu thoại, cô như một hồn mà bò lên từ địa ngục, ánh mắt còn sắc lạnh hơn.
“Một, một đóa mặc cúc, thôi mà…Nếu muội muội thích, thì cứ lấy đi.”
Lâm Vi có cảm giác như bị rắn độc quấn trên người, toàn thân ớn lạnh, đầu óc trống rộng, càng lắp bắp tọn, lời thoại phía sau không sao nói hoàn chỉnh được.
“Cất”
Lý Mưu giận dữ, ông ta quát mắng xối xả, “Lâm Vi! Uyễển phi gặp chuyện không hoảng loạn bình tĩnh xử lý, cô làm cái mặt kinh hãi thế là thế nào! Quay lại!”
Và thế là quay lại từ đầu.
Lần thứ ba!
Lần thứ tư!
Toàn bộ đều kết thúc thất bại.
Lâm Quán Quán nhìn Lâm Vi, nói với Lý Mưu, “Đạo diễn, hay là nghỉ một lát đi ạ.”
“Được, nghỉ ngơi mười phút!”
Nhân viên đoàn phim lập tức giải tán.
Là tâm phúc dưới quyền của phụ thân Thần phi.
Năm xưa, tên gọi của Thần phi từng là Lý Tịnh, phụ thân nàng là khai quốc đại tướng quân, nắm trọng binh trong tay, khi tiên hoàng băng hà, tân đế đăng cơ, tân hoàng đề đa nghỉ nên đại tướng quân luôn hành sự khiêm nhường, nhưng hoàng đề vẫn không tha cho ông.
Phụ thân của Uyễn phi là người của tân đế, năm đó theo mưu kế của hoàng đề ông ta “đại nghĩa diệt thân” tố giác phụ thân tội mưu phản, cả nhà họ mới bị tịch biên gia sản giết sạch cả nhà.
Và người hành hình chính là phụ thân của Uyễn phi.
Do đó, Uyễển Phi là con gái của kẻ thù giết cha mà Thần phi căm hận nhất!
Gặp gỡ kẻ thù, đỏ mặt tía tai.
Trước ống kính, Lâm Quán Quán chính là Thần phi.
Nàng đến Lâm Phương Các, tựa người lên ghế, bưng chén trà nhấp từng ngụm nhỏ, thi thoảng nàng lại đưa mắt nhìn cách bài trí trong tâm cung, dường như chỉ đơn thuần đến để vãn cảnh.
Lâm Vi đã thay bộ trang phục thẫm màu, lớp hóa trang cũng đậm hơn hồi sáng, thấy vậy, cô ta chau mày.
“Thần phi muội muội.”
*Nơi này của tỷ tỷ thật tinh tế!” Thần phi nhoẻn cười ngắt lời nàng ta, nàng chậm rãi đứng dậy, bước tới cạnh bên mấy chậu mặc cúc quý hiếm, nàng đưa tay vuốt ve những cánh hoa đầy trìu mến, cười bảo, “Tiết trời như hiện giờ mà vẫn có được cực phẩm thế này, xem ra tin đồn không sai… Nhưng chẳng hay, tỷ tỷ được sống cuộc đời tôn quý như hôm nay đã có bao nhiêu xác người xây đắp nên!”
Óng kính đưa lại gần.
Cô vẫn nở nụ cười trên môi, nhưng ngón tay siết mạnh, đóa mặc cúc đang nở rộ tức thì bị bẻ gãy.
“Áy! Thật không phải, muội muội tay chân lóng ngóng, sơ ý bẻ gãy mấy bông hoa, nghe nói Uyễển phi tỷ tỷ hiền lành rộng lượng bậc nhất, chắc sẽ không tính toán so đo với muội muội đâu, nhỉ?”
Nói rồi, nàng nhướn mày, thần thái bất ngờ thay đổi, nàng nheo mắt nghiêng đầu nhìn chằm chằm Uyễn phi, đôi mắt phượng tỏa ra ánh nhìn lạnh lẽo, đầy bức bối.
“Một bông, một bông…”
Cảm xúc của mọi người xung quanh cũng bị Lâm Quán Quán khơi gợi, không khỏi căng thẳng theo.
Tiếp đó là đến lời thoại của Lâm Vi.
Nhưng nhìn thần sắc hung ác của Lâm Quán Quán, Lâm Vi nhất thời quên hết lời thoại, đứng ngây ra đó.
“Cắt”
Lý Mưu tức suýt hộc máu, Lâm Quán Quán dồi dào cảm xúc là thế, hiệu quả khi lên hình tốt là thế, vào thời khắc then chốt là thế mà Lâm Vi lại mắt tập trung.
Lý Mưu nỗi tiếng là người cực kì nghiêm túc trong công việc, thấy vậy, cũng mặc kệ Lâm vi có phải tuyến một hay là không, ông ta ngẳắng đầu lên từ sau camera giám sát, quát tháo nghiêm khắc, “Lâm Vi! Cô làm cái gì đấy?”
Lâm Vi cắn chặt môi, “Em xin lỗi đạo diễn!”
Lý Mưu nén cơn giận, “Làm lại lần nữa!”
Khi diễn lại, Lâm Quán Quán vẫn dồi dào cảm xúc như thế, thậm chí còn phát huy tốt hơn lần trước, hết câu thoại, cô như một hồn mà bò lên từ địa ngục, ánh mắt còn sắc lạnh hơn.
“Một, một đóa mặc cúc, thôi mà…Nếu muội muội thích, thì cứ lấy đi.”
Lâm Vi có cảm giác như bị rắn độc quấn trên người, toàn thân ớn lạnh, đầu óc trống rộng, càng lắp bắp tọn, lời thoại phía sau không sao nói hoàn chỉnh được.
“Cất”
Lý Mưu giận dữ, ông ta quát mắng xối xả, “Lâm Vi! Uyễển phi gặp chuyện không hoảng loạn bình tĩnh xử lý, cô làm cái mặt kinh hãi thế là thế nào! Quay lại!”
Và thế là quay lại từ đầu.
Lần thứ ba!
Lần thứ tư!
Toàn bộ đều kết thúc thất bại.
Lâm Quán Quán nhìn Lâm Vi, nói với Lý Mưu, “Đạo diễn, hay là nghỉ một lát đi ạ.”
“Được, nghỉ ngơi mười phút!”
Nhân viên đoàn phim lập tức giải tán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.