Chương 14
Linh Cơ
23/03/2023
“Thâm Thâm!” Diêu Tuyết Lệ sợ hãi, bà biết cô bị va chạm không nhẹ.
Từ nhỏ Hứa Thâm Thâm đã được bảo vệ như là búp bê, cô trải qua va đập mạnh như vậy bao giờ chứ?
Diêu Tuyết Lệ đau lòng đến sắc mặt bà tái nhợt, dùng sức giãy giụa.
Nhưng tên đàn ông vẫn không buông tay, bà bèn cắn lên cánh tay người đàn ông thật mạnh.
Người đàn ông bị đau nên buông cánh tay ra ngay, anh ta dùng một tay khác cầm tay mình mới phát hiện ra cánh tay anh ta đang chảy máu đầm đìa.
Diêu Tuyết Lệ nâng Hứa Thâm Thâm lên thì phát hiện cô đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, cô không phản ứng gì với lời bà nói, thậm chí trên trán còn rách một lớp da, đang không ngừng chảy máu.
“Thâm Thâm, con tỉnh dậy đi!” Diêu Tuyết Lệ sợ tới mức tay chân bà trở nên lạnh lẽo, bà không biết làm gì chỉ có thể khóc lớn.
“Mẹ nó, dạo này chúng ta để bọn nó sống tốt quá nên mới thế!” Người đàn ông tức muốn hộc máu chửi ầm lên, anh ta ước gì có thể xét nát các cô rồi ăn luôn.
Còn mấy tên đàn ông có dáng vẻ lưu manh khác nhận được mệnh lệnh, nên bọn họ lập tức đi đến chỗ Diêu Tuyết Lệ và Hứa Thâm Thâm đang hôn mê.
Có hai người trong đó kéo Diêu Tuyết Lệ ra, còn hai tên đàn ông khác đưa Hứa Thâm Thâm đến trước mặt người đàn ông kia: "Đại ca, anh muốn xử lý cô ta như thế nào?”
“Dù sao ngoại hình của nó cũng không kém, thôi thì đêm nay ông đây mất hồn một chút, chúng mày yên tâm đi đứa nào cũng có phần.” Người đàn ông cười tà ác dùng bàn tay không bị thương cởi dây nịt, kéo khóa kéo quần xuống.
“Không!” Diêu Tuyết Lệ sắp ngất xỉu.
Hứa Thâm Thâm mơ mơ màng màng mở to mắt, cô cũng hoảng sợ.
Đúng lúc này đột nhiên có người dùng ghế dựa bên cạnh đập mạnh vào đầu người đàn ông, đầu của anh ta lập tức choáng váng chảy thật nhiều máu.
Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn.
Kẻ đánh anh ta là một người đàn ông mặc tây trang màu xám bạc có mang mắt kính.
Tuy đầu Hứa Thâm Thâm vẫn chưa tỉnh táo hẳn nhưng cô có cảm giác cô đã gặp qua người đàn ông này ở đâu.
Không đợi cô phản ứng lại thì hai tên đàn ông bên cạnh cô đã ngã xuống đất, sau đó cô được sa vào trong một lồng ngực ấm áp, còn Diêu Tuyết Lệ bên kia cũng được người khác cứu ra.
“Cô không sao chứ?” Người đàn ông ôm cô có đôi mắt đen sâu thẳm lạnh băng, cả người anh được bao phủ bởi hơi thở nặng nề.
“Lệ tiên sinh……” Trong lòng Hứa Thâm Thâm dâng lên cảm động, giọt lệ theo đôi mắt xinh đẹp yêu mị của cô chậm rãi trượt xuống.
Trong nháy mắt trái tim của Lệ Quân Trầm rất đau đớn, nhưng anh chưa kịp hiểu rõ cảm giác này thì nó đã biến mất.
Lúc này Hứa Thâm Thâm mới nhớ tới người đàn ông mặc tây trang màu xám chính là trợ lý Bùi Triết hay đi bên cạnh anh.
Lệ Quân Trầm bế cô lên đặt cô lên chiếc ghế bên cạnh để cô nghỉ ngơi.
Nhìn những người xấu bị Bùi Triết đánh đến hoa rơi nước chảy, nhưng Hứa Thâm Thâm lại không cảm thấy hả giận chút nào.
“Ném ra hết đi.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói, anh dùng ngón tay thon dài chỉ về tên đàn ông đang lõa lồ nửa người dưới: "Băm xuống cho tôi.”
Bùi Triết gật đầu kéo tên đàn ông kia đi ra ngoài.
Anh ta biết dục vọng chiếm hữu của Lệ Quân Trầm rất cao, bao gồm cả việc không thể để cô gái của mình xem thân thể của tên đàn ông khác.
Đây là vì tính cách của anh đã bá đạo tới mức biến thái.
“Chờ một chút!” Hô hấp của Hứa Thâm Thâm có chút suy yếu, vốn dĩ cô chưa ăn gì hơn nữa lại đã trải qua chuyện như vậy, cô có thể chống đỡ tới bây giờ đã là việc không dễ dàng.
Bùi Triết xoay người ngạc nhiên nhìn cô.
Còn tên đàn ông lại lộ ra biểu cảm vô cùng hoảng sợ, anh ta biết nhất định Hứa Thâm Thâm sẽ trả thù.
“Mong anh băm tay anh ta xuống gửi cho Bạch Viện Viện.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói: "Viết trên giấy bảo là quà tân hôn tôi tặng cô ấy, tôi hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy cô ta sẽ có biểu cảm gì, ha ha.”
Từ nhỏ Hứa Thâm Thâm đã được bảo vệ như là búp bê, cô trải qua va đập mạnh như vậy bao giờ chứ?
Diêu Tuyết Lệ đau lòng đến sắc mặt bà tái nhợt, dùng sức giãy giụa.
Nhưng tên đàn ông vẫn không buông tay, bà bèn cắn lên cánh tay người đàn ông thật mạnh.
Người đàn ông bị đau nên buông cánh tay ra ngay, anh ta dùng một tay khác cầm tay mình mới phát hiện ra cánh tay anh ta đang chảy máu đầm đìa.
Diêu Tuyết Lệ nâng Hứa Thâm Thâm lên thì phát hiện cô đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, cô không phản ứng gì với lời bà nói, thậm chí trên trán còn rách một lớp da, đang không ngừng chảy máu.
“Thâm Thâm, con tỉnh dậy đi!” Diêu Tuyết Lệ sợ tới mức tay chân bà trở nên lạnh lẽo, bà không biết làm gì chỉ có thể khóc lớn.
“Mẹ nó, dạo này chúng ta để bọn nó sống tốt quá nên mới thế!” Người đàn ông tức muốn hộc máu chửi ầm lên, anh ta ước gì có thể xét nát các cô rồi ăn luôn.
Còn mấy tên đàn ông có dáng vẻ lưu manh khác nhận được mệnh lệnh, nên bọn họ lập tức đi đến chỗ Diêu Tuyết Lệ và Hứa Thâm Thâm đang hôn mê.
Có hai người trong đó kéo Diêu Tuyết Lệ ra, còn hai tên đàn ông khác đưa Hứa Thâm Thâm đến trước mặt người đàn ông kia: "Đại ca, anh muốn xử lý cô ta như thế nào?”
“Dù sao ngoại hình của nó cũng không kém, thôi thì đêm nay ông đây mất hồn một chút, chúng mày yên tâm đi đứa nào cũng có phần.” Người đàn ông cười tà ác dùng bàn tay không bị thương cởi dây nịt, kéo khóa kéo quần xuống.
“Không!” Diêu Tuyết Lệ sắp ngất xỉu.
Hứa Thâm Thâm mơ mơ màng màng mở to mắt, cô cũng hoảng sợ.
Đúng lúc này đột nhiên có người dùng ghế dựa bên cạnh đập mạnh vào đầu người đàn ông, đầu của anh ta lập tức choáng váng chảy thật nhiều máu.
Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn.
Kẻ đánh anh ta là một người đàn ông mặc tây trang màu xám bạc có mang mắt kính.
Tuy đầu Hứa Thâm Thâm vẫn chưa tỉnh táo hẳn nhưng cô có cảm giác cô đã gặp qua người đàn ông này ở đâu.
Không đợi cô phản ứng lại thì hai tên đàn ông bên cạnh cô đã ngã xuống đất, sau đó cô được sa vào trong một lồng ngực ấm áp, còn Diêu Tuyết Lệ bên kia cũng được người khác cứu ra.
“Cô không sao chứ?” Người đàn ông ôm cô có đôi mắt đen sâu thẳm lạnh băng, cả người anh được bao phủ bởi hơi thở nặng nề.
“Lệ tiên sinh……” Trong lòng Hứa Thâm Thâm dâng lên cảm động, giọt lệ theo đôi mắt xinh đẹp yêu mị của cô chậm rãi trượt xuống.
Trong nháy mắt trái tim của Lệ Quân Trầm rất đau đớn, nhưng anh chưa kịp hiểu rõ cảm giác này thì nó đã biến mất.
Lúc này Hứa Thâm Thâm mới nhớ tới người đàn ông mặc tây trang màu xám chính là trợ lý Bùi Triết hay đi bên cạnh anh.
Lệ Quân Trầm bế cô lên đặt cô lên chiếc ghế bên cạnh để cô nghỉ ngơi.
Nhìn những người xấu bị Bùi Triết đánh đến hoa rơi nước chảy, nhưng Hứa Thâm Thâm lại không cảm thấy hả giận chút nào.
“Ném ra hết đi.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói, anh dùng ngón tay thon dài chỉ về tên đàn ông đang lõa lồ nửa người dưới: "Băm xuống cho tôi.”
Bùi Triết gật đầu kéo tên đàn ông kia đi ra ngoài.
Anh ta biết dục vọng chiếm hữu của Lệ Quân Trầm rất cao, bao gồm cả việc không thể để cô gái của mình xem thân thể của tên đàn ông khác.
Đây là vì tính cách của anh đã bá đạo tới mức biến thái.
“Chờ một chút!” Hô hấp của Hứa Thâm Thâm có chút suy yếu, vốn dĩ cô chưa ăn gì hơn nữa lại đã trải qua chuyện như vậy, cô có thể chống đỡ tới bây giờ đã là việc không dễ dàng.
Bùi Triết xoay người ngạc nhiên nhìn cô.
Còn tên đàn ông lại lộ ra biểu cảm vô cùng hoảng sợ, anh ta biết nhất định Hứa Thâm Thâm sẽ trả thù.
“Mong anh băm tay anh ta xuống gửi cho Bạch Viện Viện.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói: "Viết trên giấy bảo là quà tân hôn tôi tặng cô ấy, tôi hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy cô ta sẽ có biểu cảm gì, ha ha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.