Chương 43: Bữa ăn tối sinh nhật (thượng)
Mị Dạ Thủy Thảo
25/05/2015
“Tổng tài, đây là danh sách ăn tối ngày hôm nay ngài yêu cầu, tổng cộng có hai mươi bốn người, trong đó có hai mươi mốt người đàn ông, ba người phụ nữ, theo thứ tự là tổng giám đốc tập đoàn Lan Nặc – Tạp Duy tiên sinh, . . . . ., còn có điện thoại chúc mừng sinh nhật ngài, tổng cộng là một trăm hai mươi mốt cuộc gọi, đây là sổ ghi chép cuộc gọi, phần này là danh sách quà tặng, quà tặng làm theo sự phân phó của ngài cũng đã được chuyển đến phòng nghỉ ngơi.”
Còn có hai mươi phút nữa là tan sở, Văn Mẫn cầm hai tập văn kiệp cẩn thận đi vào trong phòng làm việc của tổng tài, nguyên cả buổi chiều cô không dám cùng tổng tài nói một câu nào, nhưng mà nhiều buổi hẹn và ghi chép như vậy cô muốn không báo cáo cũng không được.
“Được, đi ra ngoài.” Bắc Đường Yên đáp một tiếng, động tác đang xem văn kiện cũng dừng lại.
Sau khi Văn Mẫn nghe lời của cô liền lập tức nhẹ nhà rời khỏi phòng làm việc, có chút lo lắng liếc mắt nhìn Bắc Đường Yên, nhìn qua giống như có chỗ nào đó không đúng, Văn Mẫn cảm thấy tổng tài không nên bình tĩnh như vậy.
Sau khi Văn Mẫn rời đi, Bắc Đường Yên từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, đưa mắt đặt trên chồng văn kiện Văn Mẫn vừa đặt trên bàn, phần lớn là của người đang theo đuổi cô, còn có mấy người bạn cùng buôn bán thường ngày hay lui tới, năm nào bọn họ cũng nhớ ngày sinh nhật của cô, gửi đến đây lời chúc và quà tặng, cô cũng không quan tâm những món quà mang nghĩa hình thức đó, đối với sinh nhật của mình cô cũng không quá coi trọng, nhưng mà năm nay cô đã có kế hoạch tốt như vậy, tính sẽ cùng Viêm Liệt trải qua ngày sinh nhật thật lãng mạn, chắc sẽ là một ngày sinh nhật ngọt ngào, lại không nghĩ rằng cô còn chưa kịp nói cho anh biết hôm nay là ngày sinh nhật của mình liền nhận được câu nói chúng ta chia tay đi.
Ha ha, kết quả này thật làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười, tức giận qua đi cô chỉ cảm thấy buồn cười, vấn đề ở đâu, cô biết, bởi vì cô có đầy đủ tỉnh táo, chẳng qua là cô không cảm thấy mình có lỗi, mà người con trai kia lại làm cho cô quá thất vọng, nhưng mà không sao, cô đã cho anh cơ hội, anh lại không quý trọng, như vậy mọi chuyện sau này sẽ làm theo ý cô, cô sẽ không suy nghĩ cái gì gọi là uy nghiêm và tự ái cho anh nữa, cô sẽ chỉ làm điều mà cô muốn, lấy được thứ cô muốn là được rồi, về phần người con trai kia, cô sẽ đối xử với anh theo ý muốn của mình, nhất định!
Bắc Đường Yên nghĩ như vậy, trong mắt cũng tràn đầy quyết tâm, cô sẽ giống như những người khác nói, thứ cô muốn không thể không có được!
Ánh mắt trong lúc vô tình lại nhìn về phía danh sách, khi thấy một người không nên xuất hiện cũng nằm trong danh sách đó cô liền nhíu mày, không nghĩ tới anh ta cũng tới tham gia náo nhiệt, cầm điện thoại di động lên, ngón tay thuần thục nhấn mấy con số, sau ba hồi chuông liền truyền đến âm thanh của đối phương.
“Bắc Đường tiểu thư, em gọi điện thông báo cho anh biết là anh rất may mắn được em chọn trúng sao?” Giọng nói đối phương mang theo một tia cân nhắc, Bắc Đường Yên không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của anh ta.
“Tô tiên sinh, em là thông báo cho anh biết, hôm nay tài xế của em xin nghỉ, vừa đúng lúc anh rất thích hợp, không biết anh có hứng thú hay không, sẽ đãi ngộ cực kỳ tốt.” Tâm tình đang không vui của Bắc Đường Yên bởi vì cuộc điện thoại này mà trở nên thoải mái rất nhiều.
“Tài xế? Em nhất định phải cố ý nói anh là tài xế tạm thời sao, muốn anh làm phải trả lương rất cao đó.”
“Ra giá đi, để cho em mở mang tầm mắt một chút, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Tô thị thì có giá trị là bao nhiêu.”
“Khụ khụ, tại sao nghe giống như đang mua bán người quá vậy, em xác định cái mình cần chính là một người tài xế tạm thời chứ không phải là cái khác sao?”
“Trong tủ lạnh nhà em còn cần hai kg thịt heo, anh nguyện ý hưởng ứng lệnh triệu tập sao?”
“Yên, em không cần tổn hại tấm lòng của anh như vậy, em có thấy con heo nào đáng yêu như vậy không?” Giọng nói của đối phương biến đổi, từ cái loại cố ý cung kính trở nên tuỳ ý rất nhiều.
“Đáng yêu thì em chưa từng thấy qua, ngược lại heo giống như anh thì thấy không ít.” Bắc Đường Yên cũng thay đổi giọng nói, càng thêm không khách khí, nhưng mà trên mặt lại mang nụ cười rõ rệt.
“Aiz, cô gái không có mắt, bạch mã vương tử đẹp trai như anh vậy mà ở trong mắt em lại biến thành heo, anh thật là đau lòng mà.” Đối phương lấy giọng nói hết sức khoa trương mà oán trách, Bắc Đường Yên đẩy điện thoại ra xa một chút, tránh cho lỗ tai của mình gặp phải âm thanh độc hại.
Tô Ức Thần, tên thật là Tô Văn Vũ, nhưng năm năm trước đã đổi lại tên, Ức Thần, Ức Thần, trong chuyện có một loại lãng mạn rồi lại đau lòng.
“Ức Thần, sáu giờ tối tới đây làm tài xế đi.” Bắc Đường Yên không để ý tới lời nói khoa trương của Tô Ức Thần, nếu như cứ tiếp tục nói nhảm với người con trai này thì ngay cả ngày mai còn chưa nói xong, thật ra thì trước kia người con trai này không phải như vậy, cùng với người hài hước khác nhau một trời một vực, trước kia Tô Ức Thần là một người ít nói, nhưng sức mạnh vĩ đại của tình yêu lại làm tính tình của một người biến đổi đến nghiêng trời lệch đất.
“Tuân lệnh, nữ hoàng bệ hạ của anh.”
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Bắc Đường Yên từ từ biến mất, bên trong phòng làm việc khôi phục lại sự yên lặng, Bắc Đường Yên nhìn đồng hồ đeo tay, giờ tan sở đã đến, cô đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống thành phố bên ngoài, người đi đường như những chú kiến nhỏ bé bận rộn, điều này làm Bắc Đường Yên có một loại cảm giác cô đơn, lắc đầu một cái, tự giễu mình quá mức cảm tính, từ lúc nào thì cô lại trở nên yếu đuối như vậy rồi!
Không suy nghĩ thêm những chuyện làm cho mình cảm thấy buồn cười nữa, Bắc Đường Yên đi thang máy từ trong phòng làm việc đến phòng nghỉ ngơi, từ trong tủ quần áo lựa chọn một bộ lễ phục màu xanh nước biển, tắm rửa sau đó thay quần áo, thêm vài món đồ trang sức làm cô vừa xinh đẹp vừa tản ra sự quyến rũ của phụ nữ, cao quý nhưng lại không mất đi vẻ nhẹ nhàng, có lẽ cô không phải là đẹp nhất, nhưng tuyệt đối là có khí chất nhất.
Tất cả mọi thứ đều chuẩn bị xong, Bắc Đường Yên hài lòng nhìn mình trong gương, liếc mắt nhìn lịch trình, còn năm phút nữa là đến thời gian quy định, mặc vào áo choàng không tay, Bắc Đường Yên đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Từ thang máy đi ra, dọc trên đường đi cô gặp phải mấy nhân viên trong công ty, ai cũng dùng ánh mắt hết sức kinh ngạc nhìn Bắc Đường Yên, sau đó chào hỏi gấp gáp, Bắc Đường Yên cũng đáp lại, cho đến lúc thấy xe của Tô Ức Thần.
“Nữ hoàng bệ hạ, mời vào.” Bộ dáng Tô Ức Thần cúi người hết sức cung kính mở cửa xe, thật giống như đang chào đón nữ hoàng.
Bắc Đường Yên nhìn hắn một cái, cũng không nói nhiều, hết sức nhẹ nhàng ngồi vào xe, Tô Ức Thần đóng cửa xe lại.
“Em hôm nay có chuyện gì sao, sao lại ăn mặc thành như vậy?” Tô Ức Thần vừa lái xe vừa quan sát Bắc Đường Yên, sau đó nhìn cô nói ra lời bình như vậy.
“Đi đến Lenth đi, em đã đặt chỗ ở đó.” Bắc Đường Yên không để ý đến lời nói nhạo báng của Tô Ức Thần, thật sự xem Tô Ức Thần là tài xế mà sai khiến.
“Lenth? Yên, em ăn mặc như vậy đi Lenth với anh, nói đi, em có mục đích gì?”
Lenth, nơi đó là phòng ăn kiểu Pháp nổi danh nhất nước, là nơi những đôi tình nhân thích đến nhất, đồng thời cũng là nơi đội chó săn thích săn tin nhất, bởi vì ở nơi đó mỗi ngày đều có tin tức xuất hiện, phần lớn bài báo đều là từ nơi đó mà ra, nhưng mà cho dù như vậy nơi đó vẫn buôn bán thịnh vượng.
“Mục đích? Anh đoán đi.” Bắc Đường Yên không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tô Ức Thần suy nghĩ một chút mới nói, “Nghe nói em có bạn trai, hình ảnh hai người hôn nhau được đăng lên trang đầu bài báo kinh tế và tài chính.”
“Ức Thần, làm người không nên quá thông minh, quá thông minh dễ bị hói đầu, anh không phát hiện tóc của mình càng ngày càng ít sao?” Bắc Đường Yên bĩu môi, cô cũng biết Tô Ức Thần nhất định có thể đoán ra được.
“Yên, không cần độc ác như vậy, nói như thế nào thì chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, lúc còn nhỏ chơi với nhau rất vui vẻ, tại sao em có thể nguyền rủa anh hói đầu chứ.”
“Mau nghiêm túc lái xe đi, em đang nhắc nhở anh, anh kịp thời sửa lại là được rồi, không cần cám ơn em.”
“. . . . .”
Hai người anh một câu em một câu, không khí bên trong xe rất thoải mái, khoảng mười lăm phút sau đã đến trước cửa Lenth, Tô Ức Thần mở cửa xe cho Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên kéo cánh tay Tô Ức Thần, hai người hấp dẫn phần lớn ánh mắt của mọi người.
Còn có hai mươi phút nữa là tan sở, Văn Mẫn cầm hai tập văn kiệp cẩn thận đi vào trong phòng làm việc của tổng tài, nguyên cả buổi chiều cô không dám cùng tổng tài nói một câu nào, nhưng mà nhiều buổi hẹn và ghi chép như vậy cô muốn không báo cáo cũng không được.
“Được, đi ra ngoài.” Bắc Đường Yên đáp một tiếng, động tác đang xem văn kiện cũng dừng lại.
Sau khi Văn Mẫn nghe lời của cô liền lập tức nhẹ nhà rời khỏi phòng làm việc, có chút lo lắng liếc mắt nhìn Bắc Đường Yên, nhìn qua giống như có chỗ nào đó không đúng, Văn Mẫn cảm thấy tổng tài không nên bình tĩnh như vậy.
Sau khi Văn Mẫn rời đi, Bắc Đường Yên từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, đưa mắt đặt trên chồng văn kiện Văn Mẫn vừa đặt trên bàn, phần lớn là của người đang theo đuổi cô, còn có mấy người bạn cùng buôn bán thường ngày hay lui tới, năm nào bọn họ cũng nhớ ngày sinh nhật của cô, gửi đến đây lời chúc và quà tặng, cô cũng không quan tâm những món quà mang nghĩa hình thức đó, đối với sinh nhật của mình cô cũng không quá coi trọng, nhưng mà năm nay cô đã có kế hoạch tốt như vậy, tính sẽ cùng Viêm Liệt trải qua ngày sinh nhật thật lãng mạn, chắc sẽ là một ngày sinh nhật ngọt ngào, lại không nghĩ rằng cô còn chưa kịp nói cho anh biết hôm nay là ngày sinh nhật của mình liền nhận được câu nói chúng ta chia tay đi.
Ha ha, kết quả này thật làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười, tức giận qua đi cô chỉ cảm thấy buồn cười, vấn đề ở đâu, cô biết, bởi vì cô có đầy đủ tỉnh táo, chẳng qua là cô không cảm thấy mình có lỗi, mà người con trai kia lại làm cho cô quá thất vọng, nhưng mà không sao, cô đã cho anh cơ hội, anh lại không quý trọng, như vậy mọi chuyện sau này sẽ làm theo ý cô, cô sẽ không suy nghĩ cái gì gọi là uy nghiêm và tự ái cho anh nữa, cô sẽ chỉ làm điều mà cô muốn, lấy được thứ cô muốn là được rồi, về phần người con trai kia, cô sẽ đối xử với anh theo ý muốn của mình, nhất định!
Bắc Đường Yên nghĩ như vậy, trong mắt cũng tràn đầy quyết tâm, cô sẽ giống như những người khác nói, thứ cô muốn không thể không có được!
Ánh mắt trong lúc vô tình lại nhìn về phía danh sách, khi thấy một người không nên xuất hiện cũng nằm trong danh sách đó cô liền nhíu mày, không nghĩ tới anh ta cũng tới tham gia náo nhiệt, cầm điện thoại di động lên, ngón tay thuần thục nhấn mấy con số, sau ba hồi chuông liền truyền đến âm thanh của đối phương.
“Bắc Đường tiểu thư, em gọi điện thông báo cho anh biết là anh rất may mắn được em chọn trúng sao?” Giọng nói đối phương mang theo một tia cân nhắc, Bắc Đường Yên không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của anh ta.
“Tô tiên sinh, em là thông báo cho anh biết, hôm nay tài xế của em xin nghỉ, vừa đúng lúc anh rất thích hợp, không biết anh có hứng thú hay không, sẽ đãi ngộ cực kỳ tốt.” Tâm tình đang không vui của Bắc Đường Yên bởi vì cuộc điện thoại này mà trở nên thoải mái rất nhiều.
“Tài xế? Em nhất định phải cố ý nói anh là tài xế tạm thời sao, muốn anh làm phải trả lương rất cao đó.”
“Ra giá đi, để cho em mở mang tầm mắt một chút, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Tô thị thì có giá trị là bao nhiêu.”
“Khụ khụ, tại sao nghe giống như đang mua bán người quá vậy, em xác định cái mình cần chính là một người tài xế tạm thời chứ không phải là cái khác sao?”
“Trong tủ lạnh nhà em còn cần hai kg thịt heo, anh nguyện ý hưởng ứng lệnh triệu tập sao?”
“Yên, em không cần tổn hại tấm lòng của anh như vậy, em có thấy con heo nào đáng yêu như vậy không?” Giọng nói của đối phương biến đổi, từ cái loại cố ý cung kính trở nên tuỳ ý rất nhiều.
“Đáng yêu thì em chưa từng thấy qua, ngược lại heo giống như anh thì thấy không ít.” Bắc Đường Yên cũng thay đổi giọng nói, càng thêm không khách khí, nhưng mà trên mặt lại mang nụ cười rõ rệt.
“Aiz, cô gái không có mắt, bạch mã vương tử đẹp trai như anh vậy mà ở trong mắt em lại biến thành heo, anh thật là đau lòng mà.” Đối phương lấy giọng nói hết sức khoa trương mà oán trách, Bắc Đường Yên đẩy điện thoại ra xa một chút, tránh cho lỗ tai của mình gặp phải âm thanh độc hại.
Tô Ức Thần, tên thật là Tô Văn Vũ, nhưng năm năm trước đã đổi lại tên, Ức Thần, Ức Thần, trong chuyện có một loại lãng mạn rồi lại đau lòng.
“Ức Thần, sáu giờ tối tới đây làm tài xế đi.” Bắc Đường Yên không để ý tới lời nói khoa trương của Tô Ức Thần, nếu như cứ tiếp tục nói nhảm với người con trai này thì ngay cả ngày mai còn chưa nói xong, thật ra thì trước kia người con trai này không phải như vậy, cùng với người hài hước khác nhau một trời một vực, trước kia Tô Ức Thần là một người ít nói, nhưng sức mạnh vĩ đại của tình yêu lại làm tính tình của một người biến đổi đến nghiêng trời lệch đất.
“Tuân lệnh, nữ hoàng bệ hạ của anh.”
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Bắc Đường Yên từ từ biến mất, bên trong phòng làm việc khôi phục lại sự yên lặng, Bắc Đường Yên nhìn đồng hồ đeo tay, giờ tan sở đã đến, cô đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống thành phố bên ngoài, người đi đường như những chú kiến nhỏ bé bận rộn, điều này làm Bắc Đường Yên có một loại cảm giác cô đơn, lắc đầu một cái, tự giễu mình quá mức cảm tính, từ lúc nào thì cô lại trở nên yếu đuối như vậy rồi!
Không suy nghĩ thêm những chuyện làm cho mình cảm thấy buồn cười nữa, Bắc Đường Yên đi thang máy từ trong phòng làm việc đến phòng nghỉ ngơi, từ trong tủ quần áo lựa chọn một bộ lễ phục màu xanh nước biển, tắm rửa sau đó thay quần áo, thêm vài món đồ trang sức làm cô vừa xinh đẹp vừa tản ra sự quyến rũ của phụ nữ, cao quý nhưng lại không mất đi vẻ nhẹ nhàng, có lẽ cô không phải là đẹp nhất, nhưng tuyệt đối là có khí chất nhất.
Tất cả mọi thứ đều chuẩn bị xong, Bắc Đường Yên hài lòng nhìn mình trong gương, liếc mắt nhìn lịch trình, còn năm phút nữa là đến thời gian quy định, mặc vào áo choàng không tay, Bắc Đường Yên đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Từ thang máy đi ra, dọc trên đường đi cô gặp phải mấy nhân viên trong công ty, ai cũng dùng ánh mắt hết sức kinh ngạc nhìn Bắc Đường Yên, sau đó chào hỏi gấp gáp, Bắc Đường Yên cũng đáp lại, cho đến lúc thấy xe của Tô Ức Thần.
“Nữ hoàng bệ hạ, mời vào.” Bộ dáng Tô Ức Thần cúi người hết sức cung kính mở cửa xe, thật giống như đang chào đón nữ hoàng.
Bắc Đường Yên nhìn hắn một cái, cũng không nói nhiều, hết sức nhẹ nhàng ngồi vào xe, Tô Ức Thần đóng cửa xe lại.
“Em hôm nay có chuyện gì sao, sao lại ăn mặc thành như vậy?” Tô Ức Thần vừa lái xe vừa quan sát Bắc Đường Yên, sau đó nhìn cô nói ra lời bình như vậy.
“Đi đến Lenth đi, em đã đặt chỗ ở đó.” Bắc Đường Yên không để ý đến lời nói nhạo báng của Tô Ức Thần, thật sự xem Tô Ức Thần là tài xế mà sai khiến.
“Lenth? Yên, em ăn mặc như vậy đi Lenth với anh, nói đi, em có mục đích gì?”
Lenth, nơi đó là phòng ăn kiểu Pháp nổi danh nhất nước, là nơi những đôi tình nhân thích đến nhất, đồng thời cũng là nơi đội chó săn thích săn tin nhất, bởi vì ở nơi đó mỗi ngày đều có tin tức xuất hiện, phần lớn bài báo đều là từ nơi đó mà ra, nhưng mà cho dù như vậy nơi đó vẫn buôn bán thịnh vượng.
“Mục đích? Anh đoán đi.” Bắc Đường Yên không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tô Ức Thần suy nghĩ một chút mới nói, “Nghe nói em có bạn trai, hình ảnh hai người hôn nhau được đăng lên trang đầu bài báo kinh tế và tài chính.”
“Ức Thần, làm người không nên quá thông minh, quá thông minh dễ bị hói đầu, anh không phát hiện tóc của mình càng ngày càng ít sao?” Bắc Đường Yên bĩu môi, cô cũng biết Tô Ức Thần nhất định có thể đoán ra được.
“Yên, không cần độc ác như vậy, nói như thế nào thì chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, lúc còn nhỏ chơi với nhau rất vui vẻ, tại sao em có thể nguyền rủa anh hói đầu chứ.”
“Mau nghiêm túc lái xe đi, em đang nhắc nhở anh, anh kịp thời sửa lại là được rồi, không cần cám ơn em.”
“. . . . .”
Hai người anh một câu em một câu, không khí bên trong xe rất thoải mái, khoảng mười lăm phút sau đã đến trước cửa Lenth, Tô Ức Thần mở cửa xe cho Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên kéo cánh tay Tô Ức Thần, hai người hấp dẫn phần lớn ánh mắt của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.