Chương 24: Bữa trưa tình nhân
Mị Dạ Thủy Thảo
25/05/2015
Đứng trước cửa công ty bày tỏ tình cảm làm cho người ta rất kích động, nhưng nhất thời kích động sẽ đem lại hậu quả làm cho người trong cuộc rất nhức đầu.
“Tiểu Viêm, đây là thật sao, cậu và tổng giám đốc đang nói chuyện yêu đương sao?” Vấn đề như vậy Viêm Liệt đã trả lời vô số lần, hơn nữa anh trả lời mỗi người không phải chỉ một lần, mà là rất nhiều lần, hỏi nhiều lần như vậy bọn họ không mệt sao.
“Điện thoại di động của tôi cũng reo sắp hỏng rồi, tôi sai lầm rồi, chúng ta có thể đừng nói về vấn đề này nữa được hay không, tôi sắp điên rồi.” Viêm Liệt méo mặt, hết sức đau khổ, xem ra hết sức đáng thương, mà trên thực tế anh cũng thật đáng thương.
“Ha ha, chuyện này quá kinh ngạc không phải sao, chuyện này là thật sao, đơn giản đến nỗi làm người ta không thể tin được.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi đều là quan tâm cậu.”
“Aiz.” Viêm Liệt lắc đầu, rất là đau khổ.
… .
“Tổng giám đốc, có chuyện này em không biết có nên báo cáo hay không.” Văn Mẫn có chút do dự, nhưng cô nghĩ nói ra sẽ tốt hơn.
“Nói đi.” Chỉ cần Văn Mẫn hỏi như vậy, cho dù lời cô nói là không tốt, cô cũng sẽ nói.
“Toàn bộ nhân viên trong công ty đều đang bình luận về chuyện tình của ngài và Viêm tiên sinh, ngài không có tính toán gì sao? Ngài thì không có vấn đề gì, nhưng Viêm tiên sinh rất đáng thương, em vừa nhận được tài liệu theo dõi ở các phòng ban, từ buổi sáng Viêm tiên sinh đi vào công ty cho đến bây giờ cũng chưa có người ngừng hỏi thăm tin tức.” Cô cũng bất bình dùm anh, nhìn bộ dáng tổng giám đốc xem như không có việc gì như thường ngày, lại nhìn vẻ mặt khổ não của Viêm Liệt, thật không công bằng mà.
“Vậy bây giờ em đi gọi điện thoại cho chủ quản các ngành, nói bọn họ hãy giành chút thời gian quản lý nhân viên của mình cho chặt chẽ, đừng để cho chị lại nghe được bất kỳ lời bình nào về chuyện của chị và Viêm Liệt, người theo dõi trong công ty có thể tiếp tục quan sát, nhưng mà đối với sự theo dõi với Viêm Liệt có thể huỷ bỏ.”
Ban đầu vì muốn theo đuổi Viêm Liệt, cô cũng có dùng một chút thủ đoạn, nhưng mà bây giờ hai người đã ở bên nhau, cô cảm thấy là nên tôn trọng đời tư của nhau.
“Dạ, em đi làm liền!” Văn Mẫn thật cao hứng tiêu sái rời đi, không còn cách nào, ai bảo cô không nhẫn tâm nhìn trai đẹp phải chịu khổ, mặc dù bây giờ trai đẹp đã đi theo bên cạnh tổng giám đốc ma quỷ, nhưng cô vẫn bảo vệ anh như cũ.
Thấy Văn Mẫn đã đi, Bắc Đường Yên buông văn kiện trong tay xuống, suy nghĩ một lát liền cầm điện thoại lên nhấn một dãy số quen thuộc.
“Yên?”
“Ừm, sắp đến buổi trưa rồi, chúng ta cùng ăn cơm trưa đi.”
“Đi ra ngoài sao?” Viêm Liệt hơi do dự, thời gian nghĩ trưa không nhiều lắm, nếu đi ra ngoài ăn thì rất lãng phí thời gian, hơn nữa ở gần đây có rất nhiều người trong công ty, rất dễ gặp người quen, cũng không phải anh sợ bị người ta nhìn thấy, mà là anh cảm thấy phiền toái.
“Tới phòng làm việc của em đi, em kêu Văn Mẫn mua bữa trưa, đi ra ngoài ăn rất lãng phí thời gian.” Bắc Đường Yên không phải là không nghe ra ý tứ do dự trong lời nói của Viêm Liệt, cô quan tâm chăm sóc đem địa điểm đổi thành phòng làm việc.
“Ừm, được, nghỉ trưa anh sẽ đến tìm em.”
“Vậy, buổi trưa gặp.”
“Buổi trưa gặp.”
“Văn Mẫn, hai phần cơm trưa, để ở trên lầu đi, một lát nữa Viêm Liệt sẽ lên đây, em trực tiếp để cho anh ấy tới phòng làm việc của chị là được rồi, không cần nói nhảm nhiều chuyện.” Trong giọng nói của Bắc Đường Yên mang theo cảnh cáo, ý tứ hết sức rõ ràng.
“Tuân lệnh, tổng giám đốc, chẳng qua là, chị có muốn dùng rượu đỏ và nến thơm không, hoặc là chuẩn bị một bó hoa tươi. . . .” Văn Mẫn còn chưa nói hết đã bị Bắc Đường Yên cúp điện thoại, Văn Mẫn cười hết sức quỷ dị, tâm tình hết sức vui vẻ.
Năm phút đồng hồ sau khi nghỉ trưa, Viêm Liệt từ bên trong thang máy đi ra, hai mắt thư ký phụ trách tiếp khách sáng lên nhìn về phía Viêm Liệt.
“Viêm tiên sinh, tổng giám đốc phân phó sau khi ngài tới thì trực tiếp đi vào phòng làm việc của chị ấy là được.”
“Ừm, cám ơn.”
Tầng hai mươi là nơi làm việc của Bắc Đường Yên, nơi này có phòng làm việc của tổng giám đốc và phòng làm việc của thư ký, là một tổng giám đốc, cô có một thư ký riêng là Văn Mẫn, hai trợ lý, hai thư ký làm công tác và một thứ ký phụ trách tiếp khách, người tiếp đãi Viêm Liệt vừa rồi chính là thư ký phụ trách tiếp khách.
Theo hướng thư ký chỉ, Viêm Liệt rất dễ dàng liền tìm được năm chữ “Phòng làm việc tổng tài” thiếp vàng, đây là lần đầu tiên anh tới nơi này, nhưng lại không phải vì công việc, mà là tới cùng bạn gái ăn cơm, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, tình cảm của anh thật đúng là kỳ diệu.
Viêm Liệt gõ cửa, loại bỏ ý tưởng hỗn loạn trong đầu mình qua một bên.
Khoảng ba mươi giây sau, cửa được mở ra, gương mặt Bắc Đường Yên mang theo nụ cười xuất hiện trước mắt Viêm Liệt, trong lúc đó anh đột nhiên cảm thấy rung động mãnh liệt, bởi vì cô vì anh mở cửa mà không phải để anh tự đi vào.
Bắc Đường Yên không hiểu suy nghĩ của Viêm Liệt, chẳng qua cô thấy hình như Viêm Liệt có chút ngây ngốc như đang bay tới nơi nào đó.
“Này, hoàn hồn.” Cánh tay Bắc Đường Yên ở trước mặt Viêm Liệt huơ huơ, sau đó liền bị Viêm Liệt bắt được, nhẹ nhàng hôn vào trán Bắc Đường Yên, Viêm Liệt cảm thấy mặc dù bị đồng nghiệp ép hỏi từ sáng tới giờ làm anh rất nhức đầu, nhưng so sánh với sự ngọt ngào lúc này là đáng giá.
Bắc Đường Yên vẫn luôn nghĩ mình không phải là một cô gái dễ xấu hổ, nhưng khi cái hôn của anh nhẹ nhàng rơi trên trán cô, làm cho cô không tự chủ được đỏ mặt.
“Khụ, mau vào đi, cơm trưa chuẩn bị xong rồi, không ăn sẽ liền nguội đó.” Vì để che giấu sự lúng túng, Bắc Đường Yên kéo Viêm Liệt vào phòng làm việc.
Phòng làm việc của Bắc Đường Yên rất lớn, thiết kế cửa sổ sát đất làm cho cả căn phòng đều sáng ngời, kế bên cửa sổ có một cánh cửa nhỏ, là phòng rửa tay, Bắc Đường Yên kéo Viêm Liệt đi tới trước một kệ sách, lúc Viêm Liệt bị mê hoặc nhìn chăm chú vào kệ sách thì cô chạm vào một vật trang trí trong kệ, kệ sách chậm rãi chuyển động sang bên phải, sau đó một thang máy nhỏ nhắn hiện đại hiện ra trước mặt Viêm Liệt.
“Đi thôi, em dẫn anh đi xem không gian riêng tư của em.” Tầng thứ hai mươi mốt, ở trong cao ốc này muốn đi đến tầng thứ hai mươi mốt có hai cách, cách thứ nhất là thang máy nhỏ nhắn trước mặt, cách thứ hai là thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng giám đốc ở bên ngoài, mà cả tầng lầu thứ hai mươi mốt đều là nơi nghỉ ngơi của Bắc Đường Yên, bao gồm nhiều trang thiết bị hiện đại, phòng ngủ, một hồ bơi nhỏ, phòng tập thể thao và một vách tường hình bán nguyệt.
Thang máy dừng lại ở tầng thứ ba mươi mốt, đối diện với bọn họ là cửa phòng, sau khi quét dấu vân tay để kiểm tra, cửa phòng được mở ra, Bắc Đường Yên ở trước bảng cảm ứng nhập mấy con số, sau đó lấy dấu vân tay của Viêm Liệt làm một bảng kiểm tra mới rồi mới dẫn Viêm Liệt đi vào.
“Sau này lúc anh tới đây là tự đi vào được rồi, em đã lưu dấu vân tay cho anh.” Trước kia Bắc Đường Yên rất ít khi tới nơi này, bởi vì công việc của cô rất bề bộn, nhưng bây giờ có Viêm Liệt, cô bắt đầu cảm thấy chỗ này rất tốt, có thể cho bọn họ có một nơi riêng tư để nghỉ trưa, nơi này chỉ có cô, mười một người bạn tốt, Văn Mẫn và Viêm Liệt là có thể đi vào, mà những người bạn tốt kia nếu không có chuyện ngoài ý muốn tuyệt đối sẽ không tới đây, còn Văn Mẫn nếu không có phân công đương nhiên cũng sẽ không đến.
“Em ở chỗ này?” Viêm Liệt rất ngạc nhiên, cảm giác giống như là đang tiến vào vùng đất bí mật, mặc dù anh biết khoa học kỹ thuật bây giờ rất phát triển, nhưng khi nhìn thấy nơi này, lại làm cho anh thật sửng sốt.
“Em rất ít khi ở đây, trừ khi làm thêm giờ đến khuya, nhà của em ở cách khu ký túc xá của anh không xa, mà cha mẹ em cũng đang định cư ở nước ngoài.” Bắc Đường Yên vừa nói vừa kéo Viêm Liệt đến bàn ăn, Văn Mẫn đã chuẩn bị thức ăn đặt trên bàn.
“Vậy em ở một mình sao?”
“Bây giờ là như vậy, nếu như anh không ngại, có thể đến ở cùng em.” Lời này của Bắc Đường Yên cũng không phải là nói giỡn, nếu cô đã nhận định anh, như vậy dọn đến ở chung cũng là chuyện sớm muộn, cô cũng muốn biết anh đang nghĩ gì. . . .
“Tiểu Viêm, đây là thật sao, cậu và tổng giám đốc đang nói chuyện yêu đương sao?” Vấn đề như vậy Viêm Liệt đã trả lời vô số lần, hơn nữa anh trả lời mỗi người không phải chỉ một lần, mà là rất nhiều lần, hỏi nhiều lần như vậy bọn họ không mệt sao.
“Điện thoại di động của tôi cũng reo sắp hỏng rồi, tôi sai lầm rồi, chúng ta có thể đừng nói về vấn đề này nữa được hay không, tôi sắp điên rồi.” Viêm Liệt méo mặt, hết sức đau khổ, xem ra hết sức đáng thương, mà trên thực tế anh cũng thật đáng thương.
“Ha ha, chuyện này quá kinh ngạc không phải sao, chuyện này là thật sao, đơn giản đến nỗi làm người ta không thể tin được.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi đều là quan tâm cậu.”
“Aiz.” Viêm Liệt lắc đầu, rất là đau khổ.
… .
“Tổng giám đốc, có chuyện này em không biết có nên báo cáo hay không.” Văn Mẫn có chút do dự, nhưng cô nghĩ nói ra sẽ tốt hơn.
“Nói đi.” Chỉ cần Văn Mẫn hỏi như vậy, cho dù lời cô nói là không tốt, cô cũng sẽ nói.
“Toàn bộ nhân viên trong công ty đều đang bình luận về chuyện tình của ngài và Viêm tiên sinh, ngài không có tính toán gì sao? Ngài thì không có vấn đề gì, nhưng Viêm tiên sinh rất đáng thương, em vừa nhận được tài liệu theo dõi ở các phòng ban, từ buổi sáng Viêm tiên sinh đi vào công ty cho đến bây giờ cũng chưa có người ngừng hỏi thăm tin tức.” Cô cũng bất bình dùm anh, nhìn bộ dáng tổng giám đốc xem như không có việc gì như thường ngày, lại nhìn vẻ mặt khổ não của Viêm Liệt, thật không công bằng mà.
“Vậy bây giờ em đi gọi điện thoại cho chủ quản các ngành, nói bọn họ hãy giành chút thời gian quản lý nhân viên của mình cho chặt chẽ, đừng để cho chị lại nghe được bất kỳ lời bình nào về chuyện của chị và Viêm Liệt, người theo dõi trong công ty có thể tiếp tục quan sát, nhưng mà đối với sự theo dõi với Viêm Liệt có thể huỷ bỏ.”
Ban đầu vì muốn theo đuổi Viêm Liệt, cô cũng có dùng một chút thủ đoạn, nhưng mà bây giờ hai người đã ở bên nhau, cô cảm thấy là nên tôn trọng đời tư của nhau.
“Dạ, em đi làm liền!” Văn Mẫn thật cao hứng tiêu sái rời đi, không còn cách nào, ai bảo cô không nhẫn tâm nhìn trai đẹp phải chịu khổ, mặc dù bây giờ trai đẹp đã đi theo bên cạnh tổng giám đốc ma quỷ, nhưng cô vẫn bảo vệ anh như cũ.
Thấy Văn Mẫn đã đi, Bắc Đường Yên buông văn kiện trong tay xuống, suy nghĩ một lát liền cầm điện thoại lên nhấn một dãy số quen thuộc.
“Yên?”
“Ừm, sắp đến buổi trưa rồi, chúng ta cùng ăn cơm trưa đi.”
“Đi ra ngoài sao?” Viêm Liệt hơi do dự, thời gian nghĩ trưa không nhiều lắm, nếu đi ra ngoài ăn thì rất lãng phí thời gian, hơn nữa ở gần đây có rất nhiều người trong công ty, rất dễ gặp người quen, cũng không phải anh sợ bị người ta nhìn thấy, mà là anh cảm thấy phiền toái.
“Tới phòng làm việc của em đi, em kêu Văn Mẫn mua bữa trưa, đi ra ngoài ăn rất lãng phí thời gian.” Bắc Đường Yên không phải là không nghe ra ý tứ do dự trong lời nói của Viêm Liệt, cô quan tâm chăm sóc đem địa điểm đổi thành phòng làm việc.
“Ừm, được, nghỉ trưa anh sẽ đến tìm em.”
“Vậy, buổi trưa gặp.”
“Buổi trưa gặp.”
“Văn Mẫn, hai phần cơm trưa, để ở trên lầu đi, một lát nữa Viêm Liệt sẽ lên đây, em trực tiếp để cho anh ấy tới phòng làm việc của chị là được rồi, không cần nói nhảm nhiều chuyện.” Trong giọng nói của Bắc Đường Yên mang theo cảnh cáo, ý tứ hết sức rõ ràng.
“Tuân lệnh, tổng giám đốc, chẳng qua là, chị có muốn dùng rượu đỏ và nến thơm không, hoặc là chuẩn bị một bó hoa tươi. . . .” Văn Mẫn còn chưa nói hết đã bị Bắc Đường Yên cúp điện thoại, Văn Mẫn cười hết sức quỷ dị, tâm tình hết sức vui vẻ.
Năm phút đồng hồ sau khi nghỉ trưa, Viêm Liệt từ bên trong thang máy đi ra, hai mắt thư ký phụ trách tiếp khách sáng lên nhìn về phía Viêm Liệt.
“Viêm tiên sinh, tổng giám đốc phân phó sau khi ngài tới thì trực tiếp đi vào phòng làm việc của chị ấy là được.”
“Ừm, cám ơn.”
Tầng hai mươi là nơi làm việc của Bắc Đường Yên, nơi này có phòng làm việc của tổng giám đốc và phòng làm việc của thư ký, là một tổng giám đốc, cô có một thư ký riêng là Văn Mẫn, hai trợ lý, hai thư ký làm công tác và một thứ ký phụ trách tiếp khách, người tiếp đãi Viêm Liệt vừa rồi chính là thư ký phụ trách tiếp khách.
Theo hướng thư ký chỉ, Viêm Liệt rất dễ dàng liền tìm được năm chữ “Phòng làm việc tổng tài” thiếp vàng, đây là lần đầu tiên anh tới nơi này, nhưng lại không phải vì công việc, mà là tới cùng bạn gái ăn cơm, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, tình cảm của anh thật đúng là kỳ diệu.
Viêm Liệt gõ cửa, loại bỏ ý tưởng hỗn loạn trong đầu mình qua một bên.
Khoảng ba mươi giây sau, cửa được mở ra, gương mặt Bắc Đường Yên mang theo nụ cười xuất hiện trước mắt Viêm Liệt, trong lúc đó anh đột nhiên cảm thấy rung động mãnh liệt, bởi vì cô vì anh mở cửa mà không phải để anh tự đi vào.
Bắc Đường Yên không hiểu suy nghĩ của Viêm Liệt, chẳng qua cô thấy hình như Viêm Liệt có chút ngây ngốc như đang bay tới nơi nào đó.
“Này, hoàn hồn.” Cánh tay Bắc Đường Yên ở trước mặt Viêm Liệt huơ huơ, sau đó liền bị Viêm Liệt bắt được, nhẹ nhàng hôn vào trán Bắc Đường Yên, Viêm Liệt cảm thấy mặc dù bị đồng nghiệp ép hỏi từ sáng tới giờ làm anh rất nhức đầu, nhưng so sánh với sự ngọt ngào lúc này là đáng giá.
Bắc Đường Yên vẫn luôn nghĩ mình không phải là một cô gái dễ xấu hổ, nhưng khi cái hôn của anh nhẹ nhàng rơi trên trán cô, làm cho cô không tự chủ được đỏ mặt.
“Khụ, mau vào đi, cơm trưa chuẩn bị xong rồi, không ăn sẽ liền nguội đó.” Vì để che giấu sự lúng túng, Bắc Đường Yên kéo Viêm Liệt vào phòng làm việc.
Phòng làm việc của Bắc Đường Yên rất lớn, thiết kế cửa sổ sát đất làm cho cả căn phòng đều sáng ngời, kế bên cửa sổ có một cánh cửa nhỏ, là phòng rửa tay, Bắc Đường Yên kéo Viêm Liệt đi tới trước một kệ sách, lúc Viêm Liệt bị mê hoặc nhìn chăm chú vào kệ sách thì cô chạm vào một vật trang trí trong kệ, kệ sách chậm rãi chuyển động sang bên phải, sau đó một thang máy nhỏ nhắn hiện đại hiện ra trước mặt Viêm Liệt.
“Đi thôi, em dẫn anh đi xem không gian riêng tư của em.” Tầng thứ hai mươi mốt, ở trong cao ốc này muốn đi đến tầng thứ hai mươi mốt có hai cách, cách thứ nhất là thang máy nhỏ nhắn trước mặt, cách thứ hai là thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng giám đốc ở bên ngoài, mà cả tầng lầu thứ hai mươi mốt đều là nơi nghỉ ngơi của Bắc Đường Yên, bao gồm nhiều trang thiết bị hiện đại, phòng ngủ, một hồ bơi nhỏ, phòng tập thể thao và một vách tường hình bán nguyệt.
Thang máy dừng lại ở tầng thứ ba mươi mốt, đối diện với bọn họ là cửa phòng, sau khi quét dấu vân tay để kiểm tra, cửa phòng được mở ra, Bắc Đường Yên ở trước bảng cảm ứng nhập mấy con số, sau đó lấy dấu vân tay của Viêm Liệt làm một bảng kiểm tra mới rồi mới dẫn Viêm Liệt đi vào.
“Sau này lúc anh tới đây là tự đi vào được rồi, em đã lưu dấu vân tay cho anh.” Trước kia Bắc Đường Yên rất ít khi tới nơi này, bởi vì công việc của cô rất bề bộn, nhưng bây giờ có Viêm Liệt, cô bắt đầu cảm thấy chỗ này rất tốt, có thể cho bọn họ có một nơi riêng tư để nghỉ trưa, nơi này chỉ có cô, mười một người bạn tốt, Văn Mẫn và Viêm Liệt là có thể đi vào, mà những người bạn tốt kia nếu không có chuyện ngoài ý muốn tuyệt đối sẽ không tới đây, còn Văn Mẫn nếu không có phân công đương nhiên cũng sẽ không đến.
“Em ở chỗ này?” Viêm Liệt rất ngạc nhiên, cảm giác giống như là đang tiến vào vùng đất bí mật, mặc dù anh biết khoa học kỹ thuật bây giờ rất phát triển, nhưng khi nhìn thấy nơi này, lại làm cho anh thật sửng sốt.
“Em rất ít khi ở đây, trừ khi làm thêm giờ đến khuya, nhà của em ở cách khu ký túc xá của anh không xa, mà cha mẹ em cũng đang định cư ở nước ngoài.” Bắc Đường Yên vừa nói vừa kéo Viêm Liệt đến bàn ăn, Văn Mẫn đã chuẩn bị thức ăn đặt trên bàn.
“Vậy em ở một mình sao?”
“Bây giờ là như vậy, nếu như anh không ngại, có thể đến ở cùng em.” Lời này của Bắc Đường Yên cũng không phải là nói giỡn, nếu cô đã nhận định anh, như vậy dọn đến ở chung cũng là chuyện sớm muộn, cô cũng muốn biết anh đang nghĩ gì. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.