Chương 60: Cả nhà thân nhau
Mị Dạ Thủy Thảo
25/05/2015
“Bốn năm? Viêm Liệt, anh nói cái gì vậy, chẳng lẽ anh có bí mật nào đó không cho em biết.”
“Đây cũng có thể coi là bí mật đi, anh chưa nói với ai chuyện này hết, năm đó anh thi đậu vào hệ tài chính học viện Hoàng Gia, nhưng thật ra anh vẫn có chút mơ hồ, anh không tìm được vị trí của mình, rất nhiều chuyện mới lạ, làm cho anh hoa mắt, không biết tương lai của mình sẽ đi về đâu, nhưng ngay lúc đó em xuất hiện, em còn nhớ ba năm trước em ở trường học của anh diễn thuyết không, em nói cho mọi người biết cuộc sống của mỗi người đều có ý nghĩa, tồn tại cũng là một loại giá trị, em cũng nói buôn bán thích hợp với những người muốn sinh tồn, muốn thành công phải bỏ ra khổ cực và cố gắng nhiều hơn người bình thường. . . .thật ra thì, em nói rất nhiều rất nhiều, có một số chuyện anh không nhớ được, nhưng cũng có vài chuyện đã ăn sâu vào trong tiềm thức của anh, kể từ lần anh nghe em diễn thuyết, anh liền tạo cho mình một mục tiêu, mà cũng chính mục tiêu này đã giúp anh kiên trì không ngừng cố gắng, để cho anh mặc kệ gặp phải chuyện khó khăn nào cũng không buông tha, để cho anh đi thẳng đến bây giờ, đi tới bên cạnh em, mà mục tiêu của anh là có thể đứng bên cạnh em, cho anh có thể trở thành một phần để giúp đỡ em, em là thần tượng của anh, là động lực của anh, là mục tiêu anh vẫn tìm kiếm, cũng là trụ cột tinh thần của anh, đối với anh mà nói, sự tồn tại của em rất quan trọng!” Viêm Liệt chìm trong ký ức của chính mình, ánh mắt nhìn Bắc Đường Yên giống như đang xuyên thấu qua cô trở lại cuộc sống trước kia.
“Quan trọng đến nỗi, tất cả mọi thứ trong cuộc sống của anh đều bị em chiếm cứ, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm anh nghĩ đến hình bóng của em, giống như khi anh gặp phải cửa ải khó khăn trong học tập, anh sẽ nghĩ đến em, suy nghĩ nếu như là em thì sẽ làm gì; lúc trong cuộc sống anh gặp khó khăn cũng làm anh nghĩ đến em, suy nghĩ xem đây có phải là sự rèn luyện mà em nói, thậm chí, tồi tệ nhất chính là anh sẽ đem bất kỳ cô gái nào theo đuổi anh ra so sánh với em, sau đó phát hiện các cô ấy không có thông minh như em, không có. . . . .tóm lại là anh cảm thấy, các cô ấy đều không phải là người mà trong lòng anh muốn, nhưng mà, lúc ấy anh cũng không có cho rằng đó là tình yêu, anh chỉ muốn đem em xem là thần tượng mà sùng bái, cho đến sau này, em xuất hiện trong cuộc sống của anh, chúng ta làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, anh mới phát hiện, tình cảm của anh đối với em lại sâu đậm như vậy, thì ra là, trong lúc vô tình anh đã sớm yêu em!”
Lời Viêm Liệt nói làm Bắc Đường Yên cảm thấy rung động, thử hỏi khi một người nào đó phát hiện người mình thích lại thầm mến mình suốt bốn năm, có thể không rung động hay sao!
Rung động qua đi, trong lòng Bắc Đường Yên xuất hiện cảm xúc ngọt ngào, giống như là trái tim cũng bị cái gì đó dồn nén sắp tràn đầy, sắp tràn ra đến nơi.
“Viêm Liệt, em cảm thấy chúng ta có thể có tương lai.” Bắc Đường Yên đã từng nói qua, thứ cô muốn là tình yêu thuần khiết, thật ra thì tình yêu của Viêm Liệt đối với cô không phải là không thuần khiết, mà là vụng về làm người ta không thể từ chối được.
“Thật?” Viêm Liệt hưng phấn nhìn Bắc Đường Yên, anh có chút nghi ngờ lời mình vừa nghe được.
“Thật, nhưng mà. . . . .”
“Nhưng mà cái gì?” Viêm Liệt khẩn trương hỏi.
“Nhưng mà, anh phải dưỡng thương nhanh một chút, nếu không em chỉ có thể giấu anh trong nhà, bởi vì anh quá nặng!”
Khi Hoàng Phủ Dật Đình chạy tới, chính là thấy một màn như vậy, Viêm Liệt và Bắc Đường Yên ôm nhau ở chung một chỗ, bốn phía đều là bảo vệ đang cầm súng, mà người của hắn đã bị trói lại, cho thấy rõ ràng hắn đã thất bại.
Hao tâm tổn sức, lại cái gì cũng không làm được, chính là mất tất cả, điều này làm cho Hoàng Phủ Dật Đình cảm thấy thật buồn cười, mà hắn chính là vai hề trong câu chuyện cười này, ngây thơ buồn cười.
“Em định xử lý anh như thế nào?” Yêu cô cho nên hắn hiểu rõ cô, hắn làm như vậy đã xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, cũng không biết cô sẽ xử lý hắn như thế nào đây.
“Hoàng Phủ Dật Đình, tôi cảm thấy anh thật đáng thương, coi như là tôi đồng tình đi, chuyện này tôi không cùng anh so đo.” Tâm tình của Bắc Đường Yên đang vui vẻ cho nên tức giận đối với Hoàng Phủ Dật Đình cũng giảm đi rất nhiều, hơn nữa nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của Hoàng Phủ Dật Đình cô cảm thấy người đàn ông này có chút đáng thương, chẳng qua là. . . . .
“Nhưng mà, mặc dù tôi không so đo với anh, nhưng anh hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, anh phản bội Hoàng Phủ Hiên, cô ấy sẽ không bỏ qua cho anh.” Đương nhiên Bắc Đường Yên sẽ không giữ lại người có thể gây hại cho mình, mặc dù không đến nỗi giết hắn, nhưng mà tuyệt đối không để cho hắn sống tốt, cô cũng không hy vọng lần sau lại ngồi máy bay đi ngàn dặm xa xôi tìm chồng.
Trên mặt Hoàng Phủ Dật Đình chợt loé lên vẻ mặt hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền biến thành bất đắc dĩ.
Bắc Đường Yên mang theo mọi người rời đi, trong lúc đó lại cẩn thận đỡ người Viêm Liệt, nụ cười hai người quấn quít ở chung một chỗ, chiếu sáng khung cảnh ảm đạm xung quanh.
Viêm Liệt được nghỉ dưỡng thương, yên tâm ở nhà nghỉ ngơi, thỉnh thoảng khi Bắc Đường Yên làm việc sẽ nhớ đến Viêm Liệt, sau đó gọi điện thoại cho anh, hai người tán gẫu mấy câu, không có quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, chẳng qua là mấy câu thăm hỏi tuỳ ý lại làm cho cả hai nói không biết mệt, có lúc thậm chí chỉ là lẳng lặng cầm điện thoại, cái gì cũng không nói, hai người đều nở nụ cười hạnh phúc.
Gần đây tâm tình của Văn Mẫn hết sức thoải mái, đương nhiên rồi, tâm tình cấp trên tốt thì công việc sẽ nhẹ nhõm, mọi chuyện cũng không phải lo lắng.
Nhưng mà gần đây thành phố này hình như có chút rối loạn, thế lực hắc ám đang bị tẩy sạch, nghe nói là xảy ra chuyện quan trọng, chọc giận nữ vương thế giới ngầm, cụ thể một chút chính là chuyện liên quan đến bạn tốt của tổng tài, hơn nữa còn có một vị bạn tốt của tổng tài bị sát thủ ám sát, điều này làm cho người bạn tốt hắc đạo của tổng tài đem cả giới hắc đạo quy hoạch lại, cái này giống như là kế hoạch sửa chữa lại thành phố, dọn sạch một phen, thế giới này cũng quá rảnh rỗi, bởi vì không yên ổn cũng bị dọn dẹp.
Hơi thở mùa hè càng ngày càng đậm hơn, cảnh tượng lo lắng khi thi đại học cũng đã qua, người nhà Viêm Liệt lại tụ tập trong bệnh viện, mặc dù là ngày nghỉ, nhưng Bắc Đường Yên vẫn phụng bồi nói chuyện với mọi người và xử lý điện thoại Văn Mẫn gọi tới.
Mặc dù mọi người ở đây đều cười nhưng thỉnh thoảng sẽ đem ánh mắt nhìn lén Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên cũng không nói gì nhiều, cô chỉ là cười nhàn nhạt, lộ ra một loại hơi thở nhu hoà, chẳng qua là, cho dù chỉ như vậy cô vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Cha Viêm mẹ Viêm còn có em trai Viêm cũng rất thích Bắc Đường Yên, nhưng xen lẫn với thích còn có chút sợ hãi, mặc dù Bắc Đường Yên đã thu lại hơi thở của mình nhưng vẫn làm người ta có cảm giác xa cách như cũ, khí chất đi theo người cô nhiều năm như vậy, không phải muốn là có thể dễ dàng thay đổi, huống chi cha Viêm còn là một người bình thường, đối với người như Bắc Đường Yên ông không có cách nào làm mờ đi cảm giác xa cách giữa bọn họ.
Thành tích thi đại học của em trai Viêm rất tốt, rất nắm chắc, đã gửi giấy báo điểm vào hệ tài chính của học viện Hoàng Gia, Viêm Liệt là thần tượng của em trai Viêm, mục tiêu của em trai Viêm chính là mục tiêu ban đầu mà Viêm Liệt bước đi.
Hình như Viêm Liệt đang khuyên em trai Viêm điều gì đó, anh muốn em mình lựa chọn hệ đại học mà bản thân cậu yêu thích, không muốn cậu quá mức xúc động mà mù quáng.
“Tiểu Chân, đại học có rất nhiều khoa hệ, không thử sẽ không biết cái gì thích hợp với mình, bây giờ vẫn là nghỉ hè chưa có học đại học, nếu em đồng ý chị có thể s xếp cho em học thử mấy ngày, em có thể đi đến các hệ khác nghe giảng, có lẽ sẽ phát hiện thứ mà mình hứng thú.” Bắc Đường Yên rất thích em trai Viêm, đơn thuần mà tràn đầy hy vọng tuổi trẻ, để cho cô từ trên người cậu có thể thấy được bóng dáng của Viêm Liệt vào bốn năm trước.
“Điều này làm sao có thể, cửa sau học viện Hoàng Gia chính là cửa chống đạn, làm sao có thể đi loạn!” Viêm Chân trợn to mắt nhìn Bắc Đường Yên, đầu tiên là vui mừng, nhưng ngay sau đó trở nên ảm đạm, nếu so sánh với Viêm Liệt, Viêm Chân lỗ mãng hơn một chút, cũng thẳng thắn hơn một chút, dù sao vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi.
“Cửa chống đạn?” Bắc Đường Yên cảm thấy mình nghe được từ ngữ rất thú vị.
“Đúng vậy, mọi người đều nói trường học của em như vậy, bởi vì có rất nhiều người có tiền có thế muốn vào học viện Hoàng Gia để học, nhưng cũng không vào được, cho nên tất cả mọi người đều nói cửa sau học viện Hoàng Gia là cửa chống đạn.” Viêm Chân cảm giác lời mình nói thật không khoa trương, bởi vì đây là sự thật mà mọi người đều tán thành.
“Đó là bởi vì bọn họ còn chưa có đủ tiền cũng không có đủ quyền, hoặc là nói bọn họ không có phương pháp, không đủ thông minh.” Bắc Đường Yên cười, nghĩ đến học viện Hoàng Gia có một chút cổ quái và quy củ, ít nhiều cũng có chút hoài niệm, ở nơi đó cô đã sống thật lâu, còn hết sức may mắn khi gặp được mười một người bạn tốt xấu xa, thật ra thì, ai cũng đều xấu xa như nhau, trong mắt mọi người thì tính cách của mười hai người các cô rất khác nhau, hoặc lạnh như băng hoặc nóng như núi lửa, hoặc tôn quý hoặc thanh nhã, hoặc ảm đạm hoặc hiền hoà, chí hướng các cô yêu thích cũng không giống nhau, nhưng mà quan trọng nhất là các cô đều có chung một đặc điểm, đó chính là thái độ đối với cuộc sống, kiên cường, cố chấp, vì thứ mình muốn có thể buông tha cho tất cả, các cô sống rất phóng khoáng. . . . .
Nghĩ như vậy, làm Bắc Đường Yên không khỏi nghĩ đến tình huống khi bọn họ gặp nhau mấy ngày trước, hình như vẻ mặt mỗi người đều thay đổi, bây giờ nhìn lại cô mới biết đây chính là ma lực của tình yêu, một ván cược, thật sự làm cho mười hai người các cô tìm được một nửa thuộc về mình.
“A, có thật không, nhưng mà…” Viêm Chân nghe được lời Bắc Đường Yên nói thì rất kinh ngạc, đó chẳng phải là vấn đề quá mức thực tế, quá mức sâu xa sao, làm cậu có cảm giác thất bại, mặc dù cậu đã cố gắng, nhưng vẫn còn là một đứa trẻ như bình thường.
“Không cần lo lắng nhiều như vậy, em chỉ cần nói cho chị biết là em có muốn đi hay không, chị sẽ vì em mà sắp xếp.” Bắc Đường Yên nhìn đứa bé hiểu chuyện này, có phải cậu hi vọng không mang phiền toái tới cho cô phải không!
“Muốn, em muốn đi, nhưng mà chị Yên, thật không phiền toái sao, nếu như quá phiền cũng không sao, em cảm thấy hệ tài chính cũng thích hợp với em.”
“Không sao, không phiền, ngày mai em đến trình diện đi, chị sẽ sắp xếp.”
“Cám ơn chị Yên, không, cám ơn chị dâu tương lai, em nhất định sẽ học tập thật tốt!” Viêm Chân cười vui vẻ, nụ cười còn mang theo một tia xấu hổ, hình như cậu đang lo lắng câu “chị dâu” có làm Bắc Đường Yên chán ghét hay không.
Bắc Đường Yên nghe được hai chữ “chị dâu” liền sửng sốt, nhưng sau đó liền cười, lấy ánh mắt mập mờ nhìn sắc mặt đã biến thành màu đỏ hồng của Viêm Liệt.
“Đây cũng có thể coi là bí mật đi, anh chưa nói với ai chuyện này hết, năm đó anh thi đậu vào hệ tài chính học viện Hoàng Gia, nhưng thật ra anh vẫn có chút mơ hồ, anh không tìm được vị trí của mình, rất nhiều chuyện mới lạ, làm cho anh hoa mắt, không biết tương lai của mình sẽ đi về đâu, nhưng ngay lúc đó em xuất hiện, em còn nhớ ba năm trước em ở trường học của anh diễn thuyết không, em nói cho mọi người biết cuộc sống của mỗi người đều có ý nghĩa, tồn tại cũng là một loại giá trị, em cũng nói buôn bán thích hợp với những người muốn sinh tồn, muốn thành công phải bỏ ra khổ cực và cố gắng nhiều hơn người bình thường. . . .thật ra thì, em nói rất nhiều rất nhiều, có một số chuyện anh không nhớ được, nhưng cũng có vài chuyện đã ăn sâu vào trong tiềm thức của anh, kể từ lần anh nghe em diễn thuyết, anh liền tạo cho mình một mục tiêu, mà cũng chính mục tiêu này đã giúp anh kiên trì không ngừng cố gắng, để cho anh mặc kệ gặp phải chuyện khó khăn nào cũng không buông tha, để cho anh đi thẳng đến bây giờ, đi tới bên cạnh em, mà mục tiêu của anh là có thể đứng bên cạnh em, cho anh có thể trở thành một phần để giúp đỡ em, em là thần tượng của anh, là động lực của anh, là mục tiêu anh vẫn tìm kiếm, cũng là trụ cột tinh thần của anh, đối với anh mà nói, sự tồn tại của em rất quan trọng!” Viêm Liệt chìm trong ký ức của chính mình, ánh mắt nhìn Bắc Đường Yên giống như đang xuyên thấu qua cô trở lại cuộc sống trước kia.
“Quan trọng đến nỗi, tất cả mọi thứ trong cuộc sống của anh đều bị em chiếm cứ, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm anh nghĩ đến hình bóng của em, giống như khi anh gặp phải cửa ải khó khăn trong học tập, anh sẽ nghĩ đến em, suy nghĩ nếu như là em thì sẽ làm gì; lúc trong cuộc sống anh gặp khó khăn cũng làm anh nghĩ đến em, suy nghĩ xem đây có phải là sự rèn luyện mà em nói, thậm chí, tồi tệ nhất chính là anh sẽ đem bất kỳ cô gái nào theo đuổi anh ra so sánh với em, sau đó phát hiện các cô ấy không có thông minh như em, không có. . . . .tóm lại là anh cảm thấy, các cô ấy đều không phải là người mà trong lòng anh muốn, nhưng mà, lúc ấy anh cũng không có cho rằng đó là tình yêu, anh chỉ muốn đem em xem là thần tượng mà sùng bái, cho đến sau này, em xuất hiện trong cuộc sống của anh, chúng ta làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, anh mới phát hiện, tình cảm của anh đối với em lại sâu đậm như vậy, thì ra là, trong lúc vô tình anh đã sớm yêu em!”
Lời Viêm Liệt nói làm Bắc Đường Yên cảm thấy rung động, thử hỏi khi một người nào đó phát hiện người mình thích lại thầm mến mình suốt bốn năm, có thể không rung động hay sao!
Rung động qua đi, trong lòng Bắc Đường Yên xuất hiện cảm xúc ngọt ngào, giống như là trái tim cũng bị cái gì đó dồn nén sắp tràn đầy, sắp tràn ra đến nơi.
“Viêm Liệt, em cảm thấy chúng ta có thể có tương lai.” Bắc Đường Yên đã từng nói qua, thứ cô muốn là tình yêu thuần khiết, thật ra thì tình yêu của Viêm Liệt đối với cô không phải là không thuần khiết, mà là vụng về làm người ta không thể từ chối được.
“Thật?” Viêm Liệt hưng phấn nhìn Bắc Đường Yên, anh có chút nghi ngờ lời mình vừa nghe được.
“Thật, nhưng mà. . . . .”
“Nhưng mà cái gì?” Viêm Liệt khẩn trương hỏi.
“Nhưng mà, anh phải dưỡng thương nhanh một chút, nếu không em chỉ có thể giấu anh trong nhà, bởi vì anh quá nặng!”
Khi Hoàng Phủ Dật Đình chạy tới, chính là thấy một màn như vậy, Viêm Liệt và Bắc Đường Yên ôm nhau ở chung một chỗ, bốn phía đều là bảo vệ đang cầm súng, mà người của hắn đã bị trói lại, cho thấy rõ ràng hắn đã thất bại.
Hao tâm tổn sức, lại cái gì cũng không làm được, chính là mất tất cả, điều này làm cho Hoàng Phủ Dật Đình cảm thấy thật buồn cười, mà hắn chính là vai hề trong câu chuyện cười này, ngây thơ buồn cười.
“Em định xử lý anh như thế nào?” Yêu cô cho nên hắn hiểu rõ cô, hắn làm như vậy đã xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, cũng không biết cô sẽ xử lý hắn như thế nào đây.
“Hoàng Phủ Dật Đình, tôi cảm thấy anh thật đáng thương, coi như là tôi đồng tình đi, chuyện này tôi không cùng anh so đo.” Tâm tình của Bắc Đường Yên đang vui vẻ cho nên tức giận đối với Hoàng Phủ Dật Đình cũng giảm đi rất nhiều, hơn nữa nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của Hoàng Phủ Dật Đình cô cảm thấy người đàn ông này có chút đáng thương, chẳng qua là. . . . .
“Nhưng mà, mặc dù tôi không so đo với anh, nhưng anh hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, anh phản bội Hoàng Phủ Hiên, cô ấy sẽ không bỏ qua cho anh.” Đương nhiên Bắc Đường Yên sẽ không giữ lại người có thể gây hại cho mình, mặc dù không đến nỗi giết hắn, nhưng mà tuyệt đối không để cho hắn sống tốt, cô cũng không hy vọng lần sau lại ngồi máy bay đi ngàn dặm xa xôi tìm chồng.
Trên mặt Hoàng Phủ Dật Đình chợt loé lên vẻ mặt hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền biến thành bất đắc dĩ.
Bắc Đường Yên mang theo mọi người rời đi, trong lúc đó lại cẩn thận đỡ người Viêm Liệt, nụ cười hai người quấn quít ở chung một chỗ, chiếu sáng khung cảnh ảm đạm xung quanh.
Viêm Liệt được nghỉ dưỡng thương, yên tâm ở nhà nghỉ ngơi, thỉnh thoảng khi Bắc Đường Yên làm việc sẽ nhớ đến Viêm Liệt, sau đó gọi điện thoại cho anh, hai người tán gẫu mấy câu, không có quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, chẳng qua là mấy câu thăm hỏi tuỳ ý lại làm cho cả hai nói không biết mệt, có lúc thậm chí chỉ là lẳng lặng cầm điện thoại, cái gì cũng không nói, hai người đều nở nụ cười hạnh phúc.
Gần đây tâm tình của Văn Mẫn hết sức thoải mái, đương nhiên rồi, tâm tình cấp trên tốt thì công việc sẽ nhẹ nhõm, mọi chuyện cũng không phải lo lắng.
Nhưng mà gần đây thành phố này hình như có chút rối loạn, thế lực hắc ám đang bị tẩy sạch, nghe nói là xảy ra chuyện quan trọng, chọc giận nữ vương thế giới ngầm, cụ thể một chút chính là chuyện liên quan đến bạn tốt của tổng tài, hơn nữa còn có một vị bạn tốt của tổng tài bị sát thủ ám sát, điều này làm cho người bạn tốt hắc đạo của tổng tài đem cả giới hắc đạo quy hoạch lại, cái này giống như là kế hoạch sửa chữa lại thành phố, dọn sạch một phen, thế giới này cũng quá rảnh rỗi, bởi vì không yên ổn cũng bị dọn dẹp.
Hơi thở mùa hè càng ngày càng đậm hơn, cảnh tượng lo lắng khi thi đại học cũng đã qua, người nhà Viêm Liệt lại tụ tập trong bệnh viện, mặc dù là ngày nghỉ, nhưng Bắc Đường Yên vẫn phụng bồi nói chuyện với mọi người và xử lý điện thoại Văn Mẫn gọi tới.
Mặc dù mọi người ở đây đều cười nhưng thỉnh thoảng sẽ đem ánh mắt nhìn lén Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên cũng không nói gì nhiều, cô chỉ là cười nhàn nhạt, lộ ra một loại hơi thở nhu hoà, chẳng qua là, cho dù chỉ như vậy cô vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Cha Viêm mẹ Viêm còn có em trai Viêm cũng rất thích Bắc Đường Yên, nhưng xen lẫn với thích còn có chút sợ hãi, mặc dù Bắc Đường Yên đã thu lại hơi thở của mình nhưng vẫn làm người ta có cảm giác xa cách như cũ, khí chất đi theo người cô nhiều năm như vậy, không phải muốn là có thể dễ dàng thay đổi, huống chi cha Viêm còn là một người bình thường, đối với người như Bắc Đường Yên ông không có cách nào làm mờ đi cảm giác xa cách giữa bọn họ.
Thành tích thi đại học của em trai Viêm rất tốt, rất nắm chắc, đã gửi giấy báo điểm vào hệ tài chính của học viện Hoàng Gia, Viêm Liệt là thần tượng của em trai Viêm, mục tiêu của em trai Viêm chính là mục tiêu ban đầu mà Viêm Liệt bước đi.
Hình như Viêm Liệt đang khuyên em trai Viêm điều gì đó, anh muốn em mình lựa chọn hệ đại học mà bản thân cậu yêu thích, không muốn cậu quá mức xúc động mà mù quáng.
“Tiểu Chân, đại học có rất nhiều khoa hệ, không thử sẽ không biết cái gì thích hợp với mình, bây giờ vẫn là nghỉ hè chưa có học đại học, nếu em đồng ý chị có thể s xếp cho em học thử mấy ngày, em có thể đi đến các hệ khác nghe giảng, có lẽ sẽ phát hiện thứ mà mình hứng thú.” Bắc Đường Yên rất thích em trai Viêm, đơn thuần mà tràn đầy hy vọng tuổi trẻ, để cho cô từ trên người cậu có thể thấy được bóng dáng của Viêm Liệt vào bốn năm trước.
“Điều này làm sao có thể, cửa sau học viện Hoàng Gia chính là cửa chống đạn, làm sao có thể đi loạn!” Viêm Chân trợn to mắt nhìn Bắc Đường Yên, đầu tiên là vui mừng, nhưng ngay sau đó trở nên ảm đạm, nếu so sánh với Viêm Liệt, Viêm Chân lỗ mãng hơn một chút, cũng thẳng thắn hơn một chút, dù sao vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi.
“Cửa chống đạn?” Bắc Đường Yên cảm thấy mình nghe được từ ngữ rất thú vị.
“Đúng vậy, mọi người đều nói trường học của em như vậy, bởi vì có rất nhiều người có tiền có thế muốn vào học viện Hoàng Gia để học, nhưng cũng không vào được, cho nên tất cả mọi người đều nói cửa sau học viện Hoàng Gia là cửa chống đạn.” Viêm Chân cảm giác lời mình nói thật không khoa trương, bởi vì đây là sự thật mà mọi người đều tán thành.
“Đó là bởi vì bọn họ còn chưa có đủ tiền cũng không có đủ quyền, hoặc là nói bọn họ không có phương pháp, không đủ thông minh.” Bắc Đường Yên cười, nghĩ đến học viện Hoàng Gia có một chút cổ quái và quy củ, ít nhiều cũng có chút hoài niệm, ở nơi đó cô đã sống thật lâu, còn hết sức may mắn khi gặp được mười một người bạn tốt xấu xa, thật ra thì, ai cũng đều xấu xa như nhau, trong mắt mọi người thì tính cách của mười hai người các cô rất khác nhau, hoặc lạnh như băng hoặc nóng như núi lửa, hoặc tôn quý hoặc thanh nhã, hoặc ảm đạm hoặc hiền hoà, chí hướng các cô yêu thích cũng không giống nhau, nhưng mà quan trọng nhất là các cô đều có chung một đặc điểm, đó chính là thái độ đối với cuộc sống, kiên cường, cố chấp, vì thứ mình muốn có thể buông tha cho tất cả, các cô sống rất phóng khoáng. . . . .
Nghĩ như vậy, làm Bắc Đường Yên không khỏi nghĩ đến tình huống khi bọn họ gặp nhau mấy ngày trước, hình như vẻ mặt mỗi người đều thay đổi, bây giờ nhìn lại cô mới biết đây chính là ma lực của tình yêu, một ván cược, thật sự làm cho mười hai người các cô tìm được một nửa thuộc về mình.
“A, có thật không, nhưng mà…” Viêm Chân nghe được lời Bắc Đường Yên nói thì rất kinh ngạc, đó chẳng phải là vấn đề quá mức thực tế, quá mức sâu xa sao, làm cậu có cảm giác thất bại, mặc dù cậu đã cố gắng, nhưng vẫn còn là một đứa trẻ như bình thường.
“Không cần lo lắng nhiều như vậy, em chỉ cần nói cho chị biết là em có muốn đi hay không, chị sẽ vì em mà sắp xếp.” Bắc Đường Yên nhìn đứa bé hiểu chuyện này, có phải cậu hi vọng không mang phiền toái tới cho cô phải không!
“Muốn, em muốn đi, nhưng mà chị Yên, thật không phiền toái sao, nếu như quá phiền cũng không sao, em cảm thấy hệ tài chính cũng thích hợp với em.”
“Không sao, không phiền, ngày mai em đến trình diện đi, chị sẽ sắp xếp.”
“Cám ơn chị Yên, không, cám ơn chị dâu tương lai, em nhất định sẽ học tập thật tốt!” Viêm Chân cười vui vẻ, nụ cười còn mang theo một tia xấu hổ, hình như cậu đang lo lắng câu “chị dâu” có làm Bắc Đường Yên chán ghét hay không.
Bắc Đường Yên nghe được hai chữ “chị dâu” liền sửng sốt, nhưng sau đó liền cười, lấy ánh mắt mập mờ nhìn sắc mặt đã biến thành màu đỏ hồng của Viêm Liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.