Chương 15: Tặng hoa
Mị Dạ Thủy Thảo
25/05/2015
Hảo sự bất xuất môn, phôi sự truyện thiên lý*. Trong vòng một ngày, cả công ty đều đã biết đến chuyện xảy ra vào buổi sáng, cùng với một màn diễn ra vào bữa tiệc hôm thứ sáu, Viêm Liệt chính thức trở thành tiêu điểm tại trụ sở chính của tập đoàn Bắc Đường.
*này có nghĩa là chuyện tốt thì không ai biết, mà chuyện xấu thì ai cũng biết tới.
“Viêm Liệt, lời mọi người nói đều là thật hết sao?” Lúc này đã xế chiều, thừa lúc mọi người không quá chú ý, Tiểu Mông từ phía sau lặng lẽ đi tới.
Lại tới nữa, Viêm Liệt ôm đầu bất đắc dĩ quay lại.
“Mông tiểu thư, mọi người đều nói thật, cô cũng đừng khiến chuyện thêm phiền phức.”
“Tôi đâu có làm phiền phức, tôi chính là quan tâm đến cậu ấy chứ.” Nhưng thực chất Tiểu Mông đang rất nóng vội, cô muốn biết thêm nữa, hôm đó Viêm Liệt không đi cùng bạn nhảy, lại còn bị tổng giám đốc chọn trúng, sáng nay cả hai còn vô tình gặp nhau trong thang máy, khiến cả công ty hiện giờ đều bàn tán về anh và tổng giám đốc, làm cô cũng không khỏi có chút lo lắng.
Nếu như, chỉ là nếu như thôi, tổng giám đốc thật sự coi trọng Viêm Liệt thì cô có thể một tia hy vọng cũng không còn.
“Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi cùng tổng giám đốc thật sự không có gì.” Những lời này, anh đã lặp lại vô số lần.
“Thật sự là không có bất cứ quan hệ gì?” Tiểu Mông thấy câu trả lời này không đáng tin lắm.
“Không có.” Anh thiếu điều muốn giơ tay lên thề.
“Viêm Liệt, có chuyện lớn rồi, ngoài cửa có người tìm cậu.” Giọng nói to lớn của anh Tôn vang vọng cả phòng làm việc.
“Anh Tôn, tìm tôi thôi mà, làm gì mà chuyện lớn.”Cùng lắm thì tiếp tục bị thẩ vấn lần nữa chứ sao.
“Thật sự là chuyện lớn đó, có người đưa hoa cho cậu kìa.”
Xế chiều hôm đó, tại phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Văn Mẫn, cô vào đây.”
“Vâng.”
…
“Tổng giám đốc, có chuyện gì?”
“Cô giúp ta đặt hoa, đừng lấy bó hoa…, tôi muốn một giỏ hoa, hai đóa hướng dương là tốt rồi, sau đó nhờ chỗ hôm trước đưa cho Viêm Liệt.” Theo đuổi người ta, tặng hoa là việc không thể thiếu.
Văn Mẫn nhìn tổng giám đốc, im lặng khoảng một phút.
“Tổng giám đốc, ngài thật sự làm thật sao?”
“Dĩ nhiên.”
“Cần ký tên không?”
“Việc này giao cho cô, để kèm với hoa đưa đến.”Bắc Đường Yên lấy ra một tấm thẻ đã chuẩn bị từ sớm.
“Vâng.” Thì ra ,tổng giám đốc thật sự nghiêm túc.
. . . . .
“Gửi hoa cho tôi?Anh xác định sao?” Viêm Liệt đang bước tới cửa vì lời nói của anh Tôn mà dừng lại.
Sao lại thế, anh là một người đàn ông, thế nào lại có người tặng hoa.
“Cậu đi ra xem liền sẽ biết thực hư thế nào.”
Viêm Liệt thở dài, đi ra khỏi phòng làm việc, trong khi đó mọi người bên trong cũng bu lại theo sau.
“Xin hỏi anh là Viêm Liệt tiên sinh?” Một người con trai cầm một cái túi trang trí hết sức tinh xảo. . . .hoa, hẳn nên xem là một giỏ hoa đi, đứng trước cửa phòng làm việc.
“Đúng vậy, tôi là Viêm Liệt.”Xem ra chuyện tặng hoa là thật.
“Xin ký nhận.”
“Người nào đã đưa cho cậu, thành thật nói đi.” Tiểu Mông là người đầu tiên nói ra nghi vấn.
Viêm Liệt ôm trong tay giỏ hoa, đối với ánh mắt mong đợi của mọi người, anh chỉ biết vô tội lắc đầu, anh cũng đâu biết.
“Leng Keng”, đồng hồ chỉ 5 giờ, đến lúc tan làm rồi.
“Mọi người, đến giờ tan làm rồi, tôi có việc quan trọng đi trước, tạm biệt.” Anh lại một lần nữa chạy trối chết, Viêm Liệt lần đầu tiên thấy tan sở thật đúng lúc.
Vội vàng lấy ví tiền cùng áo khoác, tất nhiên còn có cả giỏ hoa kia nữa, Viêm Liệt đến thang máy cũng không dám đi, trực tiếp đi cầu thang bộ chạy về ký túc xá.
. . . . .
Đem hoa để trên bàn, thừa lúc hai người bạn cùng phòng còn chưa về, anh cắn răng mở bao trang trí.
Anh thật muốn biết rốt cuộc người nào ở đây lại tặng anh cái này.
Lấy ra tấm thẻ, vừa nhìn đến dòng chữ, thân hình anh liền có chút run rẩy.
Liệt: Hy vọng cậu thích, cũng đừng quên tôi còn đang chờ đáp án của cậu. ____ Yên
Trời ạ, giỏ hoa này hiển nhiên là do tổng giám đốc đưa tới, hơn nữa còn gọi thân mật như thế, làm anh không biết nên nhắn lại như thế nào, cô đang chờ đáp án của anh, đáp án của anh. . . . Anh có thể có đáp án như thế nào đây!
Chết tiệt, Bắc Đường Yên rốt cuộc là đang nghĩ cái gì, nói những lời đó, còn tặng anh đồ như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn tiếp tục trò chơi này sao? Nếu vậy thì cho dù anh có phản ứng thế nào, trò chơi cũng sẽ không dừng lại, sau đó hàng loạt những câu hỏi cùng lời đồn đãi nhảm nhí sẽ không ngừng xuất hiện. . . .
Bắc Đường Yên, cô tại sao lại khiến anh rơi vào hoàn cảnh này, hơn nữa, anh có dự cảm đây chỉ mới là bắt đầu, nếu anh không làm gì sẽ càng làm mọi người ngạc nhiên trước những chuyện xảy ra.
Quyết định rồi, nam tử hán đại trượng phu, anh không thể trốn tránh mãi nữa. . . .Anh muốn cùng giám đốc nói chuyện cho rõ ràng, nghĩ vậy Viêm Liệt cầm lấy điện thoại, nhưng lại phát hiện ra anh căn bản không có số điện thoại của cô.
Thôi, để mai tính sau!
“. . . . .” Lúc này điện thoại đột ngột vang lên, Viêm Liệt cầm lên nhìn, là số lạ.
Do dự một lát rồi bắt máy.
“Xin chào, tôi là Viêm Liệt.”
“Chào, cậu khỏe chứ? Tôi là Bắc – Đường – Yên!” Bắc Đường Yên rõ ràng là cố ý đọc tên mình thật chậm.
Viêm Liệt nghe giọng nói vừa lạ vừa quen kia, ngớ người ra ba giây.
“Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có việc gì?” Viêm Liệt cũng không ngạc nhiên khi tổng giám đốc có số điện thoại của mình, lấy kinh nghiệm từ sau vài chuyện, anh cảm thấy định lực của bản thân được đề cao rất nhiều.
“Giờ cậu có rảnh không, tôi muốn mời cậu đi ăn tối, cậu hẳn là cũng có chuyện muốn nói với tôi.”
“Được.”Anh cũng thấy cả hai cần nói chuyện một chút.
“Cậu đang ở đâu, công ty hay ký túc xá?”
“Ký túc xá.”Viêm Liệt có chút ảo não, anh thấy bản thân mình như một tờ giấy trắng trước mắt Bắc Đường Yên.
“Tốt lắm, nửa tiếng sau tôi ở dưới ký túc xá đợi cậu, bye.”Nói xong, Bắc Đường Yên cúp máy.
Viêm Liệt cầm điện thoại thở dài.
Tối nay, anh sẽ đem hết thảy mọi chuyện nói cho rõ ràng, anh không muốn xảy ra nhiều chuyện phiền não như vậy, nhất là chuyện xấu có liên quan đến anh và tổng giám đốc, cô có thể không quan tâm, nhưng anh thì có, anh vẫn kỳ vọng mình có thể cùng tổng giám đốc trở thành đồng nghiệp, chiến hữu chứ không phải là như hiện tại, giống như một chuyện xấu khôi hài, anh từ chối làm người tham gia trò chơi!
Vừa nghĩ, anh vừa thay một bộ trang phục phù hợp, sau đó ngồi ở phòng khách chờ . . . . .
*này có nghĩa là chuyện tốt thì không ai biết, mà chuyện xấu thì ai cũng biết tới.
“Viêm Liệt, lời mọi người nói đều là thật hết sao?” Lúc này đã xế chiều, thừa lúc mọi người không quá chú ý, Tiểu Mông từ phía sau lặng lẽ đi tới.
Lại tới nữa, Viêm Liệt ôm đầu bất đắc dĩ quay lại.
“Mông tiểu thư, mọi người đều nói thật, cô cũng đừng khiến chuyện thêm phiền phức.”
“Tôi đâu có làm phiền phức, tôi chính là quan tâm đến cậu ấy chứ.” Nhưng thực chất Tiểu Mông đang rất nóng vội, cô muốn biết thêm nữa, hôm đó Viêm Liệt không đi cùng bạn nhảy, lại còn bị tổng giám đốc chọn trúng, sáng nay cả hai còn vô tình gặp nhau trong thang máy, khiến cả công ty hiện giờ đều bàn tán về anh và tổng giám đốc, làm cô cũng không khỏi có chút lo lắng.
Nếu như, chỉ là nếu như thôi, tổng giám đốc thật sự coi trọng Viêm Liệt thì cô có thể một tia hy vọng cũng không còn.
“Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi cùng tổng giám đốc thật sự không có gì.” Những lời này, anh đã lặp lại vô số lần.
“Thật sự là không có bất cứ quan hệ gì?” Tiểu Mông thấy câu trả lời này không đáng tin lắm.
“Không có.” Anh thiếu điều muốn giơ tay lên thề.
“Viêm Liệt, có chuyện lớn rồi, ngoài cửa có người tìm cậu.” Giọng nói to lớn của anh Tôn vang vọng cả phòng làm việc.
“Anh Tôn, tìm tôi thôi mà, làm gì mà chuyện lớn.”Cùng lắm thì tiếp tục bị thẩ vấn lần nữa chứ sao.
“Thật sự là chuyện lớn đó, có người đưa hoa cho cậu kìa.”
Xế chiều hôm đó, tại phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Văn Mẫn, cô vào đây.”
“Vâng.”
…
“Tổng giám đốc, có chuyện gì?”
“Cô giúp ta đặt hoa, đừng lấy bó hoa…, tôi muốn một giỏ hoa, hai đóa hướng dương là tốt rồi, sau đó nhờ chỗ hôm trước đưa cho Viêm Liệt.” Theo đuổi người ta, tặng hoa là việc không thể thiếu.
Văn Mẫn nhìn tổng giám đốc, im lặng khoảng một phút.
“Tổng giám đốc, ngài thật sự làm thật sao?”
“Dĩ nhiên.”
“Cần ký tên không?”
“Việc này giao cho cô, để kèm với hoa đưa đến.”Bắc Đường Yên lấy ra một tấm thẻ đã chuẩn bị từ sớm.
“Vâng.” Thì ra ,tổng giám đốc thật sự nghiêm túc.
. . . . .
“Gửi hoa cho tôi?Anh xác định sao?” Viêm Liệt đang bước tới cửa vì lời nói của anh Tôn mà dừng lại.
Sao lại thế, anh là một người đàn ông, thế nào lại có người tặng hoa.
“Cậu đi ra xem liền sẽ biết thực hư thế nào.”
Viêm Liệt thở dài, đi ra khỏi phòng làm việc, trong khi đó mọi người bên trong cũng bu lại theo sau.
“Xin hỏi anh là Viêm Liệt tiên sinh?” Một người con trai cầm một cái túi trang trí hết sức tinh xảo. . . .hoa, hẳn nên xem là một giỏ hoa đi, đứng trước cửa phòng làm việc.
“Đúng vậy, tôi là Viêm Liệt.”Xem ra chuyện tặng hoa là thật.
“Xin ký nhận.”
“Người nào đã đưa cho cậu, thành thật nói đi.” Tiểu Mông là người đầu tiên nói ra nghi vấn.
Viêm Liệt ôm trong tay giỏ hoa, đối với ánh mắt mong đợi của mọi người, anh chỉ biết vô tội lắc đầu, anh cũng đâu biết.
“Leng Keng”, đồng hồ chỉ 5 giờ, đến lúc tan làm rồi.
“Mọi người, đến giờ tan làm rồi, tôi có việc quan trọng đi trước, tạm biệt.” Anh lại một lần nữa chạy trối chết, Viêm Liệt lần đầu tiên thấy tan sở thật đúng lúc.
Vội vàng lấy ví tiền cùng áo khoác, tất nhiên còn có cả giỏ hoa kia nữa, Viêm Liệt đến thang máy cũng không dám đi, trực tiếp đi cầu thang bộ chạy về ký túc xá.
. . . . .
Đem hoa để trên bàn, thừa lúc hai người bạn cùng phòng còn chưa về, anh cắn răng mở bao trang trí.
Anh thật muốn biết rốt cuộc người nào ở đây lại tặng anh cái này.
Lấy ra tấm thẻ, vừa nhìn đến dòng chữ, thân hình anh liền có chút run rẩy.
Liệt: Hy vọng cậu thích, cũng đừng quên tôi còn đang chờ đáp án của cậu. ____ Yên
Trời ạ, giỏ hoa này hiển nhiên là do tổng giám đốc đưa tới, hơn nữa còn gọi thân mật như thế, làm anh không biết nên nhắn lại như thế nào, cô đang chờ đáp án của anh, đáp án của anh. . . . Anh có thể có đáp án như thế nào đây!
Chết tiệt, Bắc Đường Yên rốt cuộc là đang nghĩ cái gì, nói những lời đó, còn tặng anh đồ như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn tiếp tục trò chơi này sao? Nếu vậy thì cho dù anh có phản ứng thế nào, trò chơi cũng sẽ không dừng lại, sau đó hàng loạt những câu hỏi cùng lời đồn đãi nhảm nhí sẽ không ngừng xuất hiện. . . .
Bắc Đường Yên, cô tại sao lại khiến anh rơi vào hoàn cảnh này, hơn nữa, anh có dự cảm đây chỉ mới là bắt đầu, nếu anh không làm gì sẽ càng làm mọi người ngạc nhiên trước những chuyện xảy ra.
Quyết định rồi, nam tử hán đại trượng phu, anh không thể trốn tránh mãi nữa. . . .Anh muốn cùng giám đốc nói chuyện cho rõ ràng, nghĩ vậy Viêm Liệt cầm lấy điện thoại, nhưng lại phát hiện ra anh căn bản không có số điện thoại của cô.
Thôi, để mai tính sau!
“. . . . .” Lúc này điện thoại đột ngột vang lên, Viêm Liệt cầm lên nhìn, là số lạ.
Do dự một lát rồi bắt máy.
“Xin chào, tôi là Viêm Liệt.”
“Chào, cậu khỏe chứ? Tôi là Bắc – Đường – Yên!” Bắc Đường Yên rõ ràng là cố ý đọc tên mình thật chậm.
Viêm Liệt nghe giọng nói vừa lạ vừa quen kia, ngớ người ra ba giây.
“Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có việc gì?” Viêm Liệt cũng không ngạc nhiên khi tổng giám đốc có số điện thoại của mình, lấy kinh nghiệm từ sau vài chuyện, anh cảm thấy định lực của bản thân được đề cao rất nhiều.
“Giờ cậu có rảnh không, tôi muốn mời cậu đi ăn tối, cậu hẳn là cũng có chuyện muốn nói với tôi.”
“Được.”Anh cũng thấy cả hai cần nói chuyện một chút.
“Cậu đang ở đâu, công ty hay ký túc xá?”
“Ký túc xá.”Viêm Liệt có chút ảo não, anh thấy bản thân mình như một tờ giấy trắng trước mắt Bắc Đường Yên.
“Tốt lắm, nửa tiếng sau tôi ở dưới ký túc xá đợi cậu, bye.”Nói xong, Bắc Đường Yên cúp máy.
Viêm Liệt cầm điện thoại thở dài.
Tối nay, anh sẽ đem hết thảy mọi chuyện nói cho rõ ràng, anh không muốn xảy ra nhiều chuyện phiền não như vậy, nhất là chuyện xấu có liên quan đến anh và tổng giám đốc, cô có thể không quan tâm, nhưng anh thì có, anh vẫn kỳ vọng mình có thể cùng tổng giám đốc trở thành đồng nghiệp, chiến hữu chứ không phải là như hiện tại, giống như một chuyện xấu khôi hài, anh từ chối làm người tham gia trò chơi!
Vừa nghĩ, anh vừa thay một bộ trang phục phù hợp, sau đó ngồi ở phòng khách chờ . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.