Ông Xã Thượng Vị: Vợ Yêu, Đừng Chạy!
Chương 40: CƯỚP HÀNG
Huyền Vi Ảnh
14/09/2021
Bước xuống sân bay thành phố T,
Vi Hy tháo kính râm, nhìn xung quanh một vòng tìm kiếm. Trình Dao cùng Châu Vận cô đã
để bọn họ sang nước M chặn vụ làm ăn của Wild Wolf.
Bỗng từ đầu một bàn tay đặt lên vai cô kéo lại, cô thừa biết là ai nhưng vẫn giả vờ như theo phản xạ tự nhiên mà quật ngã hắn.
"Á... cái con nhóc đáng ghét này". Vân Hàn đội mũ đeo kính râm bị Vi Hy quật ngã nằm dài trên đất ôm vai la ú ớ.
"Còn la nữa là sẽ bị phát hiện đấy". Cô khoanh tay từ trên cao nhìn xuống cái kẻ đang diễn trò, khuôn mặt muốn bao nhiêu khinh thường liền có bấy nhiêu.
Vân Hàn lại như cái lò xo mà nhảy dựng lên, dở hơi mà liếc đông liếc tây rồi kéo cô chạy về xe thương vụ của hắn. Vi Hy nhìn mà chỉ biết để trán:
"Này, ông hết xe rồi à?"
"Xi, ông đây đã bị anh cả cắt tất cả show diễn rồi thì tiền đâu mà đổ xăng". Vân Hàn thật là bực mình hết sức.
"Cậu cứ thử về nhà xem có chuyện gì xem nào?". Trợ lí của anh ta lái xe liếc hắn.
"Này, này tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Bà Vân chỉ muốn kéo tôi về nhà để xem mắt thôi đấy có biết không hả? Anh muốn tôi lấy vợ sớm sao?". Vân Hàn lại xù lông lên cương cổ cãi.
"Ông đã 26 tuổi rồi, cứ đi lấy một cô về cho mẹ ông vui đi". ViHy lại ngoáy lên thêm vào chỗ đau của Vân Hàn.
"Cái con nhỏ này...". Hắn thật là tức mà không thể nói.
"Sao?". Lúc này Vi Hy mới thôi nghịch điện thoại ngước lên đưa mắt nhìn anh ta.
"Hừ...". Vân Hàn hừ hừ rồi như nhớ tới chuyện gì lại tức giận nói:
"Bà với anh cả tôi là có chuyện gì? Tại sao mãi đến lúc li hôn tôi mới biết hả?"
"Kết hôn chỉ theo di nguyện cuối cùng của mẹ tôi thì có gì để nói. Không hợp thì li hôn thôi". Vi Hy nhún vai nói lấp lửng nước đối.
"Đây không phải là vấn đề, vấn đề ở chỗ là trong mấy tháng bà kết hôn với anh ta lại chưa
từng xuất hiện, rồi li hôn cũng như bốc hơi khỏi thế gian vậy. Nói đi, ông đây muốn biết lí do"
"Ông muốn biết lí do sao?". Vi Hy cười ranh mãnh nhìn Vân Hàn làm anh ta có chút sợ sệt. Con nhỏ này lại định tính kế mình gì đây.
"Đúng". Nhưng hắn vẫn cứng miệng.
"Được, lại đây, tôi chỉ nói cho một mình ông biết". Cô ngoắc ngoắc tay.
Vân Hàn mặc dù là thắc mắc cô dễ nói vậy sao? Nhưng vẫn là đưa lỗ tai sát lại. Trợ lí lái xe nhìn qua gương chiếu hậu mà chỉ biết lắc đầu, cái tên ngu ngốc này, bao nhiêu lần đều bị lừa.
Khi lỗ tai vừa đưa qua, Vi Hy lấy một lượng khí lớn, la lớn bên lỗ tai hắn:
"Đoán xem"
Vân Hàn như hóa đả, lỗ tai lùng bùng. Anh ta tức giận nghiến răng:
"Vi Tiểu Hy, đợi đi, lát nữa xem tôi có xử bà đến chết không?"
"Ồ, bà đây cũng muốn dãn xương dãn cốt rồi đấy". Cô vươn vai, lắc cổ xương kêu rốp rộp' khiến Vân Hàn cụp đuôi. Hắn không dám nha, chỉ nói vậy cho oai thôi.
***
"Mau chóng nín thở, khói có thuốc mê do thứ gì đó nổ ra ở trong bánh xe"
Những lời cảnh cáo cũng đã chậm, không ai nghĩ đến trường hợp này nên đều đã hít một lượng đủ để ngã xuống mệt mỏi.
Chỉ còn một mình Trần Hạo, Trác Long cũng đã bị dính chưởng đang nằm ngất trên mặt đất.
Lúc này từ đầu vài chục tên mặc đồ đen che kín mít, đội mặt nạ bảo hộ tiến tới ghìm chặt
anh ta. Anh ta cũng không phải vô dụng, ra tay giằng co với bọn chúng, nhưng vì vừa phải nín thở vừa phả vận động khiến cơ thể Trần Hạo chịu không siết liền bị kìm chặt lại.
Trình Dao cũng đã chạy đến kéo hàng của Vu gia đi.
Vi Hy tháo kính râm, nhìn xung quanh một vòng tìm kiếm. Trình Dao cùng Châu Vận cô đã
để bọn họ sang nước M chặn vụ làm ăn của Wild Wolf.
Bỗng từ đầu một bàn tay đặt lên vai cô kéo lại, cô thừa biết là ai nhưng vẫn giả vờ như theo phản xạ tự nhiên mà quật ngã hắn.
"Á... cái con nhóc đáng ghét này". Vân Hàn đội mũ đeo kính râm bị Vi Hy quật ngã nằm dài trên đất ôm vai la ú ớ.
"Còn la nữa là sẽ bị phát hiện đấy". Cô khoanh tay từ trên cao nhìn xuống cái kẻ đang diễn trò, khuôn mặt muốn bao nhiêu khinh thường liền có bấy nhiêu.
Vân Hàn lại như cái lò xo mà nhảy dựng lên, dở hơi mà liếc đông liếc tây rồi kéo cô chạy về xe thương vụ của hắn. Vi Hy nhìn mà chỉ biết để trán:
"Này, ông hết xe rồi à?"
"Xi, ông đây đã bị anh cả cắt tất cả show diễn rồi thì tiền đâu mà đổ xăng". Vân Hàn thật là bực mình hết sức.
"Cậu cứ thử về nhà xem có chuyện gì xem nào?". Trợ lí của anh ta lái xe liếc hắn.
"Này, này tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Bà Vân chỉ muốn kéo tôi về nhà để xem mắt thôi đấy có biết không hả? Anh muốn tôi lấy vợ sớm sao?". Vân Hàn lại xù lông lên cương cổ cãi.
"Ông đã 26 tuổi rồi, cứ đi lấy một cô về cho mẹ ông vui đi". ViHy lại ngoáy lên thêm vào chỗ đau của Vân Hàn.
"Cái con nhỏ này...". Hắn thật là tức mà không thể nói.
"Sao?". Lúc này Vi Hy mới thôi nghịch điện thoại ngước lên đưa mắt nhìn anh ta.
"Hừ...". Vân Hàn hừ hừ rồi như nhớ tới chuyện gì lại tức giận nói:
"Bà với anh cả tôi là có chuyện gì? Tại sao mãi đến lúc li hôn tôi mới biết hả?"
"Kết hôn chỉ theo di nguyện cuối cùng của mẹ tôi thì có gì để nói. Không hợp thì li hôn thôi". Vi Hy nhún vai nói lấp lửng nước đối.
"Đây không phải là vấn đề, vấn đề ở chỗ là trong mấy tháng bà kết hôn với anh ta lại chưa
từng xuất hiện, rồi li hôn cũng như bốc hơi khỏi thế gian vậy. Nói đi, ông đây muốn biết lí do"
"Ông muốn biết lí do sao?". Vi Hy cười ranh mãnh nhìn Vân Hàn làm anh ta có chút sợ sệt. Con nhỏ này lại định tính kế mình gì đây.
"Đúng". Nhưng hắn vẫn cứng miệng.
"Được, lại đây, tôi chỉ nói cho một mình ông biết". Cô ngoắc ngoắc tay.
Vân Hàn mặc dù là thắc mắc cô dễ nói vậy sao? Nhưng vẫn là đưa lỗ tai sát lại. Trợ lí lái xe nhìn qua gương chiếu hậu mà chỉ biết lắc đầu, cái tên ngu ngốc này, bao nhiêu lần đều bị lừa.
Khi lỗ tai vừa đưa qua, Vi Hy lấy một lượng khí lớn, la lớn bên lỗ tai hắn:
"Đoán xem"
Vân Hàn như hóa đả, lỗ tai lùng bùng. Anh ta tức giận nghiến răng:
"Vi Tiểu Hy, đợi đi, lát nữa xem tôi có xử bà đến chết không?"
"Ồ, bà đây cũng muốn dãn xương dãn cốt rồi đấy". Cô vươn vai, lắc cổ xương kêu rốp rộp' khiến Vân Hàn cụp đuôi. Hắn không dám nha, chỉ nói vậy cho oai thôi.
***
"Mau chóng nín thở, khói có thuốc mê do thứ gì đó nổ ra ở trong bánh xe"
Những lời cảnh cáo cũng đã chậm, không ai nghĩ đến trường hợp này nên đều đã hít một lượng đủ để ngã xuống mệt mỏi.
Chỉ còn một mình Trần Hạo, Trác Long cũng đã bị dính chưởng đang nằm ngất trên mặt đất.
Lúc này từ đầu vài chục tên mặc đồ đen che kín mít, đội mặt nạ bảo hộ tiến tới ghìm chặt
anh ta. Anh ta cũng không phải vô dụng, ra tay giằng co với bọn chúng, nhưng vì vừa phải nín thở vừa phả vận động khiến cơ thể Trần Hạo chịu không siết liền bị kìm chặt lại.
Trình Dao cũng đã chạy đến kéo hàng của Vu gia đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.