Chương 97: Lung tung
Thủy Mạc Duyên Thiển
26/11/2020
“À… hình như là có.” Lúc đó Lăng Nhược Tịch còn
đang mơ mang, cô không nhớ rõ người kia có nói hay không nữa. Đi công
tác một tháng, thời gian dài như thế không được về nhà….
Nhưng sau đó cô lấy thấy, như thế này cũng tốt, có thể tạm thời cho cô và Cung Thụy Thần một chút khoảng cách, để cả hai bình tĩnh lại. Nếu như… nếu như trong thời gian này anh thật sự phát sinh chuyện gì đó, cuộc sống vẫn quay về quỹ đạo của kiếp trước… vậy thì cô sẽ buông tay. Khỏi phải ngày ngày lo lắng, khiến cả hai đều bị giày vò.
“Sao thế? Có vấn đề gì hả?” Abne thấy cô hơi bần thần, cau mày hỏi.
Lăng Nhược Tịch nhanh chóng hoàn hồn: “Không, không có gì, hôm qua trong điện thoại nói không rõ nên tôi vẫn chưa chuẩn bị hành lý gì. Trưa nay tôi có thể về nhà sắp xếp một chút được không?”
“Không sao, cô xem lại mấy tài liệu trên bàn trước đi, trưa nay tôi sẽ đưa cô về chuẩn bị đồ, sau đó chúng ta sẽ đến sân bay.” Abne thoải mái đồng ý.
“Được, cảm ơn anh.” Lăng Nhược Tịch gật đầu, thấy Abne sắp xếp như vậy rất thuận tiện. Hơn nữa, qua mấy lần ít ỏi tiếp xúc với hắn, cô nhận ra hắn là người có thói quen ra lệnh, mà cô, người làm trợ lý cho hắn, chỉ có cách tốt nhất là nghe lệnh làm việc.
Đến trưa, Abne lái xe đưa Lăng Nhược Tịch về nhà lấy đồ, hắn nhận ra tuy cô là một sinh viên, nhưng lại ở trong một khu nhà cực kì xa hoa, Abne nghi ngờ hỏi: “Cô sống với bạn trai sao?”
Cả buổi sáng, Lăng Nhược Tịch liên tục chỉnh tài liệu, không hề ngơi tay, cho nên đã quên mất chuyện này, bị Abne bất ngờ hỏi cô mới sức nhớ ra mình không ở kí túc xá, mà là ở một khu nhà đắt đỏ, cô sợ Abne biết chuyện mình đã kết hôn, nên lớn tiếng phản bác theo bản năng: “Không phải!”
Abne bị cô làm giật mình, Lăng Nhược Tịch cũng nhận ra mình phản ứng hơi quá, cô đỏ mặt hạ giọng tìm một lý do: “Là… tôi ở cùng bạn học, cô ấy không dám ở một mình nên bảo tôi đến ở cùng.”
“À.” Abne gật đầu, cong khóe môi cười vui vẻ: “Cô lên lấy đồ đi, tôi ở dưới này chờ cô.”
Lăng Nhược Tịch do dự đứng trước cửa nhà, không biết Cung Thụy Thần có ở nhà không. Cô đang giận dỗi anh, cho nên chuyện đi công tác này cô không muốn bàn bạc với anh. Hơn nữa cô cảm thấy, nếu anh biết chuyện, tám chín phần nhất định sẽ không đồng ý. Cô cần phải tiền trảm hậu tấu, đi trước nói sau!
Nghĩ một chút, cô gọi điện thoại hỏi thăm Trần Lạc xem anh có đang ở công ty không. Đường dây nhanh chóng bắt máy: “Alo, đây là văn phòng tổng giám đốc.”
Đầu dây bên kia là giọng nói ngọt ngào của Trần Lạc.
Lăng Nhược Tịch chần chừ một chút rồi nói: “Trần Lạc là Lăng Nhược Tịch đây, tổng giám đốc của cô có đang ở công ty không? Vừa rồi tôi gọi cho anh không được.”
“Nhược Tịch à? Giờ tổng giám đốc đang họp trên lầu, cô có chuyện gấp không? Nếu gấp thì tôi chuyển điện thoại dùm cô nhé?”
“Không cần, không cần đâu. Cũng không có gì gấp, lát nữa tôi gọi lại cho anh ấy là được. Không có chuyện gì đâu, cô làm việc đi.”
“Được, hẹn gặp lại, rảnh thì nhớ ghé chỗ tôi chơi nhé.”
“Được, tôi cúp máy đây, tạm biệt.”
Lăng Nhược Tịch cúp điện thoại xong mới yên tâm mở cửa vào nhà thu dọn đồ đạc. Vì thời gian có hạn, cô ngại để Abne chờ quá lâu nên chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay và một số đồ dùng cá nhân. Những thứ khác đều lượt bớt.
Nhớ đến cả hai đều chưa ăn trưa, Lăng Nhược Tịch lấy hai chiếc bánh ngọt cô đã làm sẵn từ trước bỏ vào lò vi sóng, hâm lại rồi để vào lồng cơm. Xong mới vội vàng ra ngoài. Vừa đến cửa cô ngẫm nghĩ chút lại quay ngược về, lấy tờ giấy viết vài dòng:
Thụy Thần, em vẫn chưa kịp nói cho anh rằng em đã chính thức trở thành trợ lý của Abne. Hôm nay em đi làm thì được thông báo phải đi công tác một tháng. 2h chiều này máy bay cất cánh rồi. Vì hơi gấp gáp nên không kịp báo cho anh, anh đừng lo, em sẽ tự chăm sóc bản thân. Anh cũng phải tự chăm sóc mình đó. Nhớ ăn cơm đúng giờ, ít ra ngoài rượu đi nhé. Còn nữa, chúng ta hãy tận dụng khoảng thời gian này bình tĩnh suy nghĩ lại, chúng ta yêu nhau, nhưng lại không tin tưởng lẫn nhau. Lần công tác này em coi như là một thử thức với hai chúng ta, để học cách tin tưởng đôi bên.
Bà xã của anh: Lăng Nhược Tịch.
Viết xong, Lăng Nhược Tịch đọc lại một lần nữa, cảm thấy không có vấn đề gì mới đặt tờ giấy trên bàn khách.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy bất ổn, cô sợ Cung Thụy Thần không nhìn thấy nên cầm tờ giấy lên lầu, dán dính nó vào cửa phòng ngủ. Cảm thấy như vậy đủ bắt mắt rồi, cô mới cầm lồng cơm và hành lý xuống nhà.
Abne ngồi trong xe thấy Lăng Nhược Tịch đi từ trong tòa nhà ra thì hơi kinh ngạc. Trong ấn tượng của hắn, phụ nữ chuẩn bị đồ đạc mất rất nhiều thời gian, đặc biệt là lúc phải đi xa nhà, họ sẽ gói hành lý giống như chuyển nhà đi vậy.
Abne không ngờ chưa đến nửa tiếng Lăng Nhược Tịch đã chuẩn bị xong, hơn nữa trong tay cô chỉ có một túi du lịch nhỏ, có vẻ như không mang theo quá nhiều.
Quả nhiên cô khác với những phụ nữ khác. Abne vừa nghĩ, vừa xuống xe vô cùng lịch sự nhận hành lý từ tay Lăng Nhược Tịch, mở cốp xe bỏ hành lý vào.
Hai người ngồi vào xe, Lăng Nhược Tịch mở lồng cơm ra đưa bánh cho Abne: “Ngại quá, làm anh không có thời gian ăn trưa, anh ăn đỡ cái bánh này đi, là tôi tự làm đó.”
“Cô biết làm bánh ngọt ư?” Abne vô cùng ngạc nhiên.
“Ừm. Lúc rảnh rỗi tập làm chơi thôi.” Lăng Nhược Tịch hơi ngượng ngùng. Thật ra đây là bánh cô làm riêng cho Cung Thụy Thần ăn, đáng tiếc hôm kia anh không về nhà, hôm qua lại cãi nhau, nên cô không có cơ hội đưa cho anh.
Abne cầm một miếng bánh bỏ vào miệng, ánh mắt lập tức lóe sáng, mỉm cười khen ngợi: “Ngon lắm.”
Đây là lần đầu tiên Lăng Nhược Tịch thấy vẻ mặt khác ngoài vẻ nghiêm túc của Abne, có lẽ anh ta dễ gần hơn cô nghĩ, khiến cô vô thức bật cười theo.
Cung Thụy Thần họp xong quay về phòng, nghe Trần Lạc nói vừa rồi Lăng Nhược Tịch có gọi cho anh mà không được, lát nữa sẽ gọi lại, anh nghĩ rằng Lăng Nhược Tịch muốn chủ động làm hòa với mình. Trong lòng Cung Thụy Thần mừng thầm, lấy điện thoại đặt ở chỗ thuận tiện nhất trên bàn làm việc, sau đó bắt đầu xử lý tài liệu.
Nhưng một tiếng, rồi lại hai tiếng…không có cuộc gọi nào của cô cả. Cung Thụy Thần hơi sốt ruột, thỉnh thoảng anh ngẩng đầu nhìn về phía điện thoại di động.
Sau đó lại nghi ngờ, có khi nào di động bị hỏng rồi không. Anh cầm điện thoại bàn gọi vào, di động lập tức đổ chuông, rõ ràng không có vấn đề! Lúc này Cung Thụy Thần mới ảo não nhận ra, cô thật sự không có gọi đến.
Đến giờ tan làm, Cung Thụy Thần từ chối hết tất cả các cuộc xã giao, lái xe đến công ty Lăng Nhược Tịch làm đón cô, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô đâu, anh lái xe về nhà một mình. Cứ nghĩ cô đã ở nhà làm cơm chờ anh về. Nhưng về đến nhà, thứ chào đón anh cũng chỉ là một không gian tối đen
.
Cung Thụy Thần vẫn ôm hy vọng chạy lên lầu, đến trước cửa phòng ngủ liền nhìn thấy tờ giấy Lăng Nhược Tịch để lại cho mình. Sau khi đọc xong, lập tức gân xanh trên trán nổi lên. Đi công tác? Cô không thèm bàn bạc với anh đã quyết định đi công tác? Còn nói cái gì mà cần bình tĩnh? Anh thật sự không biết có chuyện gì để cần phải bình tĩnh, con nhóc kia thật sự đã bị anh chiều hư rồi, gan cũng ngày càng lớn!
Cung Thụy Thần xé tờ giấy rẹt rẹt thành từng mảnh, nghiến răng nghiến lợi lấy điện thoại gọi cho Vũ Kinh Phàm, bảo anh ta lập tức điều Lăng Nhược Tịch về , thậm chí đuổi việc cô luôn càng tốt!
Nhưng khi điện thoại đang phát tín hiệu, anh lại chán nản cúp điện thoại. Nếu anh thật sự gọi cô nhóc kia về, đuổi việc cô. Nhất định cô sẽ nổi giận, sau đó khóc lóc ầm ĩ cho coi.
Nghĩ đến vẻ mặt đáng thương, lã chã nước mắt của cô, anh lại thấy đau lòng. Thôi bỏ đi, chiều cô một lần này cũng tốt, cứ bình tĩnh đã, chờ cô trở về dạy dỗ lại là được.
Cung Thụy Thần hạ quyết tâm xong cũng nguôi giận hơn một nửa, sức lực toàn thân anh như bị rút kiệt, uể oải đẩy cửa cởi vest và caravat ra rồi nằm sụp xuống giường, đờ người không muốn nhúc nhích.
Bây giờ anh bắt đầu hối hận, nếu như biết hôm nay cô đi công tác, hôm qua anh sẽ không cãi nhau với cô, nói không chừng có thể dụ cô không đi công tác nữa. Giờ thì hay rồi, cô đi cũng không thèm nói với anh, một đường trốn mất.
Thất sách! Đúng là thất sách mà! Vừa nghĩ đến hơn một tháng trời không được nhìn thấy cô, Cung Thụy Thần đã cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Xem ra anh phải nhanh chóng xử lý Lâm Lộ, tốt nhất là điều cô ta đi thật xa, để cô ta không thể xuất hiện trước mặt hai người hộ nữa, thì cô nhóc lòng dạ hẹp hòi kia mới không còn vì chuyện này mà ầm ĩ với anh nữa. Không thì đợi khi nào cô quay về, anh sẽ dỗ dành cô sinh một đứa con, như thế anh sẽ không còn phải lo lắng cô chạy lung tung khắp nơi nữa…. Cung Thụy Thần suy nghĩ vẩn vơ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng sau đó cô lấy thấy, như thế này cũng tốt, có thể tạm thời cho cô và Cung Thụy Thần một chút khoảng cách, để cả hai bình tĩnh lại. Nếu như… nếu như trong thời gian này anh thật sự phát sinh chuyện gì đó, cuộc sống vẫn quay về quỹ đạo của kiếp trước… vậy thì cô sẽ buông tay. Khỏi phải ngày ngày lo lắng, khiến cả hai đều bị giày vò.
“Sao thế? Có vấn đề gì hả?” Abne thấy cô hơi bần thần, cau mày hỏi.
Lăng Nhược Tịch nhanh chóng hoàn hồn: “Không, không có gì, hôm qua trong điện thoại nói không rõ nên tôi vẫn chưa chuẩn bị hành lý gì. Trưa nay tôi có thể về nhà sắp xếp một chút được không?”
“Không sao, cô xem lại mấy tài liệu trên bàn trước đi, trưa nay tôi sẽ đưa cô về chuẩn bị đồ, sau đó chúng ta sẽ đến sân bay.” Abne thoải mái đồng ý.
“Được, cảm ơn anh.” Lăng Nhược Tịch gật đầu, thấy Abne sắp xếp như vậy rất thuận tiện. Hơn nữa, qua mấy lần ít ỏi tiếp xúc với hắn, cô nhận ra hắn là người có thói quen ra lệnh, mà cô, người làm trợ lý cho hắn, chỉ có cách tốt nhất là nghe lệnh làm việc.
Đến trưa, Abne lái xe đưa Lăng Nhược Tịch về nhà lấy đồ, hắn nhận ra tuy cô là một sinh viên, nhưng lại ở trong một khu nhà cực kì xa hoa, Abne nghi ngờ hỏi: “Cô sống với bạn trai sao?”
Cả buổi sáng, Lăng Nhược Tịch liên tục chỉnh tài liệu, không hề ngơi tay, cho nên đã quên mất chuyện này, bị Abne bất ngờ hỏi cô mới sức nhớ ra mình không ở kí túc xá, mà là ở một khu nhà đắt đỏ, cô sợ Abne biết chuyện mình đã kết hôn, nên lớn tiếng phản bác theo bản năng: “Không phải!”
Abne bị cô làm giật mình, Lăng Nhược Tịch cũng nhận ra mình phản ứng hơi quá, cô đỏ mặt hạ giọng tìm một lý do: “Là… tôi ở cùng bạn học, cô ấy không dám ở một mình nên bảo tôi đến ở cùng.”
“À.” Abne gật đầu, cong khóe môi cười vui vẻ: “Cô lên lấy đồ đi, tôi ở dưới này chờ cô.”
Lăng Nhược Tịch do dự đứng trước cửa nhà, không biết Cung Thụy Thần có ở nhà không. Cô đang giận dỗi anh, cho nên chuyện đi công tác này cô không muốn bàn bạc với anh. Hơn nữa cô cảm thấy, nếu anh biết chuyện, tám chín phần nhất định sẽ không đồng ý. Cô cần phải tiền trảm hậu tấu, đi trước nói sau!
Nghĩ một chút, cô gọi điện thoại hỏi thăm Trần Lạc xem anh có đang ở công ty không. Đường dây nhanh chóng bắt máy: “Alo, đây là văn phòng tổng giám đốc.”
Đầu dây bên kia là giọng nói ngọt ngào của Trần Lạc.
Lăng Nhược Tịch chần chừ một chút rồi nói: “Trần Lạc là Lăng Nhược Tịch đây, tổng giám đốc của cô có đang ở công ty không? Vừa rồi tôi gọi cho anh không được.”
“Nhược Tịch à? Giờ tổng giám đốc đang họp trên lầu, cô có chuyện gấp không? Nếu gấp thì tôi chuyển điện thoại dùm cô nhé?”
“Không cần, không cần đâu. Cũng không có gì gấp, lát nữa tôi gọi lại cho anh ấy là được. Không có chuyện gì đâu, cô làm việc đi.”
“Được, hẹn gặp lại, rảnh thì nhớ ghé chỗ tôi chơi nhé.”
“Được, tôi cúp máy đây, tạm biệt.”
Lăng Nhược Tịch cúp điện thoại xong mới yên tâm mở cửa vào nhà thu dọn đồ đạc. Vì thời gian có hạn, cô ngại để Abne chờ quá lâu nên chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay và một số đồ dùng cá nhân. Những thứ khác đều lượt bớt.
Nhớ đến cả hai đều chưa ăn trưa, Lăng Nhược Tịch lấy hai chiếc bánh ngọt cô đã làm sẵn từ trước bỏ vào lò vi sóng, hâm lại rồi để vào lồng cơm. Xong mới vội vàng ra ngoài. Vừa đến cửa cô ngẫm nghĩ chút lại quay ngược về, lấy tờ giấy viết vài dòng:
Thụy Thần, em vẫn chưa kịp nói cho anh rằng em đã chính thức trở thành trợ lý của Abne. Hôm nay em đi làm thì được thông báo phải đi công tác một tháng. 2h chiều này máy bay cất cánh rồi. Vì hơi gấp gáp nên không kịp báo cho anh, anh đừng lo, em sẽ tự chăm sóc bản thân. Anh cũng phải tự chăm sóc mình đó. Nhớ ăn cơm đúng giờ, ít ra ngoài rượu đi nhé. Còn nữa, chúng ta hãy tận dụng khoảng thời gian này bình tĩnh suy nghĩ lại, chúng ta yêu nhau, nhưng lại không tin tưởng lẫn nhau. Lần công tác này em coi như là một thử thức với hai chúng ta, để học cách tin tưởng đôi bên.
Bà xã của anh: Lăng Nhược Tịch.
Viết xong, Lăng Nhược Tịch đọc lại một lần nữa, cảm thấy không có vấn đề gì mới đặt tờ giấy trên bàn khách.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy bất ổn, cô sợ Cung Thụy Thần không nhìn thấy nên cầm tờ giấy lên lầu, dán dính nó vào cửa phòng ngủ. Cảm thấy như vậy đủ bắt mắt rồi, cô mới cầm lồng cơm và hành lý xuống nhà.
Abne ngồi trong xe thấy Lăng Nhược Tịch đi từ trong tòa nhà ra thì hơi kinh ngạc. Trong ấn tượng của hắn, phụ nữ chuẩn bị đồ đạc mất rất nhiều thời gian, đặc biệt là lúc phải đi xa nhà, họ sẽ gói hành lý giống như chuyển nhà đi vậy.
Abne không ngờ chưa đến nửa tiếng Lăng Nhược Tịch đã chuẩn bị xong, hơn nữa trong tay cô chỉ có một túi du lịch nhỏ, có vẻ như không mang theo quá nhiều.
Quả nhiên cô khác với những phụ nữ khác. Abne vừa nghĩ, vừa xuống xe vô cùng lịch sự nhận hành lý từ tay Lăng Nhược Tịch, mở cốp xe bỏ hành lý vào.
Hai người ngồi vào xe, Lăng Nhược Tịch mở lồng cơm ra đưa bánh cho Abne: “Ngại quá, làm anh không có thời gian ăn trưa, anh ăn đỡ cái bánh này đi, là tôi tự làm đó.”
“Cô biết làm bánh ngọt ư?” Abne vô cùng ngạc nhiên.
“Ừm. Lúc rảnh rỗi tập làm chơi thôi.” Lăng Nhược Tịch hơi ngượng ngùng. Thật ra đây là bánh cô làm riêng cho Cung Thụy Thần ăn, đáng tiếc hôm kia anh không về nhà, hôm qua lại cãi nhau, nên cô không có cơ hội đưa cho anh.
Abne cầm một miếng bánh bỏ vào miệng, ánh mắt lập tức lóe sáng, mỉm cười khen ngợi: “Ngon lắm.”
Đây là lần đầu tiên Lăng Nhược Tịch thấy vẻ mặt khác ngoài vẻ nghiêm túc của Abne, có lẽ anh ta dễ gần hơn cô nghĩ, khiến cô vô thức bật cười theo.
Cung Thụy Thần họp xong quay về phòng, nghe Trần Lạc nói vừa rồi Lăng Nhược Tịch có gọi cho anh mà không được, lát nữa sẽ gọi lại, anh nghĩ rằng Lăng Nhược Tịch muốn chủ động làm hòa với mình. Trong lòng Cung Thụy Thần mừng thầm, lấy điện thoại đặt ở chỗ thuận tiện nhất trên bàn làm việc, sau đó bắt đầu xử lý tài liệu.
Nhưng một tiếng, rồi lại hai tiếng…không có cuộc gọi nào của cô cả. Cung Thụy Thần hơi sốt ruột, thỉnh thoảng anh ngẩng đầu nhìn về phía điện thoại di động.
Sau đó lại nghi ngờ, có khi nào di động bị hỏng rồi không. Anh cầm điện thoại bàn gọi vào, di động lập tức đổ chuông, rõ ràng không có vấn đề! Lúc này Cung Thụy Thần mới ảo não nhận ra, cô thật sự không có gọi đến.
Đến giờ tan làm, Cung Thụy Thần từ chối hết tất cả các cuộc xã giao, lái xe đến công ty Lăng Nhược Tịch làm đón cô, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô đâu, anh lái xe về nhà một mình. Cứ nghĩ cô đã ở nhà làm cơm chờ anh về. Nhưng về đến nhà, thứ chào đón anh cũng chỉ là một không gian tối đen
.
Cung Thụy Thần vẫn ôm hy vọng chạy lên lầu, đến trước cửa phòng ngủ liền nhìn thấy tờ giấy Lăng Nhược Tịch để lại cho mình. Sau khi đọc xong, lập tức gân xanh trên trán nổi lên. Đi công tác? Cô không thèm bàn bạc với anh đã quyết định đi công tác? Còn nói cái gì mà cần bình tĩnh? Anh thật sự không biết có chuyện gì để cần phải bình tĩnh, con nhóc kia thật sự đã bị anh chiều hư rồi, gan cũng ngày càng lớn!
Cung Thụy Thần xé tờ giấy rẹt rẹt thành từng mảnh, nghiến răng nghiến lợi lấy điện thoại gọi cho Vũ Kinh Phàm, bảo anh ta lập tức điều Lăng Nhược Tịch về , thậm chí đuổi việc cô luôn càng tốt!
Nhưng khi điện thoại đang phát tín hiệu, anh lại chán nản cúp điện thoại. Nếu anh thật sự gọi cô nhóc kia về, đuổi việc cô. Nhất định cô sẽ nổi giận, sau đó khóc lóc ầm ĩ cho coi.
Nghĩ đến vẻ mặt đáng thương, lã chã nước mắt của cô, anh lại thấy đau lòng. Thôi bỏ đi, chiều cô một lần này cũng tốt, cứ bình tĩnh đã, chờ cô trở về dạy dỗ lại là được.
Cung Thụy Thần hạ quyết tâm xong cũng nguôi giận hơn một nửa, sức lực toàn thân anh như bị rút kiệt, uể oải đẩy cửa cởi vest và caravat ra rồi nằm sụp xuống giường, đờ người không muốn nhúc nhích.
Bây giờ anh bắt đầu hối hận, nếu như biết hôm nay cô đi công tác, hôm qua anh sẽ không cãi nhau với cô, nói không chừng có thể dụ cô không đi công tác nữa. Giờ thì hay rồi, cô đi cũng không thèm nói với anh, một đường trốn mất.
Thất sách! Đúng là thất sách mà! Vừa nghĩ đến hơn một tháng trời không được nhìn thấy cô, Cung Thụy Thần đã cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Xem ra anh phải nhanh chóng xử lý Lâm Lộ, tốt nhất là điều cô ta đi thật xa, để cô ta không thể xuất hiện trước mặt hai người hộ nữa, thì cô nhóc lòng dạ hẹp hòi kia mới không còn vì chuyện này mà ầm ĩ với anh nữa. Không thì đợi khi nào cô quay về, anh sẽ dỗ dành cô sinh một đứa con, như thế anh sẽ không còn phải lo lắng cô chạy lung tung khắp nơi nữa…. Cung Thụy Thần suy nghĩ vẩn vơ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.