Chương 103: Muốn em dùng tiền của tôi
An Thư Mạn*
28/08/2021
Nhìn chiếc hộp bằng nhung màu xanh dương to lớn đẹp mắt, Thanh Mộc Tinh tò mò đón lấy, cô dùng tay mở ra, một màu trắng đẹp mắt từ trong phát ra thu hút sự chú ý của cô, lập tức lấy thứ từ trong hộp ra.
Mắt nhìn bộ váy xinh đẹp trước mắt, cô mỉm cười rạng rỡ.
"Đúng thật là nó rồi! Dương! Anh tặng em sao?"
Anh xoa đầu cô đáp lời
"Không tặng em thì tặng ai?
Cô vui mừng nhào đến ôm anh, miệng nhỏ thích thú kể lại.
"Lúc nảy, em có thấy nó trên điện thoại, em rất muốn có nó, nào ngờ có một người bí ẩn đã mua mất rồi, không ngờ người đó là anh!"
Đặt một nụ hôn lên trán của cô, anh yêu chiều nói.
"Nếu em thích thứ gì cứ nói anh!"
Anh mốc ví tiền trong túi quần, sau đó lấy một tấm thẻ đưa đặt vào tay cô.
"Của em!"
"Em không cần đâu!"
Cô lập tức rụt tay lại lắc đầu, cô yêu anh không phải vì những thứ này, không muốn ngồi không hưởng thụ tiền của anh chút nào.
Doãn Minh Dương vẫn nhét tấm thẻ vào tay cô, anh dịu dàng nói.
"Tôi cũng là đàn ông, làm sao để vợ không hưởng được gì từ mình?"
Thanh Mộc Tinh vẫn một mực từ chối.
"Nhưng mà em chưa kết hôn với anh! Em không xem trọng những đồng tiền này!"
"Tôi biết!"
Anh lại mốc trong ví của mình ra tất cả năm chiếc thẻ đen còn lại đưa cho cô, cất lời.
"Trong mắt tôi, em đã là vợ của tôi rồi! Tôi muốn em giữ tất cả tiền của mình, muốn em sài tiền của tôi, có như vậy, tôi mới cảm thấy bản thân là một người chồng tốt!"
Thanh Mộc Tinh cắn môi, cô nhìn toàn bộ tấm thẻ đen kia. Trong nước, người có một tấm thẻ này đã là quá hiếm có, thế mà anh đã có sáu cái trong tay, nhưng lại đưa cô cho cô hết tất cả, cô biết anh không phải xem cô là hạng người tham lam, mà muốn chứng minh cho cô hiểu rõ bản thân quan trọng đối với anh như thế nào.
Cô đắng đo, sau một lúc ngẫm nghĩ thì chỉ lấy một cái.
"Em lấy một cái là được rồi! Nếu anh không sợ em tiêu tiền, trong một ngày em cũng có thể tiêu hết cho anh xem, đến đó anh đừng có mà hối hận!"
Doãn Minh Dương cười ra tiếng hỏi.
"Chỉ một cái thôi sao?"
Thanh Mộc Tinh gật đầu.
"Một cái là đủ lắm rồi, chỉ sợ em có sống cả đời rồi đầu thai một lần nữa cũng vẫn chưa tiêu hết dó!"
Anh gật đầu, cất những tấm thẻ chói mắt kia vào trong ví tiền.
"Vậy...em không có thứ gì thưởng cho tôi?"
"Hả?"
Còn phải thưởng nữa sao? Thanh Mộc Tinh chớp chớp mắt không hiểu, anh yêu cầu.
"Hôm tôi một cái!"
Lúc này cô mới hiểu ra, mỉm cười nhón chân thơm lên má anh một cái thật to. Anh vẫn chưa vừa lòng.
"Không phải chỗ đó!"
Người đàn ông này thật xấu xa, cô ngại ngùng lại nhón chân, hôn lên môi anh, khi vừa rời đi, Doãn Minh Dương lập tức tiến đến chiếm lấy đôi môi của Thanh Mộc Tinh, tay anh đặt sau gáy cô khiến cho nụ hôn càng sâu, đến khi cô sắp không thở được, anh mới dừng lại.
__________________
Đến buổi tối của lễ trao giải, cô được các nhà tạo mẫu riêng của mình làm tóc, trang điểm.
Khoác lên người bộ váy trắng tinh khôi, Thanh Mộc Tinh vui vẻ nhìn nhan sắc tuyệt đẹp của mình trong gương không khỏi hài lòng.
Đúng là tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng Pierre Cardin, mặc nó vào người khiến cô cảm thấy giá trị của bản thân tăng lên gấp bội.
___________
Thanh Mộc Tinh cùng Phùng Khê khởi hành đến buổi lễ trao giải.
Bên ngoài, người người đông nghẹt, được chắn hai hàng rào xung quanh thảm đỏ. Phùng Khê lo lắng nhắc nhở Thanh Mộc Tinh.
"Một lát có lẽ rất nhiều người vây quanh mắng chửi em, cẩn thận nhé, rất nguy hiểm!"
Thanh Mộc Tinh gật đầu.
"Em sẽ chú ý!"
Thanh Mộc Tinh bước xuống xe, vẻ đẹp yêu kiều của cô được vô số ống kính thu lại.
Cô cùng một đoàn vệ sĩ được Phùng Khê thuê riêng bước vào trong.
Dù có đẹp thế nào cũng bị một số người ghét bỏ, nhất là người hâm mộ của Doãn Minh Dương, vừa thấy cô, hai mắt họ đã phừng lửa nhào đến, la hét mắng chửi.
Cũng may, vệ sĩ của Phùng Khê thuê không phải vô dụng. Khi đi được vào trong hội trường, cô như là đã bước qua cõi âm ti, thật đáng sợ.
Phùng Khê ngồi ở hàng ghế khán giả, bây giờ, Thanh Mộc Tinh chỉ còn một mình, cô đi đến hàng ghế sang trọng dành cho diễn viên, một đám người nhìn cô bằng con mắt khinh thường nhưng Thanh Mộc Tinh nào để ý, tìm chỗ ngồi có tên mình rồi ngồi xuống.
Mắt nhìn bộ váy xinh đẹp trước mắt, cô mỉm cười rạng rỡ.
"Đúng thật là nó rồi! Dương! Anh tặng em sao?"
Anh xoa đầu cô đáp lời
"Không tặng em thì tặng ai?
Cô vui mừng nhào đến ôm anh, miệng nhỏ thích thú kể lại.
"Lúc nảy, em có thấy nó trên điện thoại, em rất muốn có nó, nào ngờ có một người bí ẩn đã mua mất rồi, không ngờ người đó là anh!"
Đặt một nụ hôn lên trán của cô, anh yêu chiều nói.
"Nếu em thích thứ gì cứ nói anh!"
Anh mốc ví tiền trong túi quần, sau đó lấy một tấm thẻ đưa đặt vào tay cô.
"Của em!"
"Em không cần đâu!"
Cô lập tức rụt tay lại lắc đầu, cô yêu anh không phải vì những thứ này, không muốn ngồi không hưởng thụ tiền của anh chút nào.
Doãn Minh Dương vẫn nhét tấm thẻ vào tay cô, anh dịu dàng nói.
"Tôi cũng là đàn ông, làm sao để vợ không hưởng được gì từ mình?"
Thanh Mộc Tinh vẫn một mực từ chối.
"Nhưng mà em chưa kết hôn với anh! Em không xem trọng những đồng tiền này!"
"Tôi biết!"
Anh lại mốc trong ví của mình ra tất cả năm chiếc thẻ đen còn lại đưa cho cô, cất lời.
"Trong mắt tôi, em đã là vợ của tôi rồi! Tôi muốn em giữ tất cả tiền của mình, muốn em sài tiền của tôi, có như vậy, tôi mới cảm thấy bản thân là một người chồng tốt!"
Thanh Mộc Tinh cắn môi, cô nhìn toàn bộ tấm thẻ đen kia. Trong nước, người có một tấm thẻ này đã là quá hiếm có, thế mà anh đã có sáu cái trong tay, nhưng lại đưa cô cho cô hết tất cả, cô biết anh không phải xem cô là hạng người tham lam, mà muốn chứng minh cho cô hiểu rõ bản thân quan trọng đối với anh như thế nào.
Cô đắng đo, sau một lúc ngẫm nghĩ thì chỉ lấy một cái.
"Em lấy một cái là được rồi! Nếu anh không sợ em tiêu tiền, trong một ngày em cũng có thể tiêu hết cho anh xem, đến đó anh đừng có mà hối hận!"
Doãn Minh Dương cười ra tiếng hỏi.
"Chỉ một cái thôi sao?"
Thanh Mộc Tinh gật đầu.
"Một cái là đủ lắm rồi, chỉ sợ em có sống cả đời rồi đầu thai một lần nữa cũng vẫn chưa tiêu hết dó!"
Anh gật đầu, cất những tấm thẻ chói mắt kia vào trong ví tiền.
"Vậy...em không có thứ gì thưởng cho tôi?"
"Hả?"
Còn phải thưởng nữa sao? Thanh Mộc Tinh chớp chớp mắt không hiểu, anh yêu cầu.
"Hôm tôi một cái!"
Lúc này cô mới hiểu ra, mỉm cười nhón chân thơm lên má anh một cái thật to. Anh vẫn chưa vừa lòng.
"Không phải chỗ đó!"
Người đàn ông này thật xấu xa, cô ngại ngùng lại nhón chân, hôn lên môi anh, khi vừa rời đi, Doãn Minh Dương lập tức tiến đến chiếm lấy đôi môi của Thanh Mộc Tinh, tay anh đặt sau gáy cô khiến cho nụ hôn càng sâu, đến khi cô sắp không thở được, anh mới dừng lại.
__________________
Đến buổi tối của lễ trao giải, cô được các nhà tạo mẫu riêng của mình làm tóc, trang điểm.
Khoác lên người bộ váy trắng tinh khôi, Thanh Mộc Tinh vui vẻ nhìn nhan sắc tuyệt đẹp của mình trong gương không khỏi hài lòng.
Đúng là tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng Pierre Cardin, mặc nó vào người khiến cô cảm thấy giá trị của bản thân tăng lên gấp bội.
___________
Thanh Mộc Tinh cùng Phùng Khê khởi hành đến buổi lễ trao giải.
Bên ngoài, người người đông nghẹt, được chắn hai hàng rào xung quanh thảm đỏ. Phùng Khê lo lắng nhắc nhở Thanh Mộc Tinh.
"Một lát có lẽ rất nhiều người vây quanh mắng chửi em, cẩn thận nhé, rất nguy hiểm!"
Thanh Mộc Tinh gật đầu.
"Em sẽ chú ý!"
Thanh Mộc Tinh bước xuống xe, vẻ đẹp yêu kiều của cô được vô số ống kính thu lại.
Cô cùng một đoàn vệ sĩ được Phùng Khê thuê riêng bước vào trong.
Dù có đẹp thế nào cũng bị một số người ghét bỏ, nhất là người hâm mộ của Doãn Minh Dương, vừa thấy cô, hai mắt họ đã phừng lửa nhào đến, la hét mắng chửi.
Cũng may, vệ sĩ của Phùng Khê thuê không phải vô dụng. Khi đi được vào trong hội trường, cô như là đã bước qua cõi âm ti, thật đáng sợ.
Phùng Khê ngồi ở hàng ghế khán giả, bây giờ, Thanh Mộc Tinh chỉ còn một mình, cô đi đến hàng ghế sang trọng dành cho diễn viên, một đám người nhìn cô bằng con mắt khinh thường nhưng Thanh Mộc Tinh nào để ý, tìm chỗ ngồi có tên mình rồi ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.