Chương 49: Trừng Phạt Tống Thanh Nhạc
An Thư Mạn*
17/06/2021
Đến tối, Thanh Mộc Tinh trên giường cứ khó chịu trằn trọc không ngủ được cứ lăn qua lăn lại, trong đầu chợt nghĩ đến chuyện mình bị dao đâm mới
giật mình.
Lúc sáng nghe Phùng Khê nói Doãn Minh Dương đi xử lí việc này, vậy bây giờ chắc là đã xử xong rồi sao? Cô lập tức gọi cho Phùng Khê, đầu dây bên kia lập tức bắt máy.
"Sao vậy Tinh Tinh?"
"Chị! Vậy chuyện em bị đâm là như nào ạ?"
"Doãn tổng chưa nói em biết à? Chị cứ tưởng anh ấy nói với em rồi!"
Đời nào tên kiệm lời đó lại nói chuyện nhiều với cô.
"Chưa ạ! Chị kể cho em nghe đi!"
"Em lên mạng đi, chị có quay lại quăng lên fb rồi!
Thanh Mộc Tinh mau chóng kết thúc cuộc gọi rồi lên trang fb của mình.
Vừa mở fb ra, cô khó hiểu, toàn bài đăng về những tin xấu của Tống Thanh Nhạc, nào là gà cũ ức hiếp gà mới, cặp kè đạo diễn, ảnh cặp kè với nhiều người đàn ông già trẻ lẫn nhau trong khách sạn,...
Thanh Mộc Tinh gạt bỏ cô ta qua 1 bên nhanh chóng vào trang cá nhân của Phùng Khê thấy ngay cái video mới đăng lúc trưa mà đến mấy triệu triệu lượt xem, toàn nhận được biểu tượng phẫn nộ từ mọi người.
Cô nhấp vào, cảnh tượng lúc đó hiện ra, Doãn Minh Dương ngồi nghiêm nghị trên ghế như là một bấc đế vương cao cao tai thượng, mọi người trong đoàn đều chú ý đến anh.
Giọng nói lạnh lùng từ loa điện thoại phát ra khiến cô lạnh sống lưng, con người này dù cô có xem qua điện thoại thì khí thế áp bức vẫn kinh hãi như vậy. Cô có thể hình dung mọi người ở đó sợ đến nhường nào rồi.
"Ai là thủ phạm tráo đổi con dao hại Thanh Mộc Tinh?"
Một nữ nhân viên công tác run cầm cập cất lời, Thanh Mộc Tinh nhìn cô ta vô cùng quen mắt, chẳng phải...cô ta là người nói xấu cô ngày hôm đó sao?
Cô tiếp tục nhìn vào màn hình thấy ánh mắt cô ta vô cùng sợ hãi đến phát khóc.
"Doãn...Doãn tổng! Tôi...tôi là người chuẩn bị nhưng...nhưng mà lúc đó rõ ràng tôi lấy từ trong hộp đạo cụ của đoàn, tôi cũng đã kiểm tra qua, không thể nào nó lại biến thành con dao thật được!"
Doãn Minh Dương không thèm nhìn đến cô taz Lục Tấn thay anh cất lời: "Ý cô là con dao đó tự nhiên biến thành con dao thật à?"
Cô ta sợ sệt: "Không! Không phải! Chuyện...chuyện này, đúng...đúng rồi, sao khi tôi để con dao đó vào túi quần của diễn viên nam hôm đó, cũng có thể sau đó bị tráo đi mà!"
Người đàn ông hôm đó to giọng nói: "Từ khi cô bỏ nó vào thì tôi không hề đụng gì đến con dao đó! Với lại lúc sáng ai cũng thấy cô có xích mít với Thanh Mộc Tinh, có khi là cô vì hận thù riêng mà trả thù cô ấy, có đúng không?"
"Anh nói bậy! Nếu tôi làm chuyện đó thì ai cũng nghi ngờ tôi đầu tiên rồi! Tôi không có ngu ngốc tự hại chính mình!"
"Ai biết được, bản thân làm rồi bây giờ ở đây nói lý lẽ là có thể phủi sạch tội danh à?"
"Anh...anh có não không vậy hả? Tôi đã nói không làm rồi, anh mới là người làm chuyện đó rồi đổ hết tội lên người tôi đúng không?"
"Đủ rồi!"
Doãn Minh Dương hết kiên nhẫn để nghe, anh đến đây là để nghe bọn họ cãi tay đôi sao?
"Tôi hỏi ai là thủ phạm chứ không phải kêu các người cãi lộn!"
Bọn họ run cầm cập im bặt đi, anh tiếp tục dùng ánh mắt sắc lạnh quét qua hết tất cả bọn họ.
"Tôi hỏi lần nữa, Ai là thủ phạm!"
Mọi người đều im lặng, anh đột nhiên cười nhạt.
"Không nói đúng không?"
"Lục Tấn!"
Nghe tiếng gọi, cậu ta liền cầm theo một cái máy tính, lấy ra cái USB cắm vào, mọi người đều kinh ngạc không biết cậu ta làm gì.
Lúc này Thanh Mộc Tinh có thể phát hiện ra được trong đám người này, khuôn mặt Tống Thanh Nhạc thay đổi rõ rệt.
Trong máy tính lập tức phát ra hình ảnh ngày hôm đó, nữ nhân viên công tác lấy con dao ra từ hộp đạo cụ, sau đó kiểm tra rồi bỏ nó xuống bàn rồi cô ta đi đâu đó.
Lúc này một người phụ nữ đi đến, mọi người đều tận mắt thấy rõ cô ta tráo đi con dao kia thay vào một con dao khác rồi lấy khăn tay lau đi vết tích, nhìn qua nhìn lại rồi mau chóng rời đi, khi quay đầu thì mặt cô ta đối diện với máy quay nên mọi người thấy vô cùng rõ diện mạo của người phụ nữ đó.
Bọn họ trố mắt nhìn, đó là...Tống Thanh Nhạc. Ánh mọi người mau chống đổ dồn lên người cô ta.
Lục Tấn thay anh lên tiếng: "Chắc mọi người không ngờ là có camera đúng không? Thật ra cảnh quay là ở ngoài trời nên camera ngoài đường có thể quay lại lúc đó!"
Mặt Tống Thanh Nhạc trắng bệch, người bắt đầu run lẩy bẩy sau đó nhấc chân chạy đi, may mà mọi người ở phim trường đã nhanh chóng bắt lại.
"Làm rồi định chạy thoát à?"
"Cô ta đúng là một người phụ nữ lòng dạ nham hiểm mà!"
"Lúc đó tôi khát nước nên đi uống, không ngờ cô ta lại nhân lúc đó mà ra tay!"
"Thì ra là Tống Thanh Nhạc, thủ đoạn tinh vi như vậy, lúc trước cô ta đứng thứ hai buổi thử vai, chỉ thua mỗi Thanh Mộc Tinh, chắc là cô ta cay vụ đó đấy!"
...
Tiếng bàn luận soi nổi từ mọi người rộ lên, mắt Tống Thanh Nhạc liếc nhìn bọn họ nhưng cô ta không thể làm gì vì bị giữ chặt.
"Từ nay đuổi cô ta khỏi công ty, chính thức phong sát!"
Lời nói của anh như một đòn chí mạng khiến Tống Thanh Nhạt trợn tròn mắt trong vô cùng ghê rợn, cô ta hét lên: "Không! Tôi không làm gì sai hết, sao lại phong sát tôi chứ. Mẹ nó! Đều tại Thanh Mộc Tinh hết, con chó đó đáng chết mà!"
Cô ta như kẻ điên khiến mọi người rùng mình.
Sau đó tiếng xe cảnh sát càng ngày càng lớn, mọi người đều bất ngờ. Cảnh sát nhanh chóng đi đến còng tay Tống Thanh Nhạc rồi dẫn cô ta đi. Lúc này video kết thúc.
Thanh Mộc Tinh nhấp vào phần bình luận phía dưới.
[Tống Thanh Nhạc đúng là thủ đoạn độc ác mà!]
[Ôi chúa ơi cô ta bị điên rồi kìa!]
[Đúng là tôi bị thần kinh mới là fan của cô ta!]
[Hôm nay tinh tức xấu của cô ta phủ sóng toàn mạng xã hội, nhìn thật chướng mắt!]
[Cái hạng người thấp hèn như cô ta đúng là đáng đời mà, mong là pháp luật xử tử cô ta luôn đi, loại bỏ đi thứ cặn bã khỏi xã hội!]
[Aaa! Chồng tôi ngầu quá!]
...
[Mộc Tinh của mình bây giờ sao rồi không biết, chị quản lí ơi, có thể cho em biết không?]
Bình luận này vô số lượt like, tym. Xem ra vẫn có nhiều người lo lắng cho cô, cô liền trả lời lại bạn fan này.
[Mình xuất viện rồi, cảm ơn các tình yêu đã quan tâm nha!]
Phía sau câu nói còn để icon hai mắt trái tim, lập tức bình luận của cô nhận được phản hồi từ mọi người.
[Ya! Mấy hôm nay mình lo lắng cho cậu lắm đó! Bây giờ biết cậu xuất viện thật vui mà!]
[Tôi còn sợ cô bị gì nữa, lúc đó tôi bật khóc luôn á!]
[May quá ông trời phù hộ, em nhớ ở nhà tịnh dưỡng cho khỏe nhé!]
[Chị yên tâm, chồng em đòi lại công bằng cho chị rồi đó, thấy ảnh ngầu chưa?]
Cô bật cười, nếu mà bạn này biết chồng mà cô ta nói có hôn ước với cô chắc chết cô mất.
Cô nhanh chóng đến trang cá nhân của mình gửi lời cảm ơn đến mọi người và thông báo cô đã khỏe sao đó để điện thoại lên chiếc bàn kế bên nằm xuống giường mỉm cười.
Chẳng lẽ những tin xấu của Tống Thanh Nhạc được tung ra cũng là do anh làm sao? Anh là đang giúp cô trút giận?
Nghĩ đến những điều này, tận đáy lòng của Thanh Mộc Tinh dâng lên tia ấm áp không thể tả.
Lúc sáng nghe Phùng Khê nói Doãn Minh Dương đi xử lí việc này, vậy bây giờ chắc là đã xử xong rồi sao? Cô lập tức gọi cho Phùng Khê, đầu dây bên kia lập tức bắt máy.
"Sao vậy Tinh Tinh?"
"Chị! Vậy chuyện em bị đâm là như nào ạ?"
"Doãn tổng chưa nói em biết à? Chị cứ tưởng anh ấy nói với em rồi!"
Đời nào tên kiệm lời đó lại nói chuyện nhiều với cô.
"Chưa ạ! Chị kể cho em nghe đi!"
"Em lên mạng đi, chị có quay lại quăng lên fb rồi!
Thanh Mộc Tinh mau chóng kết thúc cuộc gọi rồi lên trang fb của mình.
Vừa mở fb ra, cô khó hiểu, toàn bài đăng về những tin xấu của Tống Thanh Nhạc, nào là gà cũ ức hiếp gà mới, cặp kè đạo diễn, ảnh cặp kè với nhiều người đàn ông già trẻ lẫn nhau trong khách sạn,...
Thanh Mộc Tinh gạt bỏ cô ta qua 1 bên nhanh chóng vào trang cá nhân của Phùng Khê thấy ngay cái video mới đăng lúc trưa mà đến mấy triệu triệu lượt xem, toàn nhận được biểu tượng phẫn nộ từ mọi người.
Cô nhấp vào, cảnh tượng lúc đó hiện ra, Doãn Minh Dương ngồi nghiêm nghị trên ghế như là một bấc đế vương cao cao tai thượng, mọi người trong đoàn đều chú ý đến anh.
Giọng nói lạnh lùng từ loa điện thoại phát ra khiến cô lạnh sống lưng, con người này dù cô có xem qua điện thoại thì khí thế áp bức vẫn kinh hãi như vậy. Cô có thể hình dung mọi người ở đó sợ đến nhường nào rồi.
"Ai là thủ phạm tráo đổi con dao hại Thanh Mộc Tinh?"
Một nữ nhân viên công tác run cầm cập cất lời, Thanh Mộc Tinh nhìn cô ta vô cùng quen mắt, chẳng phải...cô ta là người nói xấu cô ngày hôm đó sao?
Cô tiếp tục nhìn vào màn hình thấy ánh mắt cô ta vô cùng sợ hãi đến phát khóc.
"Doãn...Doãn tổng! Tôi...tôi là người chuẩn bị nhưng...nhưng mà lúc đó rõ ràng tôi lấy từ trong hộp đạo cụ của đoàn, tôi cũng đã kiểm tra qua, không thể nào nó lại biến thành con dao thật được!"
Doãn Minh Dương không thèm nhìn đến cô taz Lục Tấn thay anh cất lời: "Ý cô là con dao đó tự nhiên biến thành con dao thật à?"
Cô ta sợ sệt: "Không! Không phải! Chuyện...chuyện này, đúng...đúng rồi, sao khi tôi để con dao đó vào túi quần của diễn viên nam hôm đó, cũng có thể sau đó bị tráo đi mà!"
Người đàn ông hôm đó to giọng nói: "Từ khi cô bỏ nó vào thì tôi không hề đụng gì đến con dao đó! Với lại lúc sáng ai cũng thấy cô có xích mít với Thanh Mộc Tinh, có khi là cô vì hận thù riêng mà trả thù cô ấy, có đúng không?"
"Anh nói bậy! Nếu tôi làm chuyện đó thì ai cũng nghi ngờ tôi đầu tiên rồi! Tôi không có ngu ngốc tự hại chính mình!"
"Ai biết được, bản thân làm rồi bây giờ ở đây nói lý lẽ là có thể phủi sạch tội danh à?"
"Anh...anh có não không vậy hả? Tôi đã nói không làm rồi, anh mới là người làm chuyện đó rồi đổ hết tội lên người tôi đúng không?"
"Đủ rồi!"
Doãn Minh Dương hết kiên nhẫn để nghe, anh đến đây là để nghe bọn họ cãi tay đôi sao?
"Tôi hỏi ai là thủ phạm chứ không phải kêu các người cãi lộn!"
Bọn họ run cầm cập im bặt đi, anh tiếp tục dùng ánh mắt sắc lạnh quét qua hết tất cả bọn họ.
"Tôi hỏi lần nữa, Ai là thủ phạm!"
Mọi người đều im lặng, anh đột nhiên cười nhạt.
"Không nói đúng không?"
"Lục Tấn!"
Nghe tiếng gọi, cậu ta liền cầm theo một cái máy tính, lấy ra cái USB cắm vào, mọi người đều kinh ngạc không biết cậu ta làm gì.
Lúc này Thanh Mộc Tinh có thể phát hiện ra được trong đám người này, khuôn mặt Tống Thanh Nhạc thay đổi rõ rệt.
Trong máy tính lập tức phát ra hình ảnh ngày hôm đó, nữ nhân viên công tác lấy con dao ra từ hộp đạo cụ, sau đó kiểm tra rồi bỏ nó xuống bàn rồi cô ta đi đâu đó.
Lúc này một người phụ nữ đi đến, mọi người đều tận mắt thấy rõ cô ta tráo đi con dao kia thay vào một con dao khác rồi lấy khăn tay lau đi vết tích, nhìn qua nhìn lại rồi mau chóng rời đi, khi quay đầu thì mặt cô ta đối diện với máy quay nên mọi người thấy vô cùng rõ diện mạo của người phụ nữ đó.
Bọn họ trố mắt nhìn, đó là...Tống Thanh Nhạc. Ánh mọi người mau chống đổ dồn lên người cô ta.
Lục Tấn thay anh lên tiếng: "Chắc mọi người không ngờ là có camera đúng không? Thật ra cảnh quay là ở ngoài trời nên camera ngoài đường có thể quay lại lúc đó!"
Mặt Tống Thanh Nhạc trắng bệch, người bắt đầu run lẩy bẩy sau đó nhấc chân chạy đi, may mà mọi người ở phim trường đã nhanh chóng bắt lại.
"Làm rồi định chạy thoát à?"
"Cô ta đúng là một người phụ nữ lòng dạ nham hiểm mà!"
"Lúc đó tôi khát nước nên đi uống, không ngờ cô ta lại nhân lúc đó mà ra tay!"
"Thì ra là Tống Thanh Nhạc, thủ đoạn tinh vi như vậy, lúc trước cô ta đứng thứ hai buổi thử vai, chỉ thua mỗi Thanh Mộc Tinh, chắc là cô ta cay vụ đó đấy!"
...
Tiếng bàn luận soi nổi từ mọi người rộ lên, mắt Tống Thanh Nhạc liếc nhìn bọn họ nhưng cô ta không thể làm gì vì bị giữ chặt.
"Từ nay đuổi cô ta khỏi công ty, chính thức phong sát!"
Lời nói của anh như một đòn chí mạng khiến Tống Thanh Nhạt trợn tròn mắt trong vô cùng ghê rợn, cô ta hét lên: "Không! Tôi không làm gì sai hết, sao lại phong sát tôi chứ. Mẹ nó! Đều tại Thanh Mộc Tinh hết, con chó đó đáng chết mà!"
Cô ta như kẻ điên khiến mọi người rùng mình.
Sau đó tiếng xe cảnh sát càng ngày càng lớn, mọi người đều bất ngờ. Cảnh sát nhanh chóng đi đến còng tay Tống Thanh Nhạc rồi dẫn cô ta đi. Lúc này video kết thúc.
Thanh Mộc Tinh nhấp vào phần bình luận phía dưới.
[Tống Thanh Nhạc đúng là thủ đoạn độc ác mà!]
[Ôi chúa ơi cô ta bị điên rồi kìa!]
[Đúng là tôi bị thần kinh mới là fan của cô ta!]
[Hôm nay tinh tức xấu của cô ta phủ sóng toàn mạng xã hội, nhìn thật chướng mắt!]
[Cái hạng người thấp hèn như cô ta đúng là đáng đời mà, mong là pháp luật xử tử cô ta luôn đi, loại bỏ đi thứ cặn bã khỏi xã hội!]
[Aaa! Chồng tôi ngầu quá!]
...
[Mộc Tinh của mình bây giờ sao rồi không biết, chị quản lí ơi, có thể cho em biết không?]
Bình luận này vô số lượt like, tym. Xem ra vẫn có nhiều người lo lắng cho cô, cô liền trả lời lại bạn fan này.
[Mình xuất viện rồi, cảm ơn các tình yêu đã quan tâm nha!]
Phía sau câu nói còn để icon hai mắt trái tim, lập tức bình luận của cô nhận được phản hồi từ mọi người.
[Ya! Mấy hôm nay mình lo lắng cho cậu lắm đó! Bây giờ biết cậu xuất viện thật vui mà!]
[Tôi còn sợ cô bị gì nữa, lúc đó tôi bật khóc luôn á!]
[May quá ông trời phù hộ, em nhớ ở nhà tịnh dưỡng cho khỏe nhé!]
[Chị yên tâm, chồng em đòi lại công bằng cho chị rồi đó, thấy ảnh ngầu chưa?]
Cô bật cười, nếu mà bạn này biết chồng mà cô ta nói có hôn ước với cô chắc chết cô mất.
Cô nhanh chóng đến trang cá nhân của mình gửi lời cảm ơn đến mọi người và thông báo cô đã khỏe sao đó để điện thoại lên chiếc bàn kế bên nằm xuống giường mỉm cười.
Chẳng lẽ những tin xấu của Tống Thanh Nhạc được tung ra cũng là do anh làm sao? Anh là đang giúp cô trút giận?
Nghĩ đến những điều này, tận đáy lòng của Thanh Mộc Tinh dâng lên tia ấm áp không thể tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.