Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 65: Biểu hiện cho tôi xem xem
Thất Tịch
10/03/2018
Muốn thoát khỏi tư thế này của hai người, nhưng mà, hơi thở của Lạc Dịch Bắc, lại như đám dây leo mọc lên chi chít vậy, ập đến khắp mọi nơi.
Mặt của cô quay sang đâu, môi của anh theo đến đó.
Phương Trì Hạ bị anh giày vò đến có hơi tức giận, giơ cánh tay lên đánh về phía anh một cái.
Cô đánh rất mạnh tay, trong lòng suy nghĩ, dù sao cô bây giờ đang ngủ, thừa dịp báo thù anh ta cũng chẳng sao.
Cũng không biết đánh phải chỗ nào của anh, gần như còn nghe thấy thanh âm "bốp" một tiếng rất lớn.
Trong nhà, chết lặng đi vài giây.
Phương Trì Hạ đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh lạnh đi không ít, trong lòng không hiểu sao bắt đầu hồi hộp.
Hồi tưởng lại một chút nơi lúc nãy tay cô vừa đánh, bỗng chốc phản ứng lại.
Đôi mắt mở ra, nhìn gương mặt anh tuấn của anh vẫn còn mờ mờ dấu năm ngón tay, sắc mặt của cô run sợ mà trắng nhợt đi mấy phần.
"Tôi, tôi ngủ quên!" Dịch sang bên kia giường, kéo dài khoảng cách với anh một chút, cô lúng túng giải thích cho mình.
Vả mặt Lạc Dịch Bắc thâm trầm nhìn cô, ánh mắt vô cùng sắc nhọn, cảm giác ấy, giống như là hận không thể bóp chết cô ngay tại chỗ vậy.
"Tôi không phải cố ý đâu." Phương Trì Hạ bị anh nhìn đến cả người phát hoảng, lúng túng tiếp tục biện hộ.
Lạc Dịch Bắc nhìn cô như thế, cũng không nói gì, dùng thị giác lăng trì cô một lúc, anh mới chầm chậm mở lời, "Không sao, không phải cố ý thì biểu hiện cho tôi xem xem!"
"Biểu hiện?" Phương Trì Hạ ngẩn người, không hiểu lời của anh lắm.
Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, trở người đè lên cô...
...
Lúc trong phòng ngủ yên tĩnh trở lại, trời cũng sắp sáng rồi.
Phương Trì Hạ toàn thân đau đến mắng người.
Đồ vô lại!
Lạc Dịch Bắc, tôi nguyền rủa cả nhà anh!
Ngày hôm sau là thứ hai.
Mãi đến khi trời đất tối sầm Phương Trì Hạ không biết đã ngủ được bao lâu, lúc tỉnh dậy, người nào đó tối qua ăn uống no nê không thấy nữa.
Cô hôm nay phải đi phỏng vấn xin việc làm thêm, chuyện Dung Hi kia đã kéo dài càng kéo dài, không thể trì hoãn nữa, nếu không nhà của cô sẽ sớm không còn nữa.
Lạc Dịch Bắc có cho cô thẻ của anh ta, nhưng cô chỉ dùng cho những việc liên quan đến sống chung, còn khi đơn độc một mình, thì không dùng một đồng của anh.
Sau khi thức dậy cô thay bộ đồ hơi chỉnh tề, vội vội vàng vàng chạy khỏi biệt thự, cô đón xe đi thẳng đến Dung Hi.
Thật ra chọn vào Dung Hi, cô có chút do dự, chủ yếu là vì Lạc Dịch Bắc cũng ở trong đó.
Hai người cùng ở chung một công ty, thường xuyên gặp mặt là điều khó tránh.
Phương Trì Hạ luôn muốn tránh anh ta càng xa càng tốt, chưa từng nghĩ phải cùng anh vào một công ty.
Có điều là, cô không từ chối được sự đãi ngộ ưu việt từ Dung Hi, vẫn là quyết định đến phỏng vấn thử xem.
Cô chỉ là một học sinh nghèo, phải dựa vào chính mình kiếm tiền nuôi sống bản thân, khi có thể lựa chọn điều kiện công việc cực kì tốt, cô không thể từ bỏ được.
Vả lại, công ty lớn như thế, ai có thể đảm bảo cô và anh gặp được nhau?
Nghĩ vậy, Phương Trì Hạ trong lòng yên tâm hơn một chút.
Lúc đến Dung Hi đã là buổi chiều rồi.
"Thưa cô, tôi đến phỏng vấn." Đến quầy trước, cô thông báo mục đích của mình.
"Đi theo tôi!" Người kia ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, ánh mắt đặt trên người cô đánh giá một chút, đi trước dẫn đường cho cô đến một phòng chờ rất lớn.
Đưa cô đến rồi chuẩn bị rời đi, Phương Trì Hạ có chút bất an kéo cô ấy hỏi một câu, "Xin hỏi, lát nữa người phụ trách phỏng vấn, là ai?"
Mặt của cô quay sang đâu, môi của anh theo đến đó.
Phương Trì Hạ bị anh giày vò đến có hơi tức giận, giơ cánh tay lên đánh về phía anh một cái.
Cô đánh rất mạnh tay, trong lòng suy nghĩ, dù sao cô bây giờ đang ngủ, thừa dịp báo thù anh ta cũng chẳng sao.
Cũng không biết đánh phải chỗ nào của anh, gần như còn nghe thấy thanh âm "bốp" một tiếng rất lớn.
Trong nhà, chết lặng đi vài giây.
Phương Trì Hạ đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh lạnh đi không ít, trong lòng không hiểu sao bắt đầu hồi hộp.
Hồi tưởng lại một chút nơi lúc nãy tay cô vừa đánh, bỗng chốc phản ứng lại.
Đôi mắt mở ra, nhìn gương mặt anh tuấn của anh vẫn còn mờ mờ dấu năm ngón tay, sắc mặt của cô run sợ mà trắng nhợt đi mấy phần.
"Tôi, tôi ngủ quên!" Dịch sang bên kia giường, kéo dài khoảng cách với anh một chút, cô lúng túng giải thích cho mình.
Vả mặt Lạc Dịch Bắc thâm trầm nhìn cô, ánh mắt vô cùng sắc nhọn, cảm giác ấy, giống như là hận không thể bóp chết cô ngay tại chỗ vậy.
"Tôi không phải cố ý đâu." Phương Trì Hạ bị anh nhìn đến cả người phát hoảng, lúng túng tiếp tục biện hộ.
Lạc Dịch Bắc nhìn cô như thế, cũng không nói gì, dùng thị giác lăng trì cô một lúc, anh mới chầm chậm mở lời, "Không sao, không phải cố ý thì biểu hiện cho tôi xem xem!"
"Biểu hiện?" Phương Trì Hạ ngẩn người, không hiểu lời của anh lắm.
Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, trở người đè lên cô...
...
Lúc trong phòng ngủ yên tĩnh trở lại, trời cũng sắp sáng rồi.
Phương Trì Hạ toàn thân đau đến mắng người.
Đồ vô lại!
Lạc Dịch Bắc, tôi nguyền rủa cả nhà anh!
Ngày hôm sau là thứ hai.
Mãi đến khi trời đất tối sầm Phương Trì Hạ không biết đã ngủ được bao lâu, lúc tỉnh dậy, người nào đó tối qua ăn uống no nê không thấy nữa.
Cô hôm nay phải đi phỏng vấn xin việc làm thêm, chuyện Dung Hi kia đã kéo dài càng kéo dài, không thể trì hoãn nữa, nếu không nhà của cô sẽ sớm không còn nữa.
Lạc Dịch Bắc có cho cô thẻ của anh ta, nhưng cô chỉ dùng cho những việc liên quan đến sống chung, còn khi đơn độc một mình, thì không dùng một đồng của anh.
Sau khi thức dậy cô thay bộ đồ hơi chỉnh tề, vội vội vàng vàng chạy khỏi biệt thự, cô đón xe đi thẳng đến Dung Hi.
Thật ra chọn vào Dung Hi, cô có chút do dự, chủ yếu là vì Lạc Dịch Bắc cũng ở trong đó.
Hai người cùng ở chung một công ty, thường xuyên gặp mặt là điều khó tránh.
Phương Trì Hạ luôn muốn tránh anh ta càng xa càng tốt, chưa từng nghĩ phải cùng anh vào một công ty.
Có điều là, cô không từ chối được sự đãi ngộ ưu việt từ Dung Hi, vẫn là quyết định đến phỏng vấn thử xem.
Cô chỉ là một học sinh nghèo, phải dựa vào chính mình kiếm tiền nuôi sống bản thân, khi có thể lựa chọn điều kiện công việc cực kì tốt, cô không thể từ bỏ được.
Vả lại, công ty lớn như thế, ai có thể đảm bảo cô và anh gặp được nhau?
Nghĩ vậy, Phương Trì Hạ trong lòng yên tâm hơn một chút.
Lúc đến Dung Hi đã là buổi chiều rồi.
"Thưa cô, tôi đến phỏng vấn." Đến quầy trước, cô thông báo mục đích của mình.
"Đi theo tôi!" Người kia ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, ánh mắt đặt trên người cô đánh giá một chút, đi trước dẫn đường cho cô đến một phòng chờ rất lớn.
Đưa cô đến rồi chuẩn bị rời đi, Phương Trì Hạ có chút bất an kéo cô ấy hỏi một câu, "Xin hỏi, lát nữa người phụ trách phỏng vấn, là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.