Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 252: Cắn chết Lạc cặn bã
Thất Tịch
10/06/2018
Cô hình như còn chưa thanh tỉnh, giống như còn đang chìm vào trong hoảng loạn.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn cô, đột nhiên cảm giác cô có chút không đúng.
Một cái ôn tuyền cũng bị hù đến vậy sao?
Kì thật chuyện lúc ấy ở Kỷ gia Lạc Dịch Bắc cũng không thể lí giải được.
Cô thông minh như vậy, cái hồ cũng có lớn bao nhiêu đâu?
Nửa đường bị bỏ lại nơi không người ở Provence cũng có cách cứu mình, chút chuyện này mà bị làm khó sao?
Hơn nữa cô cũng không phải không biết lặn!
Lạc Dịch Bắc rất không hiểu nhìn cô lúc lâu, cuối cùng ôm cô lên.
“Có khỏe không” Ôm cô đi vào biệt thự, anh hỏi.
Phương Trì Hạ không để ý đến anh, chỉ là dựa vào trong ngực anh, ngón tay nắm chặt áo hắn đến trắng bệch, nắm ống tay áo hắn nhăn nheo, như cây cỏ tìm được người cứu mạng, trong miệng mê man nói “Lạnh.”
Một câu khiến cho lưng Lạc Dịch Bắc cương cứng.
Hai người vừa ở ôn tuyền, vốn là hồ nước nóng, căn bản không có lạnh…
Lại nghĩ đến phản ửng lần trước cô bị rơi xuống nước, Lạc Dịch Bắc nhăn mày lại.
Phản ứng hiện tại của cô e là nguyên nhân từ tâm lí a?
Người mà ngay cả anh cũng dám chống đối lại sợ bị rơi xuống nước..
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cô ở trong ngực, không nghĩ thông được nguyên nhân Phương Trì Hạ phản ưng như vậy.
Trước kia có chuyện không vui liên quan đến nước sao?
Phương Trì Hạ vẫn đang không ngừng ở trong ngực hắn co lại, mặt trắng bệch, bộ dáng cực kì yếu ớt.
Nhìn cô như vậy, khiến cho đầu sỏ nào đó gây ra chuyện này phải suy nghĩ.
“KHông sao rất nhanh sẽ không còn lạnh nữa.” Anh an ủi nói một câu, ôm cô quay nhanh về biệt thự.
Lên lầu, một đường trở lại phòng ngủ chính, ôm cô để trên ghế salon, giúp cô cởi áo quần ướt đẫn, thay đò mới, lau tóc nhỏ giọt cho cô.
Phương Trì Hạ như búp bê tùy hắn sắp xếp, không có kháng nghị gì.
“Nhóc đáng thương!” LẠc Dịch Bắc tròn mặt chế nhạo liếc nhìn cô một câu.
Giúp cô làm xong mọi chuyên cũng không buống cô ra, mà lại tùy ý để cô dựa vào trong lòng mình, trên mặt còn biểu hiện có chút sung sướng mà anh không phát hiện ra.
“Sao lại sợ bị rơi xuống nước?” Cúi người ngửi thấy múi hương thơm ngát trên người cô, hắn thuận miệng hỏi.
Phương Trì Hạ vẫn đang thất thần không để ý đên anh.
Lúc này cô đặc biệt nge lời, như búp bê tùy ý ức hiếp giày vò, không giống như mọi ngày miệng lưỡi sắc bén mà phản kích.
Lạc Dịch Bắc nhìn cô đang suy sụp vai suy nghĩ, đang do dự mình có nên làm gì không.
Tay giữ đầu cô nhìn về phía mình, khuôn mặt tuấn tú nghiêng qua, đang chuẩn bị hôn lên, Phương Trì Hạ bỗng nhiên hoàn hồn, bốn mắt nhìn nhau, Lạc Dịch Bắc còn chưa phản ứng kịp, trên môi đã bị một trận đau nhức nóng rát.
Cô cắn hắn!
Đây là phản ứng đầu tiên khi cô tỉnh lại?
Phương Trì Hạ liếc anh một cái, nghĩ đến lúc trước anh cố ý túm cô lôi xuống, mãnh liệt đẩy hắn ra.
“Hỗn đản!’ Phẫn hận trừng mắt nhìn anh, cô cắn trăng mắng.
Lạc Dịch Bắc lấy lại tỉnh thần, xoa xoa môi, cũng không giải thích.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn cô, đột nhiên cảm giác cô có chút không đúng.
Một cái ôn tuyền cũng bị hù đến vậy sao?
Kì thật chuyện lúc ấy ở Kỷ gia Lạc Dịch Bắc cũng không thể lí giải được.
Cô thông minh như vậy, cái hồ cũng có lớn bao nhiêu đâu?
Nửa đường bị bỏ lại nơi không người ở Provence cũng có cách cứu mình, chút chuyện này mà bị làm khó sao?
Hơn nữa cô cũng không phải không biết lặn!
Lạc Dịch Bắc rất không hiểu nhìn cô lúc lâu, cuối cùng ôm cô lên.
“Có khỏe không” Ôm cô đi vào biệt thự, anh hỏi.
Phương Trì Hạ không để ý đến anh, chỉ là dựa vào trong ngực anh, ngón tay nắm chặt áo hắn đến trắng bệch, nắm ống tay áo hắn nhăn nheo, như cây cỏ tìm được người cứu mạng, trong miệng mê man nói “Lạnh.”
Một câu khiến cho lưng Lạc Dịch Bắc cương cứng.
Hai người vừa ở ôn tuyền, vốn là hồ nước nóng, căn bản không có lạnh…
Lại nghĩ đến phản ửng lần trước cô bị rơi xuống nước, Lạc Dịch Bắc nhăn mày lại.
Phản ứng hiện tại của cô e là nguyên nhân từ tâm lí a?
Người mà ngay cả anh cũng dám chống đối lại sợ bị rơi xuống nước..
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cô ở trong ngực, không nghĩ thông được nguyên nhân Phương Trì Hạ phản ưng như vậy.
Trước kia có chuyện không vui liên quan đến nước sao?
Phương Trì Hạ vẫn đang không ngừng ở trong ngực hắn co lại, mặt trắng bệch, bộ dáng cực kì yếu ớt.
Nhìn cô như vậy, khiến cho đầu sỏ nào đó gây ra chuyện này phải suy nghĩ.
“KHông sao rất nhanh sẽ không còn lạnh nữa.” Anh an ủi nói một câu, ôm cô quay nhanh về biệt thự.
Lên lầu, một đường trở lại phòng ngủ chính, ôm cô để trên ghế salon, giúp cô cởi áo quần ướt đẫn, thay đò mới, lau tóc nhỏ giọt cho cô.
Phương Trì Hạ như búp bê tùy hắn sắp xếp, không có kháng nghị gì.
“Nhóc đáng thương!” LẠc Dịch Bắc tròn mặt chế nhạo liếc nhìn cô một câu.
Giúp cô làm xong mọi chuyên cũng không buống cô ra, mà lại tùy ý để cô dựa vào trong lòng mình, trên mặt còn biểu hiện có chút sung sướng mà anh không phát hiện ra.
“Sao lại sợ bị rơi xuống nước?” Cúi người ngửi thấy múi hương thơm ngát trên người cô, hắn thuận miệng hỏi.
Phương Trì Hạ vẫn đang thất thần không để ý đên anh.
Lúc này cô đặc biệt nge lời, như búp bê tùy ý ức hiếp giày vò, không giống như mọi ngày miệng lưỡi sắc bén mà phản kích.
Lạc Dịch Bắc nhìn cô đang suy sụp vai suy nghĩ, đang do dự mình có nên làm gì không.
Tay giữ đầu cô nhìn về phía mình, khuôn mặt tuấn tú nghiêng qua, đang chuẩn bị hôn lên, Phương Trì Hạ bỗng nhiên hoàn hồn, bốn mắt nhìn nhau, Lạc Dịch Bắc còn chưa phản ứng kịp, trên môi đã bị một trận đau nhức nóng rát.
Cô cắn hắn!
Đây là phản ứng đầu tiên khi cô tỉnh lại?
Phương Trì Hạ liếc anh một cái, nghĩ đến lúc trước anh cố ý túm cô lôi xuống, mãnh liệt đẩy hắn ra.
“Hỗn đản!’ Phẫn hận trừng mắt nhìn anh, cô cắn trăng mắng.
Lạc Dịch Bắc lấy lại tỉnh thần, xoa xoa môi, cũng không giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.