Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 240: Chị ấy là người của anh Lạc Dịch Bắc
Thất Tịch
04/06/2018
Lạc Dịch cầm hộp thuốc nhét vào tay Phương Trì Hạ, rồi ngồi xuống bên cạnh, quan sát Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ hiểu ý ông muốn cô cho Harry uống thuốc, thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, đến bên cạnh Harry ngồi xổm xuống, đầu tiên là vuốt lông Harry, xong thử trêu chọc nó há mồm.
Ngày hôm qua Harry gặp Phương Trì Hạ còn rất vui vẻ, chạy quanh Phương Trì Hạ đi dạo, còn ngậm lấy váy Phương Trì Hạ kéo đi, bây giờ ngoan ngoãn ghé bên chân Phương Trì Hạ.
"Harry, há miệng nào." Đưa thuốc Đông y đến trước miệng Harry, Phương Trì Hạ khẽ vuốt đầu Harry.
Phương Trì Hạ từ đầu tới cuối đều rất kiên nhẫn, Lạc Dịch rất thoả mãn.
Đợi đến khi Harry ngoan ngoãn uống thuốc xong, gọi Harry đến bên người, ôm vào trong ngực, thương tiếc vuốt lông, ngẩng đầu, nhìn Lạc Dịch Bắc, rồi lại nhìn Phương Trì Hạ, thình lình hỏi "Hai đứa muốn đi?"
Phương Trì Hạ giật mình, đang muốn giải thích thì tiểu Tả bỗng nhiên chạy tới đây, đứng trước mặt Phương Trì Hạ thay cô trả lời, "Ông cố, chị Hạ Hạ là bạn của cháu, trước đây đã chăm sóc cháu một đêm!"
"A, phải không?" Chỉ cần không phải trong trường hợp đặc biệt, Lạc Dịch đối với cháu chắt vẫn luôn cưng chiều, tiểu Tả tuổi còn nhỏ, bình thường cũng không chọc giận ông đến mức dựng râu trừng mắt giống như Lạc Dịch Bắc, nên ông rất thích tiểu Tả.
"Ông cố, ông đừng làm khó chị Hạ Hạ được không, chị ấy không cố ý mà." Tiểu Tả nhìn ông cố dễ nói chuyện hơn ngày hôm qua. cười hì hì bảo người giúp việc để đồ lên trên bàn nói "Đây là cháo gạo Liên Tử mẹ cháu bảo cháu mang đến cho ông cố, mẹ cháu nói là ông cố ăn cái này rất tốt cho sức khỏe, ông cố đừng tức giận nữa, Harry không phải đã khỏe rồi sao?"
Miệng Tiểu Tả rất ngọt, lúc bé muốn giúp ai đó nói chuyện, sẽ vắt hết óc nghĩ ra đủ loại lí do, còn biết mang theo quà để lấy lòng.
"Phải không?" Lão gia tử bị tiểu Tả chọc cười, xoa xoa đầu bé, nhận lấy chén cháo.
Tiểu Tả thừa cơ hội kéo Phương Trì Hạ qua, "Ông cố đã tha thứ cho chị rồi, chị mau cám ơn ông cố đi!."
Lạc Dịch trừng mắt ông nói tha thứ khi nào hả?
Phương Trì Hạ hiểu ý tiểu Tả, cúi đầu xuống, áy náy nói: "Sau này cháu sẽ chú ý hơn."
Tối hôm qua Phương Trì Hạ bị phạt một đêm, hơn nữa từ đầu tới cuối không chối tội, đã xin lỗi rất nhiều lần.
Bây giờ nói chuyện giọng rất nhỏ, có thể nhìn ra Phương Trì Hạ cũng rất áy náy.
Lạc Dịch Bắc chịu không được, đứng lên đi qua, đứng trước mặt Phương Trì Hạ, mặt không cảm xúc phun ra một câu, "Xin lỗi gì nữa? Harry không phải đã khỏe rồi sao?"
Nói xong cũng không để ý tới Lạc Dịch ngạc nhiên nhìn mình, cầm tay Phương Trì Hạ đi ra ngoài.
Lạc Dịch xụ mặt nhìn hai người, ánh mắt nhìn tay Lạc Dịch Bắc.
Ông dạy dỗ Phương Trì Hạ, Lạc Dịch Bắc tới can thiệp làm gì?
"Quan hệ của hai người kia là gì?" Lạc Dịch nhìn tiểu Tả hỏi.
Tiểu Tả hỏi lại: "Ông cũng không biết sao? Chị Trì Hạ làm việc dưới tay anh Phương Trì Hạ, ông cố động đến người của anh ấy, anh ấy đương nhiên phải quản!"
Phương Trì Hạ hiểu ý ông muốn cô cho Harry uống thuốc, thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, đến bên cạnh Harry ngồi xổm xuống, đầu tiên là vuốt lông Harry, xong thử trêu chọc nó há mồm.
Ngày hôm qua Harry gặp Phương Trì Hạ còn rất vui vẻ, chạy quanh Phương Trì Hạ đi dạo, còn ngậm lấy váy Phương Trì Hạ kéo đi, bây giờ ngoan ngoãn ghé bên chân Phương Trì Hạ.
"Harry, há miệng nào." Đưa thuốc Đông y đến trước miệng Harry, Phương Trì Hạ khẽ vuốt đầu Harry.
Phương Trì Hạ từ đầu tới cuối đều rất kiên nhẫn, Lạc Dịch rất thoả mãn.
Đợi đến khi Harry ngoan ngoãn uống thuốc xong, gọi Harry đến bên người, ôm vào trong ngực, thương tiếc vuốt lông, ngẩng đầu, nhìn Lạc Dịch Bắc, rồi lại nhìn Phương Trì Hạ, thình lình hỏi "Hai đứa muốn đi?"
Phương Trì Hạ giật mình, đang muốn giải thích thì tiểu Tả bỗng nhiên chạy tới đây, đứng trước mặt Phương Trì Hạ thay cô trả lời, "Ông cố, chị Hạ Hạ là bạn của cháu, trước đây đã chăm sóc cháu một đêm!"
"A, phải không?" Chỉ cần không phải trong trường hợp đặc biệt, Lạc Dịch đối với cháu chắt vẫn luôn cưng chiều, tiểu Tả tuổi còn nhỏ, bình thường cũng không chọc giận ông đến mức dựng râu trừng mắt giống như Lạc Dịch Bắc, nên ông rất thích tiểu Tả.
"Ông cố, ông đừng làm khó chị Hạ Hạ được không, chị ấy không cố ý mà." Tiểu Tả nhìn ông cố dễ nói chuyện hơn ngày hôm qua. cười hì hì bảo người giúp việc để đồ lên trên bàn nói "Đây là cháo gạo Liên Tử mẹ cháu bảo cháu mang đến cho ông cố, mẹ cháu nói là ông cố ăn cái này rất tốt cho sức khỏe, ông cố đừng tức giận nữa, Harry không phải đã khỏe rồi sao?"
Miệng Tiểu Tả rất ngọt, lúc bé muốn giúp ai đó nói chuyện, sẽ vắt hết óc nghĩ ra đủ loại lí do, còn biết mang theo quà để lấy lòng.
"Phải không?" Lão gia tử bị tiểu Tả chọc cười, xoa xoa đầu bé, nhận lấy chén cháo.
Tiểu Tả thừa cơ hội kéo Phương Trì Hạ qua, "Ông cố đã tha thứ cho chị rồi, chị mau cám ơn ông cố đi!."
Lạc Dịch trừng mắt ông nói tha thứ khi nào hả?
Phương Trì Hạ hiểu ý tiểu Tả, cúi đầu xuống, áy náy nói: "Sau này cháu sẽ chú ý hơn."
Tối hôm qua Phương Trì Hạ bị phạt một đêm, hơn nữa từ đầu tới cuối không chối tội, đã xin lỗi rất nhiều lần.
Bây giờ nói chuyện giọng rất nhỏ, có thể nhìn ra Phương Trì Hạ cũng rất áy náy.
Lạc Dịch Bắc chịu không được, đứng lên đi qua, đứng trước mặt Phương Trì Hạ, mặt không cảm xúc phun ra một câu, "Xin lỗi gì nữa? Harry không phải đã khỏe rồi sao?"
Nói xong cũng không để ý tới Lạc Dịch ngạc nhiên nhìn mình, cầm tay Phương Trì Hạ đi ra ngoài.
Lạc Dịch xụ mặt nhìn hai người, ánh mắt nhìn tay Lạc Dịch Bắc.
Ông dạy dỗ Phương Trì Hạ, Lạc Dịch Bắc tới can thiệp làm gì?
"Quan hệ của hai người kia là gì?" Lạc Dịch nhìn tiểu Tả hỏi.
Tiểu Tả hỏi lại: "Ông cũng không biết sao? Chị Trì Hạ làm việc dưới tay anh Phương Trì Hạ, ông cố động đến người của anh ấy, anh ấy đương nhiên phải quản!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.