Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 493: Cô Nói Cái Gì Thì Chính Là Cái Đó
Thất Tịch
03/06/2021
Quốc gia hai người đang đi là Bắc Ireland, Châu u. Nơi này cũng có nhiều địa điểm đặc sắc.
Nhưng mà, món được Phương Trì Hạ chọn, lại toàn theo kiểu Trung, những loại như canh hầm thuốc Bắc, canh nấu từ bốn loại dược liệu, sữa đậu nành...
Thời điểm nhân viên phục vụ kia nghe cô nói ra rất nhiều cái tên, cả người tựa hồ hoàn toàn ngu ngốc ở chỗ đó.
Sắc mặt anh ta có chút xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể đưa mắt nhìn sang Lạc Dịch Bắc.
Đương nhiên Lạc Dịch Bắc biết người ở đây không am hiểu mấy đồ vật cô nói, nhưng lại nhàn nhạt nói một câu, "Làm dựa theo cô ấy nói là được”.
Giọng điệu của anh rất dung túng, thái độ của anh cảm giác như là cô muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó.
Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên trì đi báo cáo cho đầu bếp.
"Sao đột nhiên nghĩ đến những thứ này?". Ánh mắt nhàn nhạt nhìn lên mặt cô, anh rất thuận miệng hỏi.
"Chỉ là muốn ăn mà thôi”. Phương Trì Hạ gỡ khăn quàng cổ trên cổ xuống, xếp gọn chút, để ở bên cạnh.
Kỳ thật cũng không phải cô cố ý làm khó dễ, cô hoàn toàn đang kéo dài thời gian.
Người phương Tây đi làm món súp kiểu Trung Quốc, có lẽ khả năng phải nghiên cứu chốc lát.
Sự thật cũng đúng như cô sở liệu, hai người ghi món ăn xong, hơn nửa ngày mới đưa đồ ăn lên.
Nấu canh nước đậm, mùi thơm của thảo dược xông vào mũi thật xa cũng ngửi được.
Buổi tối ở Bắc Ireland đã có chút lạnh, uống vào một chén súp bốc hơi nóng hôi hổi, kỳ thật rất là hưởng thụ.
Hình như Phương Trì Hạ không có ý muốn trở về, cầm lấy thìa quấy canh nóng trong chén bằng gốm sứ từng chút từng chút mà không đếm xỉa đến ai, động tác làm rất chậm rất chậm.
Lạc Dịch Bắc cũng không hối thúc, mỗi ngày hai người đối mặt nhau hai mươi bốn tiếng đồng hồ, anh còn thời gian.
Thật vất vả giải quyết xong bữa ăn khuya, lúc rời đi đã rạng sáng hơn hai giờ.
Lâu đài Lạc gia ở vùng ngoại thành, cách nội thành một chặng đường, trên đường đó có một đoạn đường khá là yên lặng.
Kỳ thật lúc này Phương Trì Hạ đã có chút buồn ngủ, dựa cửa sổ, ai ngờ còn chưa đi vào giấc ngủ, một âm thanh lạ dưới xe bỗng nhiên truyền đến.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, nội tâm có loại dự cảm không tốt.
Lạc Dịch Bắc mày nhíu lại nhăn, mở cửa xe đi xuống.
Khu vực rất tối, đèn đường cũng không có, vừa lúc đây là một đoạn đường khó đi nhất mỗi khi trên đường trở về lâu đài.
"Xảy ra chuyện gì?". Phương Trì Hạ đi theo xuống xe, đi đến bên cạnh anh.
"Không đi được”. Lạc Dịch Bắc ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, lông mày vặn vặn.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, bất khả tư nghị nhìn anh, sau đó không nói gì.
Xe hai người vẫn còn ở trước thôn dã ngoại hoang vu không có cửa hàng nào, căn bản là khi ra ngoài cô không mang điện thoại theo, nếu như cô không nhìn lầm, Lạc Dịch Bắc hẳn là cũng không mang.
Ở chỗ này phát sinh sự cố, hơn nữa còn là thời gian này, mà điện thoại để hai người gọi cứu viện không có, Phương Trì Hạ rất rõ ràng, kết quả như vậy, có thể đêm nay hai người ở nơi này!
Ngược lại Lạc Dịch Bắc ở nơi nào cũng không sao cả, dù sao cách không mấy giờ nữa cũng sắp tới hừng đông, tùy tiện ngồi trên xe một chút cũng được.
Chỉ là Phương Trì Hạ có chút cẩn thận, dã ngoại hoang vu, bầu không khí dễ làm ra mấy chuyện đó.
"Tôi ngồi đằng sau”.
Thời điểm cô lên xe, vì đạt được mục đích, mở cửa xe ngồi vị trí đằng sau.
Lạc Dịch Bắc chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, cũng không nói thêm gì.
Phương Trì Hạ dựa vào cửa sổ, choàng khăn quàng cổ của anh vào cổ, khuôn mặt cỡ lòng bàn tay vùi mặt trong khăn quàng cổ, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Kỳ thật Lạc Dịch Bắc ở loại địa phương này ngủ không được, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cô bên cạnh, bất động thanh sắc ngó chừng cô.
Nhưng mà, món được Phương Trì Hạ chọn, lại toàn theo kiểu Trung, những loại như canh hầm thuốc Bắc, canh nấu từ bốn loại dược liệu, sữa đậu nành...
Thời điểm nhân viên phục vụ kia nghe cô nói ra rất nhiều cái tên, cả người tựa hồ hoàn toàn ngu ngốc ở chỗ đó.
Sắc mặt anh ta có chút xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể đưa mắt nhìn sang Lạc Dịch Bắc.
Đương nhiên Lạc Dịch Bắc biết người ở đây không am hiểu mấy đồ vật cô nói, nhưng lại nhàn nhạt nói một câu, "Làm dựa theo cô ấy nói là được”.
Giọng điệu của anh rất dung túng, thái độ của anh cảm giác như là cô muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó.
Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên trì đi báo cáo cho đầu bếp.
"Sao đột nhiên nghĩ đến những thứ này?". Ánh mắt nhàn nhạt nhìn lên mặt cô, anh rất thuận miệng hỏi.
"Chỉ là muốn ăn mà thôi”. Phương Trì Hạ gỡ khăn quàng cổ trên cổ xuống, xếp gọn chút, để ở bên cạnh.
Kỳ thật cũng không phải cô cố ý làm khó dễ, cô hoàn toàn đang kéo dài thời gian.
Người phương Tây đi làm món súp kiểu Trung Quốc, có lẽ khả năng phải nghiên cứu chốc lát.
Sự thật cũng đúng như cô sở liệu, hai người ghi món ăn xong, hơn nửa ngày mới đưa đồ ăn lên.
Nấu canh nước đậm, mùi thơm của thảo dược xông vào mũi thật xa cũng ngửi được.
Buổi tối ở Bắc Ireland đã có chút lạnh, uống vào một chén súp bốc hơi nóng hôi hổi, kỳ thật rất là hưởng thụ.
Hình như Phương Trì Hạ không có ý muốn trở về, cầm lấy thìa quấy canh nóng trong chén bằng gốm sứ từng chút từng chút mà không đếm xỉa đến ai, động tác làm rất chậm rất chậm.
Lạc Dịch Bắc cũng không hối thúc, mỗi ngày hai người đối mặt nhau hai mươi bốn tiếng đồng hồ, anh còn thời gian.
Thật vất vả giải quyết xong bữa ăn khuya, lúc rời đi đã rạng sáng hơn hai giờ.
Lâu đài Lạc gia ở vùng ngoại thành, cách nội thành một chặng đường, trên đường đó có một đoạn đường khá là yên lặng.
Kỳ thật lúc này Phương Trì Hạ đã có chút buồn ngủ, dựa cửa sổ, ai ngờ còn chưa đi vào giấc ngủ, một âm thanh lạ dưới xe bỗng nhiên truyền đến.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, nội tâm có loại dự cảm không tốt.
Lạc Dịch Bắc mày nhíu lại nhăn, mở cửa xe đi xuống.
Khu vực rất tối, đèn đường cũng không có, vừa lúc đây là một đoạn đường khó đi nhất mỗi khi trên đường trở về lâu đài.
"Xảy ra chuyện gì?". Phương Trì Hạ đi theo xuống xe, đi đến bên cạnh anh.
"Không đi được”. Lạc Dịch Bắc ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, lông mày vặn vặn.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, bất khả tư nghị nhìn anh, sau đó không nói gì.
Xe hai người vẫn còn ở trước thôn dã ngoại hoang vu không có cửa hàng nào, căn bản là khi ra ngoài cô không mang điện thoại theo, nếu như cô không nhìn lầm, Lạc Dịch Bắc hẳn là cũng không mang.
Ở chỗ này phát sinh sự cố, hơn nữa còn là thời gian này, mà điện thoại để hai người gọi cứu viện không có, Phương Trì Hạ rất rõ ràng, kết quả như vậy, có thể đêm nay hai người ở nơi này!
Ngược lại Lạc Dịch Bắc ở nơi nào cũng không sao cả, dù sao cách không mấy giờ nữa cũng sắp tới hừng đông, tùy tiện ngồi trên xe một chút cũng được.
Chỉ là Phương Trì Hạ có chút cẩn thận, dã ngoại hoang vu, bầu không khí dễ làm ra mấy chuyện đó.
"Tôi ngồi đằng sau”.
Thời điểm cô lên xe, vì đạt được mục đích, mở cửa xe ngồi vị trí đằng sau.
Lạc Dịch Bắc chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, cũng không nói thêm gì.
Phương Trì Hạ dựa vào cửa sổ, choàng khăn quàng cổ của anh vào cổ, khuôn mặt cỡ lòng bàn tay vùi mặt trong khăn quàng cổ, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Kỳ thật Lạc Dịch Bắc ở loại địa phương này ngủ không được, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cô bên cạnh, bất động thanh sắc ngó chừng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.