Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 290: Cơ trí giải vây
Thất Tịch
30/06/2018
Âm thanh cùa anh, rất thấp trì hoãn, đáy mắt tựa hồ còn chảy một vòng
tia ý cười như có như không, nhẹ nhàng, không dễ dàng phát giác, nhưng
lại chiếu rọi làm con mắt quang dị thường liễm diễm.
Phương Trì Hạ đầu tiên là khẽ giật mình, thân thể cương cương, con mắt trong trẻo bỗng nhiên co lại, có điều rất nhanh lại khôi phục tự nhiên.
Mặt chuyển hướng sang anh, hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần, cô khẳng định nói: "Tôi biết anh sẽ không”.
"Hả?". Phí Tư Nặc thật bất ngờ với câu trả lời của cô: "Nguyên nhân?".
Phương Trì Hạ nghiêng nghiêng người, kéo ra chút khoảng cách giữa mình với anh: "Lúc trước ở Nice, tôi từng ở ngoài cửa phòng khách sạn ngốc lâu như vậy, nếu như anh có ý nghĩ về phương diện này, lúc đó, anh có rất nhiều cơ hội”.
"Số lần tôi và anh gặp lần cũng không phải một hai lần, lúc trước nhiều lần như vậy, anh cũng có cơ hội tương tự”.
"Muốn một phụ nữ, nếu như một người đàn ông ti tiện, anh ta có thể nghĩ hết trăm ngàn loại phương pháp thu người tới tay, mà không phải thông qua ngồi trên một cái bàn, thông qua phương thức cạnh tranh công bình."
Ngừng lại, ánh mắt cô nhìn anh, lộ một chút tự tin: "Tôi biết, anh khinh thường những thủ đoạn ác tha kia!".
Phí Tư Nặc trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên phốc cười ra tiếng.
"Em rất thông minh”. Đã có thể chuẩn xác bắt giữ tâm tính anh, còn thừa cơ tâng bốc anh, gián tiếp giải vây cho cô.
Phương Trì Hạ chỉ nhàn nhạt cười.
"Tôi xác thực sẽ không éo buộc một cô gái! Cho nên có thể an tâm ở đây, ít nhất, tạm thời em an toàn". Phí Tư Nặc ý vị thâm trường cười cười với cô, nắm tay cô lên, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn trên mu bàn tay cô: "Tòa thanh Chris hoan nghênh em!".
"Cám ơn!". Phương Trì Hạ thở dài nhẹ nhõm, thần kinh kéo căng, cũng buông lỏng ra.
Lựa chọn rời khỏi anh, kỳ thật cô đang đánh cuộc, đánh cuộc nhận thức của mình với anh.
Hiện tại xem ra, cô thắng!
Phí Tư Nặc dẫn cô đi tới lĩnh vực tư nhân của mình.
Chris là đại gia tộc có lịch sử đã lâu, chỗ cư trú, đều là kiến trúc trên trăm năm có thể so với lâu đài cổ, đài khí, tráng lệ, lại có phong cách.
Phí Tư Nặc dẫn Phương Trì Hạ đại khái tiến vào căn phòng trong tòa thành tư nhân một trong số đó, một đoàn người hầu sớm đã sắp xếp chờ đợi ở hai bên.
Bọn họ tựa hồ rất tôn kính Phí Tư Nặc, đầu cúi xuống thật thấp, thậm chí cũng không dám nhìn anh.
Phương Trì Hạ nhìn một đám người, đi theo Phí Tư Nặc vào trong.
Sau khi Phí Tư Nặc lên lầu liền giao cô cho một đám hầu gái, tựa như là đặc biệt an bài tới hầu hạ cô.
Mấy người nói chuyện dùng ngôn ngữ nước R, không phải là ngôn ngữ Phương Trì Hạ quen thuộc, thế nhưng cô cũng có thể nghe hiểu một ít.
Hình như cô nghe đám người tôn xưng Phí Tư Nặc là Công Tước đại nhân!
Công Tước!
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, nghiêng đầu ánh mắt nhìn anh có chút kinh ngạc.
"Trước nghỉ ngơi thật tốt, tôi ở căn phòng dưới lầu, có việc bảo tôi hoặc người hầu là được". Phí Tư Nặc nói rõ một câu, quay người đi.
Phương Trì Hạ dừng chân ở chỗ cũ, nhìn chằm chằm nơi anh rời đi thất thần một hồi lâu, mang lên phòng.
"Tiểu thư, chúng ta hầu hạ ngài tắm rửa!". Một người hầu đứng cách cô gần nhất nhẹ gật đầu với cô, thái độ cung kính.
"Không cần, các người đều trở về, tôi tự làm là được”. Phương Trì Hạ không để ý, thân vừa chuyển liền muốn tới phòng tắm..
"Vậy trước tiên chúng tôi mang đi tham quan nhà dưới một chút!". Hầu gái lúc nãy còn nói.
Bước chân Phương Trì Hạ dừng một chút, nghĩ đến cô là vật gì bày ở nơi nào cũng không biết, bèn nhẹ gật gật đầu.
Phương Trì Hạ đầu tiên là khẽ giật mình, thân thể cương cương, con mắt trong trẻo bỗng nhiên co lại, có điều rất nhanh lại khôi phục tự nhiên.
Mặt chuyển hướng sang anh, hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần, cô khẳng định nói: "Tôi biết anh sẽ không”.
"Hả?". Phí Tư Nặc thật bất ngờ với câu trả lời của cô: "Nguyên nhân?".
Phương Trì Hạ nghiêng nghiêng người, kéo ra chút khoảng cách giữa mình với anh: "Lúc trước ở Nice, tôi từng ở ngoài cửa phòng khách sạn ngốc lâu như vậy, nếu như anh có ý nghĩ về phương diện này, lúc đó, anh có rất nhiều cơ hội”.
"Số lần tôi và anh gặp lần cũng không phải một hai lần, lúc trước nhiều lần như vậy, anh cũng có cơ hội tương tự”.
"Muốn một phụ nữ, nếu như một người đàn ông ti tiện, anh ta có thể nghĩ hết trăm ngàn loại phương pháp thu người tới tay, mà không phải thông qua ngồi trên một cái bàn, thông qua phương thức cạnh tranh công bình."
Ngừng lại, ánh mắt cô nhìn anh, lộ một chút tự tin: "Tôi biết, anh khinh thường những thủ đoạn ác tha kia!".
Phí Tư Nặc trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên phốc cười ra tiếng.
"Em rất thông minh”. Đã có thể chuẩn xác bắt giữ tâm tính anh, còn thừa cơ tâng bốc anh, gián tiếp giải vây cho cô.
Phương Trì Hạ chỉ nhàn nhạt cười.
"Tôi xác thực sẽ không éo buộc một cô gái! Cho nên có thể an tâm ở đây, ít nhất, tạm thời em an toàn". Phí Tư Nặc ý vị thâm trường cười cười với cô, nắm tay cô lên, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn trên mu bàn tay cô: "Tòa thanh Chris hoan nghênh em!".
"Cám ơn!". Phương Trì Hạ thở dài nhẹ nhõm, thần kinh kéo căng, cũng buông lỏng ra.
Lựa chọn rời khỏi anh, kỳ thật cô đang đánh cuộc, đánh cuộc nhận thức của mình với anh.
Hiện tại xem ra, cô thắng!
Phí Tư Nặc dẫn cô đi tới lĩnh vực tư nhân của mình.
Chris là đại gia tộc có lịch sử đã lâu, chỗ cư trú, đều là kiến trúc trên trăm năm có thể so với lâu đài cổ, đài khí, tráng lệ, lại có phong cách.
Phí Tư Nặc dẫn Phương Trì Hạ đại khái tiến vào căn phòng trong tòa thành tư nhân một trong số đó, một đoàn người hầu sớm đã sắp xếp chờ đợi ở hai bên.
Bọn họ tựa hồ rất tôn kính Phí Tư Nặc, đầu cúi xuống thật thấp, thậm chí cũng không dám nhìn anh.
Phương Trì Hạ nhìn một đám người, đi theo Phí Tư Nặc vào trong.
Sau khi Phí Tư Nặc lên lầu liền giao cô cho một đám hầu gái, tựa như là đặc biệt an bài tới hầu hạ cô.
Mấy người nói chuyện dùng ngôn ngữ nước R, không phải là ngôn ngữ Phương Trì Hạ quen thuộc, thế nhưng cô cũng có thể nghe hiểu một ít.
Hình như cô nghe đám người tôn xưng Phí Tư Nặc là Công Tước đại nhân!
Công Tước!
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, nghiêng đầu ánh mắt nhìn anh có chút kinh ngạc.
"Trước nghỉ ngơi thật tốt, tôi ở căn phòng dưới lầu, có việc bảo tôi hoặc người hầu là được". Phí Tư Nặc nói rõ một câu, quay người đi.
Phương Trì Hạ dừng chân ở chỗ cũ, nhìn chằm chằm nơi anh rời đi thất thần một hồi lâu, mang lên phòng.
"Tiểu thư, chúng ta hầu hạ ngài tắm rửa!". Một người hầu đứng cách cô gần nhất nhẹ gật đầu với cô, thái độ cung kính.
"Không cần, các người đều trở về, tôi tự làm là được”. Phương Trì Hạ không để ý, thân vừa chuyển liền muốn tới phòng tắm..
"Vậy trước tiên chúng tôi mang đi tham quan nhà dưới một chút!". Hầu gái lúc nãy còn nói.
Bước chân Phương Trì Hạ dừng một chút, nghĩ đến cô là vật gì bày ở nơi nào cũng không biết, bèn nhẹ gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.