Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 248: Công trình vĩ đại của Bắc thiếu gia
Thất Tịch
08/06/2018
Rất nhẹ nhàng hôn, giống như chuồn chuồn lướt nước, anh kìm cô cúi đầu hôn anh.
Thân thể Phương Trì Hạ cương cương, giơ tay lên muốn đẩy anh ra, Lạc Dịch Bắc kìm lấy tay cô cô lại rút về.
Chân dài hơi hơi hoạt động, điềm nhiên như không có việc gì thu hồi ánh mắt, anh điều chỉnh chăn mỏng phủ lên người anh, tiếp tục ngủ.
Anh tựa hồ gối lên cô thành nghiện, đầu cũng không có ý tứ muốn dời, cứ nằm ngang như vậy, vậy mà thật sự ngủ.
Lữ trình máy bay còn rất dài, Phương Trì Hạ trăm nhàm chán nại, nhìn chằm chằm cửa sổ xuất thần một lát, lấy một cây bút lông từ trong người, nhàm chán vẽ hoa lên trên cửa sổ thủy tinh.
Cô vì giết thời gian, vẽ rất chậm, thế nhưng vẽ rất tinh xảo.
Đầu tiên là vẽ một con mèo nhỏ, tiếp theo vẽ ra một đường phố phồn hoa, bối cảnh là ngày mưa.
Con mèo nhỏ ở trên đường phố, trên đường không có người đi đường, chỉ có một con mèo như vậy.
Bên ngoài mưa rất lớn, con mèo kia lẻ loi trơ trọi ngồi trước một cửa tiệm đóng cửa, ngửa đầu nhìn màn mưa, như là đang trú mưa.
Cả con đường rất an tĩnh, không có người đi đường, không có động vật nhỏ lang thang khác, chỉ có con mèo này cô độc lưu lạc góc đường, yếu ớt, nhỏ bé lại bất lực.
Trong nháy mắt đó, phảng phất toàn bộ thế giới đều lâm vào trong một mảnh an tĩnh.
Bộ dạng của Phương Trì Hạ như một họa sĩ có tay nghề khá cao, tiêu phí thời gian thật lâu.
Sau khi vẽ xong, đã là mấy giờ sau.
Vẫy vẫy cổ tay đau buốt, mặt khác lấy ra một drap trải giường phủ ở trên người mình, cô cũng không đẩy Lạc Dịch Bắc ra, cứ ngồi như vậy mà ngủ.
Cô chỉ mới thiêm thiếp một chút, nhưng mà, đầu khẽ dựa vào thành ghế, hỗn loạn, hơi không làm chủ được ý thức.
Cô ngủ chưa tới hai phút thì Lạc Dịch Bắc đã tỉnh lại.
Nghỉ ngơi một đoạn thời gian dài như vậy nên lúc này tinh thần anh rất tốt.
Đầu tiên là nhìn chằm chằm hai tay của Phương Trì Hạ vòng quanh ghế dựa của mình mà ngủ, thu hồi đầu đang gối lên người cô, anh ngồi dậy, vốn định đến nhà hàng, ánh mắt ngoài ý muốn bị bức họa trên cửa sổ thủy tinh hấp dẫn.
Phương Trì Hạ dùng bút lông màu đen vẽ, rất bắt mắt, vẽ rất rõ ràng.
Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn chằm chằm bức họa cô vẽ, nhìn con mèo nhỏ cô vẽ trong đó lẻ loi trơ trọi lưu lạc đầu đường, đôi mắt chỉ cảm thấy đâm đau.
Cũng không biết nhìn bức họa kia bao lâu, ôm lấy Phương Trì Hạ dựa vào cửa sổ ngủ, mang theo cô đi đến bên giường, đặt cô lên giường xong, mình ngồi vị trí cô vừa ngồi.
Cầm lấy bút lông trên bàn cô vừa dùng qua, Lạc Dịch Bắc ở vị trí bên cạnh bức họa, vun vút vẽ lên.
Tốc độ anh rất nhanh, cũng không biết vẽ cái gì, xây dựng hình dáng tựa hồ còn rất khổng lồ.
Máy bay trên không trung tiếp tục bay.
Phương Trì Hạ nằm ở trên giường ngủ rất sâu, từ đầu tới cuối cũng không tỉnh lại.
Thời điểm lần nữa mở mắt ra, là lúc máy bay đang lắc lư, tựa hồ đang bay xuống.
Lạc Dịch Bắc đứng ở ngoài cửa phòng, tựa hồ có người ở nói chuyện với anh.
Nói tiếng Pháp, Phương Trì Hạ có thể nghe hiểu được.
Nội dung đại khái nói là, còn chừng mười phút đồng hồ, máy bay sẽ đáp xuống sân bay Nice, cũng hỏi Lạc Dịch Bắc kế tiếp bọn họ nên làm như thế nào.
Lạc Dịch Bắc ở đó lúc sau thì đi ra ngoài, đại khái là nói rõ sự tình.
Trong phòng, trong khoảng thời gian ngắn chỉ còn lại một mình Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ xuống giường, mơ mơ màng màng đi đến ghế sô pha của mình ngồi lúc trước, vốn định an tĩnh chờ máy bay đáp xuống, cũng thấy được bên cạnh thêm một bức họa, ngơ ngẩn...
Thân thể Phương Trì Hạ cương cương, giơ tay lên muốn đẩy anh ra, Lạc Dịch Bắc kìm lấy tay cô cô lại rút về.
Chân dài hơi hơi hoạt động, điềm nhiên như không có việc gì thu hồi ánh mắt, anh điều chỉnh chăn mỏng phủ lên người anh, tiếp tục ngủ.
Anh tựa hồ gối lên cô thành nghiện, đầu cũng không có ý tứ muốn dời, cứ nằm ngang như vậy, vậy mà thật sự ngủ.
Lữ trình máy bay còn rất dài, Phương Trì Hạ trăm nhàm chán nại, nhìn chằm chằm cửa sổ xuất thần một lát, lấy một cây bút lông từ trong người, nhàm chán vẽ hoa lên trên cửa sổ thủy tinh.
Cô vì giết thời gian, vẽ rất chậm, thế nhưng vẽ rất tinh xảo.
Đầu tiên là vẽ một con mèo nhỏ, tiếp theo vẽ ra một đường phố phồn hoa, bối cảnh là ngày mưa.
Con mèo nhỏ ở trên đường phố, trên đường không có người đi đường, chỉ có một con mèo như vậy.
Bên ngoài mưa rất lớn, con mèo kia lẻ loi trơ trọi ngồi trước một cửa tiệm đóng cửa, ngửa đầu nhìn màn mưa, như là đang trú mưa.
Cả con đường rất an tĩnh, không có người đi đường, không có động vật nhỏ lang thang khác, chỉ có con mèo này cô độc lưu lạc góc đường, yếu ớt, nhỏ bé lại bất lực.
Trong nháy mắt đó, phảng phất toàn bộ thế giới đều lâm vào trong một mảnh an tĩnh.
Bộ dạng của Phương Trì Hạ như một họa sĩ có tay nghề khá cao, tiêu phí thời gian thật lâu.
Sau khi vẽ xong, đã là mấy giờ sau.
Vẫy vẫy cổ tay đau buốt, mặt khác lấy ra một drap trải giường phủ ở trên người mình, cô cũng không đẩy Lạc Dịch Bắc ra, cứ ngồi như vậy mà ngủ.
Cô chỉ mới thiêm thiếp một chút, nhưng mà, đầu khẽ dựa vào thành ghế, hỗn loạn, hơi không làm chủ được ý thức.
Cô ngủ chưa tới hai phút thì Lạc Dịch Bắc đã tỉnh lại.
Nghỉ ngơi một đoạn thời gian dài như vậy nên lúc này tinh thần anh rất tốt.
Đầu tiên là nhìn chằm chằm hai tay của Phương Trì Hạ vòng quanh ghế dựa của mình mà ngủ, thu hồi đầu đang gối lên người cô, anh ngồi dậy, vốn định đến nhà hàng, ánh mắt ngoài ý muốn bị bức họa trên cửa sổ thủy tinh hấp dẫn.
Phương Trì Hạ dùng bút lông màu đen vẽ, rất bắt mắt, vẽ rất rõ ràng.
Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn chằm chằm bức họa cô vẽ, nhìn con mèo nhỏ cô vẽ trong đó lẻ loi trơ trọi lưu lạc đầu đường, đôi mắt chỉ cảm thấy đâm đau.
Cũng không biết nhìn bức họa kia bao lâu, ôm lấy Phương Trì Hạ dựa vào cửa sổ ngủ, mang theo cô đi đến bên giường, đặt cô lên giường xong, mình ngồi vị trí cô vừa ngồi.
Cầm lấy bút lông trên bàn cô vừa dùng qua, Lạc Dịch Bắc ở vị trí bên cạnh bức họa, vun vút vẽ lên.
Tốc độ anh rất nhanh, cũng không biết vẽ cái gì, xây dựng hình dáng tựa hồ còn rất khổng lồ.
Máy bay trên không trung tiếp tục bay.
Phương Trì Hạ nằm ở trên giường ngủ rất sâu, từ đầu tới cuối cũng không tỉnh lại.
Thời điểm lần nữa mở mắt ra, là lúc máy bay đang lắc lư, tựa hồ đang bay xuống.
Lạc Dịch Bắc đứng ở ngoài cửa phòng, tựa hồ có người ở nói chuyện với anh.
Nói tiếng Pháp, Phương Trì Hạ có thể nghe hiểu được.
Nội dung đại khái nói là, còn chừng mười phút đồng hồ, máy bay sẽ đáp xuống sân bay Nice, cũng hỏi Lạc Dịch Bắc kế tiếp bọn họ nên làm như thế nào.
Lạc Dịch Bắc ở đó lúc sau thì đi ra ngoài, đại khái là nói rõ sự tình.
Trong phòng, trong khoảng thời gian ngắn chỉ còn lại một mình Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ xuống giường, mơ mơ màng màng đi đến ghế sô pha của mình ngồi lúc trước, vốn định an tĩnh chờ máy bay đáp xuống, cũng thấy được bên cạnh thêm một bức họa, ngơ ngẩn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.