Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 387: Đêm mây đen gió lớn
Thất Tịch
20/09/2018
"Vừa rồi anh đến đúng lúc lắm!" Cũng mặc kệ anh đang lái xe, đầu cô
dựa vào trên vai anh, thậm chí còn duỗi hai tay ra ôm lấy anh.
Một động tác làm cho Lạc Dịch Bắc hơi sững sờ, vẻ mặt đọng lại vài giây.
Phương Trì Hạ giống như không ý thức được hai người còn ở trên xe, cạ cạ đầu trên vai anh, có lẽ cảm thấy dựa có chút không thoải mái lắm, lại đi chui chui vào trong ngực anh.
Cô vòng tay ôm cổ anh, lúc tựa trong lòng anh, mặt trực tiếp chôn trên ngực anh.
Hơi thở nhàn nhạt, mang theo chút mùi rượu phun ra, nhiệt độ ấm áp, cách lớp vải mỏng manh rõ ràng lan truyền đến da thịt Lạc Dịch Bắc, gần như trong nháy mắt, hun nóng nhiệt độ trên người anh đến mức nóng rực lên.
Lạc Dịch Bắc có chút buồn bực, ngược lại cũng không ghét cô tới gần, chỉ là đang lái xe lại bị cô trêu chọc đến trêu chọc đi như thế, cảm giác thực sự hơi không tốt lắm.
Anh nóng lên kỳ thực là cơ thể, không phải là tâm trạng.
"Ngồi đàng hoàng đi!" Nhàn nhạt quét cô một cái, anh nhắc nhở.
Phương Trì Hạ không để ý tới anh, mặt vẫn cứ chôn ở trên ngực anh, đầu tóc dán vào anh làm phiền.
Có lẽ cô không ý thức được mình đang làm gì, chỉ đang điều chỉnh tư thế làm cho cô cảm thấy thoải mái.
Lạc Dịch Bắc bị cô làm phiền đến miệng khô lưỡi khô, có chút buồn bực kéo cổ áo, mở ra mấy viên cúc áo.
"Trở lại chỗ của mình đi!" Anh đang lái xe, hành vi bây giờ của cô là đang đùa với lửa!
"Đêm nay không ở cùng Tô Nhiễm sao?" Phương Trì Hạ như không nghe lời anh nói, ngửa mặt lên tròn mắt nhìn anh, tự nhiên nói chuyện với anh.
Lạc Dịch Bắc cau mày, khuôn mặt hơi vặn vẹo một hồi.
Lúc như thế này tại sao còn nhắc đến người khác?
"Có phải là em làm phiền đến hai người?" Phương Trì Hạ không chút biến sắc nhìn anh, lại hỏi.
Giọng điệu của cô dường như còn có chút áy náy, lọt vào tai Lạc Dịch Bắc, nghe như thế nào cũng thấy khó chịu.
"Câm miệng!" Mặt không hề cảm xúc ném cho cô hai chữ, ánh mắt anh quét về phía cánh tay cô.
Cánh tay cô còn ôm anh, chặn lại một nửa tầm mắt của Lạc Dịch Bắc, anh ra hiệu cô bỏ tay ra.
Ai biết, Phương Trì Hạ cũng không biết là say rượu phản ứng chậm hay là làm sao, mà chỉ là ngơ ngác nhìn anh, không có một chút động tác.
Lạc Dịch Bắc đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, cũng không có đưa tay đẩy cô ra, chỉ nhàn nhạt cảnh cáo, "Nếu như lại tiếp tục chơi với lửa, có tin anh trực tiếp giải quyết ngay tại đây không?"
Giọng điệu của anh, mang theo nồng đậm cảnh cáo.
Câu nói như thế này, nếu như là bình thường, Phương Trì Hạ nghe xong chắc chắn sẽ đỏ mặt dời tầm mắt qua một bên.
Nhưng cô của đêm nay, cũng không biết là tác dụng của cồn hay là có ý định muốn tranh cãi với anh mà cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn ra ngoài, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong sáng nhìn về phía anh, "ở đây? Nhưng mà, ánh đèn ở đây rất sáng nha!"
Cô, không những không từ chối, mà còn dùng cái giọng mềm mại kia nói như vậy, kỳ thực càng như là mời chào.
Ánh đèn sáng quá...
Ý tứ là, chuyển sang nơi khác là được?
Lạc Dịch Bắc bị một câu nói của cô làm cho yết hầu có chút phát khô.
Không chút biến sắc quan sát vẻ mặt cô, anh nhìn chằm chằm cô nhìn một lúc lâu, ánh mắt âm u.
"Chúng ta chuyển sang nơi khác?" Nhíu mày nhìn cô, anh xa xôi kiến nghị.
ánh mắt Phương Trì Hạ mông lung nhìn anh, cũng không biết là say rượu nên không làm chủ được ý thức hay là làm sao mà ngoài dự đoán của Lạc Dịch Bắc, cô lại cười dịu dàng gật gật đầu.
Cô như vậy, làm cho Lạc Dịch Bắc rõ ràng cảm thấy khó mà tin nổi.
"Em chắc chứ?" Liếc chéo cô, giọng anh dương cao lên chút.
Một động tác làm cho Lạc Dịch Bắc hơi sững sờ, vẻ mặt đọng lại vài giây.
Phương Trì Hạ giống như không ý thức được hai người còn ở trên xe, cạ cạ đầu trên vai anh, có lẽ cảm thấy dựa có chút không thoải mái lắm, lại đi chui chui vào trong ngực anh.
Cô vòng tay ôm cổ anh, lúc tựa trong lòng anh, mặt trực tiếp chôn trên ngực anh.
Hơi thở nhàn nhạt, mang theo chút mùi rượu phun ra, nhiệt độ ấm áp, cách lớp vải mỏng manh rõ ràng lan truyền đến da thịt Lạc Dịch Bắc, gần như trong nháy mắt, hun nóng nhiệt độ trên người anh đến mức nóng rực lên.
Lạc Dịch Bắc có chút buồn bực, ngược lại cũng không ghét cô tới gần, chỉ là đang lái xe lại bị cô trêu chọc đến trêu chọc đi như thế, cảm giác thực sự hơi không tốt lắm.
Anh nóng lên kỳ thực là cơ thể, không phải là tâm trạng.
"Ngồi đàng hoàng đi!" Nhàn nhạt quét cô một cái, anh nhắc nhở.
Phương Trì Hạ không để ý tới anh, mặt vẫn cứ chôn ở trên ngực anh, đầu tóc dán vào anh làm phiền.
Có lẽ cô không ý thức được mình đang làm gì, chỉ đang điều chỉnh tư thế làm cho cô cảm thấy thoải mái.
Lạc Dịch Bắc bị cô làm phiền đến miệng khô lưỡi khô, có chút buồn bực kéo cổ áo, mở ra mấy viên cúc áo.
"Trở lại chỗ của mình đi!" Anh đang lái xe, hành vi bây giờ của cô là đang đùa với lửa!
"Đêm nay không ở cùng Tô Nhiễm sao?" Phương Trì Hạ như không nghe lời anh nói, ngửa mặt lên tròn mắt nhìn anh, tự nhiên nói chuyện với anh.
Lạc Dịch Bắc cau mày, khuôn mặt hơi vặn vẹo một hồi.
Lúc như thế này tại sao còn nhắc đến người khác?
"Có phải là em làm phiền đến hai người?" Phương Trì Hạ không chút biến sắc nhìn anh, lại hỏi.
Giọng điệu của cô dường như còn có chút áy náy, lọt vào tai Lạc Dịch Bắc, nghe như thế nào cũng thấy khó chịu.
"Câm miệng!" Mặt không hề cảm xúc ném cho cô hai chữ, ánh mắt anh quét về phía cánh tay cô.
Cánh tay cô còn ôm anh, chặn lại một nửa tầm mắt của Lạc Dịch Bắc, anh ra hiệu cô bỏ tay ra.
Ai biết, Phương Trì Hạ cũng không biết là say rượu phản ứng chậm hay là làm sao, mà chỉ là ngơ ngác nhìn anh, không có một chút động tác.
Lạc Dịch Bắc đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, cũng không có đưa tay đẩy cô ra, chỉ nhàn nhạt cảnh cáo, "Nếu như lại tiếp tục chơi với lửa, có tin anh trực tiếp giải quyết ngay tại đây không?"
Giọng điệu của anh, mang theo nồng đậm cảnh cáo.
Câu nói như thế này, nếu như là bình thường, Phương Trì Hạ nghe xong chắc chắn sẽ đỏ mặt dời tầm mắt qua một bên.
Nhưng cô của đêm nay, cũng không biết là tác dụng của cồn hay là có ý định muốn tranh cãi với anh mà cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn ra ngoài, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong sáng nhìn về phía anh, "ở đây? Nhưng mà, ánh đèn ở đây rất sáng nha!"
Cô, không những không từ chối, mà còn dùng cái giọng mềm mại kia nói như vậy, kỳ thực càng như là mời chào.
Ánh đèn sáng quá...
Ý tứ là, chuyển sang nơi khác là được?
Lạc Dịch Bắc bị một câu nói của cô làm cho yết hầu có chút phát khô.
Không chút biến sắc quan sát vẻ mặt cô, anh nhìn chằm chằm cô nhìn một lúc lâu, ánh mắt âm u.
"Chúng ta chuyển sang nơi khác?" Nhíu mày nhìn cô, anh xa xôi kiến nghị.
ánh mắt Phương Trì Hạ mông lung nhìn anh, cũng không biết là say rượu nên không làm chủ được ý thức hay là làm sao mà ngoài dự đoán của Lạc Dịch Bắc, cô lại cười dịu dàng gật gật đầu.
Cô như vậy, làm cho Lạc Dịch Bắc rõ ràng cảm thấy khó mà tin nổi.
"Em chắc chứ?" Liếc chéo cô, giọng anh dương cao lên chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.