Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 401: Đòi quà của cô
Thất Tịch
25/10/2018
Phương Trì Hạ ngẩn ra, ánh mắt rất bình tĩnh nhìn về phía anh.
Lạc Dịch Bắc nhìn cái tên hiện thị trên điện thoại, hình như cũng sửng sốt vài giây mới cầm điện thoại lên.
Sự thay đổi biểu cảm rất nhỏ, thậm chí không cần nhìn cái tên trên điện thoại thì Phương Trì Hạ cũng suy đoán được người gọi điện đến là ai.
Quả nhiên, câu nói đầu tiên khi nhận điện thoại của Lạc Dịch Bắc đã chứng thực suy đoán của cô.
“Nhiễm Nhiễm, có chuyện gì?” Giọng nói khi nghe điện thoại của Lạc Dịch Bắc rất thản nhiên.
“Anh đã ăn cơm trưa chưa? Đầu bếp nhà em đã chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn, muốn đến đây cùng nhau ăn không?” Giọng Tô Nhiễm mềm nhẹ, vừa nghe liền thấy rất thoải mái.
Biệt thự rất yên tĩnh, tiếng hai người trò chuyện bị phóng đại, Phương Trì Hạ đứng ở cửa bếp cũng có thể nghe rõ ràng cuộc đối thoại của hai người.
Tay cô còn đang bê hai mâm đồ ăn, giữa hai mâm có hai món ăn mới vừa được xào tốt, bề ngoài thậm chí sự phối hợp trong món ăn nếu so sánh với bàn đồ ăn do đầu bếp chuyên nghiệp chuần bị thì keo kiệt đến mức không thể keo kiệt hơn.
Bữa cơm trưa của hai người cũng chệnh lệch như thân phận vậy, như mây và bùn, như bầu trời và mặt đất.
Phương Trì Hạ không có ý lấy lòng Lạc Dịch Bắc, tự nhiên cũng không muốn so đo với Tô Nhiễm.
Lời Tô Nhiễm nói chỉ làm cô sửng sốt vài giây, sau khi lấy lại tinh thần lại bê món ăn đi vào như không có việc gì.
Sau khi cô ngồi lại vị trí của mình cũng coi như không có việc gì tự mình ngồi ăn.
Lạc Dịch Bắc bình tĩnh nhìn cô, có chút ngoài ý muốn trực tiếp từ chối Tô Nhiễm: “Không được, anh còn có chút việc, cúp trước.”
Vừa nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, thậm chí còn không chờ Tô Nhiễm trả lời.
Anh làm như vậy khiến Phương Trì Hạ có chút kinh ngạc, mặt ngơ ngẩn nâng lên.
Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích gì, sau khi để điện thoại lên trên bàn ăn liền tự mình ngồi ăn.
Nếm hai miếng, ánh mắt nhìn về phía cô, anh thình lình nói: “Thật ra so với đầu bếp làm, anh thích đồ ăn ở trong nhà làm hơn.”
Anh dùng từ “Trong nhà làm”.
Cảm giác như anh đã coi Phương Trì Hạ là người nhà.
Người nhà làm mới là trong nhà làm.
Phương Trì Hạ giật mình nhìn anh, đáy mắt có sự khiếp sợ rõ ràng, chỉ là sắc mặt đã khôi phục dáng vẻ không có việc gì xảy ra rất nhanh.
Lạc Dịch Bắc vẫn tự ăn phần của mình như cũ.
Sau khi giải quyết xong đĩa đồ ăn kia, ánh mắt nhìn về phía cô, thình lình nói ra một câu: “Ngày hôm qua là sinh nhật của anh.”
“Ồ.” Phương Trì Hạ qua loa nói một tiếng, không hiểu sao đột nhiên anh lại nói với cô lời này.
Đã qua ngày sinh nhật mới chủ động nói với cô!
Lạc Dịch Bắc bình tĩnh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, bỗng nhiên lại nói: “Không phải những lúc như này em phải chuẩn bị quà sao? Em không chuẩn bị gì để tặng anh sao?”
Anh nói rất đương nhiên, cảm giác giống như không phải nhắc nhở người khác mà đang đòi quà của Phương Trì Hạ.
“Không có.” Phương Trì Hạ không thèm ngẩng mặt lên, vẫn tập trung ăn như cũ.
“Không có sao?” Lạc Dịch Bắc có chút thất vọng, như là không thể tin nổi, lẩm bẩm nói một câu: “Vậy mà không có.”
Ngay cả đồ ăn cô cũng đã chuẩn bị tốt, sao lại không có quà?
Phương Trì Hạ không quan tâm lời nói của anh, khuôn mặt lạnh của Lạc Dịch Bắc lại ngẩng lên một lần nữa sau đó thản nhiên nói một câu: “Không sao, em tìm thời gian bù cho anh là được.”
“Dựa vào cái gì?” Động tác ăn cơm của Phương Trì Hạ dừng lại, ánh mắt nhìn về phía anh, lời nói ra dường như mang theo chút khiêu khích.
Lạc Dịch Bắc nhìn cái tên hiện thị trên điện thoại, hình như cũng sửng sốt vài giây mới cầm điện thoại lên.
Sự thay đổi biểu cảm rất nhỏ, thậm chí không cần nhìn cái tên trên điện thoại thì Phương Trì Hạ cũng suy đoán được người gọi điện đến là ai.
Quả nhiên, câu nói đầu tiên khi nhận điện thoại của Lạc Dịch Bắc đã chứng thực suy đoán của cô.
“Nhiễm Nhiễm, có chuyện gì?” Giọng nói khi nghe điện thoại của Lạc Dịch Bắc rất thản nhiên.
“Anh đã ăn cơm trưa chưa? Đầu bếp nhà em đã chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn, muốn đến đây cùng nhau ăn không?” Giọng Tô Nhiễm mềm nhẹ, vừa nghe liền thấy rất thoải mái.
Biệt thự rất yên tĩnh, tiếng hai người trò chuyện bị phóng đại, Phương Trì Hạ đứng ở cửa bếp cũng có thể nghe rõ ràng cuộc đối thoại của hai người.
Tay cô còn đang bê hai mâm đồ ăn, giữa hai mâm có hai món ăn mới vừa được xào tốt, bề ngoài thậm chí sự phối hợp trong món ăn nếu so sánh với bàn đồ ăn do đầu bếp chuyên nghiệp chuần bị thì keo kiệt đến mức không thể keo kiệt hơn.
Bữa cơm trưa của hai người cũng chệnh lệch như thân phận vậy, như mây và bùn, như bầu trời và mặt đất.
Phương Trì Hạ không có ý lấy lòng Lạc Dịch Bắc, tự nhiên cũng không muốn so đo với Tô Nhiễm.
Lời Tô Nhiễm nói chỉ làm cô sửng sốt vài giây, sau khi lấy lại tinh thần lại bê món ăn đi vào như không có việc gì.
Sau khi cô ngồi lại vị trí của mình cũng coi như không có việc gì tự mình ngồi ăn.
Lạc Dịch Bắc bình tĩnh nhìn cô, có chút ngoài ý muốn trực tiếp từ chối Tô Nhiễm: “Không được, anh còn có chút việc, cúp trước.”
Vừa nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, thậm chí còn không chờ Tô Nhiễm trả lời.
Anh làm như vậy khiến Phương Trì Hạ có chút kinh ngạc, mặt ngơ ngẩn nâng lên.
Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích gì, sau khi để điện thoại lên trên bàn ăn liền tự mình ngồi ăn.
Nếm hai miếng, ánh mắt nhìn về phía cô, anh thình lình nói: “Thật ra so với đầu bếp làm, anh thích đồ ăn ở trong nhà làm hơn.”
Anh dùng từ “Trong nhà làm”.
Cảm giác như anh đã coi Phương Trì Hạ là người nhà.
Người nhà làm mới là trong nhà làm.
Phương Trì Hạ giật mình nhìn anh, đáy mắt có sự khiếp sợ rõ ràng, chỉ là sắc mặt đã khôi phục dáng vẻ không có việc gì xảy ra rất nhanh.
Lạc Dịch Bắc vẫn tự ăn phần của mình như cũ.
Sau khi giải quyết xong đĩa đồ ăn kia, ánh mắt nhìn về phía cô, thình lình nói ra một câu: “Ngày hôm qua là sinh nhật của anh.”
“Ồ.” Phương Trì Hạ qua loa nói một tiếng, không hiểu sao đột nhiên anh lại nói với cô lời này.
Đã qua ngày sinh nhật mới chủ động nói với cô!
Lạc Dịch Bắc bình tĩnh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, bỗng nhiên lại nói: “Không phải những lúc như này em phải chuẩn bị quà sao? Em không chuẩn bị gì để tặng anh sao?”
Anh nói rất đương nhiên, cảm giác giống như không phải nhắc nhở người khác mà đang đòi quà của Phương Trì Hạ.
“Không có.” Phương Trì Hạ không thèm ngẩng mặt lên, vẫn tập trung ăn như cũ.
“Không có sao?” Lạc Dịch Bắc có chút thất vọng, như là không thể tin nổi, lẩm bẩm nói một câu: “Vậy mà không có.”
Ngay cả đồ ăn cô cũng đã chuẩn bị tốt, sao lại không có quà?
Phương Trì Hạ không quan tâm lời nói của anh, khuôn mặt lạnh của Lạc Dịch Bắc lại ngẩng lên một lần nữa sau đó thản nhiên nói một câu: “Không sao, em tìm thời gian bù cho anh là được.”
“Dựa vào cái gì?” Động tác ăn cơm của Phương Trì Hạ dừng lại, ánh mắt nhìn về phía anh, lời nói ra dường như mang theo chút khiêu khích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.