Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 243: Em muốn về nước…
Thất Tịch
07/06/2018
"Dịch Bắc.." Giọng nữ rất thanh vui mừng truyền đến từ bên kia điện thoại, còn gọi anh rất thân mật.
Một câu, bên kia điện thoại tựa hồ trầm mặc một hồi lâu.
Phương Trì Hạ ngồi bên cạnh Lạc Dịch Bắc, khoảng cách gần với anh, lúc anh nghe, điện thoại vừa vặn lại nghe ở phía bên cô.
Khoảng cách như vậy, Phương Trì Hạ có thể rất nghe âm thanh rõ ràng từ trong điện thoại.
Tô Nhiễm bên kia an tĩnh một hồi lâu, âm thanh lần nữa truyền đến: “Em muốn trở về..".
Cứ như vậy ngắn gọn một câu, không nói gì khác, cô ấy tựa hồ do dự một chút mới nói.
Lạc Dịch Bắc nao nao, biểu hiện trên mặt ngưng kết vài giây.
Phương Trì Hạ bên cạnh cũng khẽ giật mình, cầm thực đơn đang chuẩn bị chọn món ăn, hơi hơi cương một chút.
Tầm mắt Lạc Dịch Bắc nghiêng đi, khóe mắt bất động thanh sắc liếc nhìn về phía cô.
Mặt Phương Trì Hạ nhẹ nâng mặt lên, ánh mắt đúng lúc nhìn về phía anh.
Bốn mắt nhìn nhau, cô tựa hồ không ngờ tới tầm mắt hai người sẽ chạm nhau, sắc mặt thoáng có chút không được tự nhiên, ánh mắt bối rối dời khỏi chỗ khác.
Cúi thấp đầu, cô cầm thực đơn như không có việc gì tiếp tục chọn món của mình.
Lạc Dịch Bắc ở mấy giây Tô Nhiễm trầm mặc, nhàn nhạt trả lời một câu: "Qua đi rồi nói sau!".
Đơn giản mấy chữ, tắt điện thoại.
Phương Trì Hạ lật từng tờ menu, tốc độ rất nhanh, nhưng mà, nhìn cái gì cũng không có cảm giác.
Cuối cùng lật hết cả cái menu một lần, nhưng một món cũng không chọn.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc cầm lấy một quyển khác, gọi nhân viên phục vụ nhà hàng nước Pháp tới, tiếng Pháp lưu loát, như không có việc gì chọn một đống lớn món (ăn).
Món (ăn) đưa lên, thời gian sau đó, trong rạp bỗng nhiên trở nên có chút an tĩnh.Hai người đều không nói gì, từ đầu tới cuối một mảnh trầm mặc.
Thời điểm trở về, Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại do Lạc Hi Thần gọi tới, nói là để cho Lạc Dịch Bắc thay thế anh đi nước Pháp quản lý công chuyện ở Nice một đoạn thời gian.
Lạc gia trong ngoài nước phân công ty rất nhiều, Nice bên kia vẫn do Lạc Hi Thần quản lý, gần đây bởi vì ông và Sa Chức Tinh có kế hoạch đến Bắc u một lần, cho nên tạm thời chuyển chuyện bên này cho Lạc Dịch Bắc, thời gian, một tháng.
Lạc Hi Thần an bài, Lạc Dịch Bắc sẽ không cự tuyệt.
Nice, qnh phải đi.
Chấm dứt điện thoại, ánh mắt của anh bất động thanh sắc nhìn về phía Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ ngồi ở trên ghế sa lon đang giúp Đoàn Đoàn chải chuốt bộ lông, như không có việc gì đùa với nó, kể cho nó nghe một chút chuyện hài, cũng mặc kệ nó có hiểu hay không.
Lạc Dịch Bắc đứng ở vài mét có hơn, lẳng lặng nhìn nhìn cô, nhìn chằm chằm cô nhìn một hồi lâu, anh như không có việc gì nói: "Tôi sẽ xuất ngoại một thời gian".
Phương Trì Hạ đang vuốt vuốt hai móng vuốt của Đoàn Đoàn, ánh mắt hơi trệ.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc quan sát phản ứng cùa cô, còn nói: "Đi nước Pháp".
Anh đang quan sát phản ứng của cô, sau khi nghe Lạc Hi Thần nói xuất ngoại, anh chỉ là muốn biết cô đối với việc này cảm giác thế nào.
Phương Trì Hạ thật bất ngờ với lời nói của anh.
Anh không thể không xuất ngoại, anh đang ở vị trí cao như vậy, xuất ngoại là chuyện thường.
Thế nhưng, lúc trước mấy lần, anh chưa bao giờ chủ động nói cho cô biết hành trình.
Hai người giống như là người dưng, anh muốn đi đâu thì đi, nghiễm nhiên trừ lúc buổi tối, cô căn bản không tồn tại ở bên cạnh anh.
Thế nhưng hiện tại, anh lại chủ động nói với cô, thậm chí cũng không cần cô hỏi.
Phương Trì Hạ trước sau không nói chuyện với anh, trầm mặc một hồi lâu, mặt chậm rãi nâng lên.
Một câu, bên kia điện thoại tựa hồ trầm mặc một hồi lâu.
Phương Trì Hạ ngồi bên cạnh Lạc Dịch Bắc, khoảng cách gần với anh, lúc anh nghe, điện thoại vừa vặn lại nghe ở phía bên cô.
Khoảng cách như vậy, Phương Trì Hạ có thể rất nghe âm thanh rõ ràng từ trong điện thoại.
Tô Nhiễm bên kia an tĩnh một hồi lâu, âm thanh lần nữa truyền đến: “Em muốn trở về..".
Cứ như vậy ngắn gọn một câu, không nói gì khác, cô ấy tựa hồ do dự một chút mới nói.
Lạc Dịch Bắc nao nao, biểu hiện trên mặt ngưng kết vài giây.
Phương Trì Hạ bên cạnh cũng khẽ giật mình, cầm thực đơn đang chuẩn bị chọn món ăn, hơi hơi cương một chút.
Tầm mắt Lạc Dịch Bắc nghiêng đi, khóe mắt bất động thanh sắc liếc nhìn về phía cô.
Mặt Phương Trì Hạ nhẹ nâng mặt lên, ánh mắt đúng lúc nhìn về phía anh.
Bốn mắt nhìn nhau, cô tựa hồ không ngờ tới tầm mắt hai người sẽ chạm nhau, sắc mặt thoáng có chút không được tự nhiên, ánh mắt bối rối dời khỏi chỗ khác.
Cúi thấp đầu, cô cầm thực đơn như không có việc gì tiếp tục chọn món của mình.
Lạc Dịch Bắc ở mấy giây Tô Nhiễm trầm mặc, nhàn nhạt trả lời một câu: "Qua đi rồi nói sau!".
Đơn giản mấy chữ, tắt điện thoại.
Phương Trì Hạ lật từng tờ menu, tốc độ rất nhanh, nhưng mà, nhìn cái gì cũng không có cảm giác.
Cuối cùng lật hết cả cái menu một lần, nhưng một món cũng không chọn.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc cầm lấy một quyển khác, gọi nhân viên phục vụ nhà hàng nước Pháp tới, tiếng Pháp lưu loát, như không có việc gì chọn một đống lớn món (ăn).
Món (ăn) đưa lên, thời gian sau đó, trong rạp bỗng nhiên trở nên có chút an tĩnh.Hai người đều không nói gì, từ đầu tới cuối một mảnh trầm mặc.
Thời điểm trở về, Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại do Lạc Hi Thần gọi tới, nói là để cho Lạc Dịch Bắc thay thế anh đi nước Pháp quản lý công chuyện ở Nice một đoạn thời gian.
Lạc gia trong ngoài nước phân công ty rất nhiều, Nice bên kia vẫn do Lạc Hi Thần quản lý, gần đây bởi vì ông và Sa Chức Tinh có kế hoạch đến Bắc u một lần, cho nên tạm thời chuyển chuyện bên này cho Lạc Dịch Bắc, thời gian, một tháng.
Lạc Hi Thần an bài, Lạc Dịch Bắc sẽ không cự tuyệt.
Nice, qnh phải đi.
Chấm dứt điện thoại, ánh mắt của anh bất động thanh sắc nhìn về phía Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ ngồi ở trên ghế sa lon đang giúp Đoàn Đoàn chải chuốt bộ lông, như không có việc gì đùa với nó, kể cho nó nghe một chút chuyện hài, cũng mặc kệ nó có hiểu hay không.
Lạc Dịch Bắc đứng ở vài mét có hơn, lẳng lặng nhìn nhìn cô, nhìn chằm chằm cô nhìn một hồi lâu, anh như không có việc gì nói: "Tôi sẽ xuất ngoại một thời gian".
Phương Trì Hạ đang vuốt vuốt hai móng vuốt của Đoàn Đoàn, ánh mắt hơi trệ.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc quan sát phản ứng cùa cô, còn nói: "Đi nước Pháp".
Anh đang quan sát phản ứng của cô, sau khi nghe Lạc Hi Thần nói xuất ngoại, anh chỉ là muốn biết cô đối với việc này cảm giác thế nào.
Phương Trì Hạ thật bất ngờ với lời nói của anh.
Anh không thể không xuất ngoại, anh đang ở vị trí cao như vậy, xuất ngoại là chuyện thường.
Thế nhưng, lúc trước mấy lần, anh chưa bao giờ chủ động nói cho cô biết hành trình.
Hai người giống như là người dưng, anh muốn đi đâu thì đi, nghiễm nhiên trừ lúc buổi tối, cô căn bản không tồn tại ở bên cạnh anh.
Thế nhưng hiện tại, anh lại chủ động nói với cô, thậm chí cũng không cần cô hỏi.
Phương Trì Hạ trước sau không nói chuyện với anh, trầm mặc một hồi lâu, mặt chậm rãi nâng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.