Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 199: Lấy tay của anh ra đi
Thất Tịch
14/05/2018
Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn, môi muốn hôn một chút, Phương Trì Hạ lúc trước còn không có phản ứng đột nhiên mở mắt ra.
Lạc Dịch Bắc cứ như vậy dừng động tác lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn anh, cô không nghĩ vừa tỉnh dậy đã gặp phải tình huống như vậy, ánh mắt có chút mê mang.
Bốn mắt nhìn nhau, lẳng lặng nhìn mình thu nhỏ ở trong mắt anh, cô sững sờ vài giây, mặt không được tự nhiên đẩy anh ra, giữ khoảng cách với hắn.
“Tỉnh.” Giọng nói của Lạc Dịch Bắc mang theo ý cười còn có chút chế nhạo.
“Ừ.” Phương Trì Hạ nhìn đi nơi khác, đầu hơi nghiêng nghiêng để tránh tiếp xúc với hắn, nhắm mắt lại xem anh như không tồn tại tiếp tục nghỉ ngơi.
Tóc cô buộc rất lỏng, vừa nghiêng đầu, dây buộc tóc liền rơi xuống, tóc mềm nhẹ nhàng rơi xuống vai.
Gió trong vườn thổi khiến cho tóc cô có chút rối, nhưng lại làm cho người ta rung động nói không nên lời, trêu chọc khiến cho lòng anh ngứa ngáy.
Tóc đen môi đỏ như nàng Bạch Tuyết, lúc này Phương Trì Hạ khiến cho lạc Dịch Bắc nghĩ đến hình ảnh tối qua cô tóc dài bị gió lướt rung động.
Lẳng lặng nhìn cô, tay Lạc Dịch Bắc ma xui quỷ khiến nâng lên sau đó làm một hành động ngoài ý muốn.
Tay đặt lên đầu cô, tận lực đem tóc cô vò rối, nhìn những sợi tóc bị gió thổi bằng phẳng lại, tay anh lần nữa đưa tới.
Phương Trì Hạ nhắm mắt lại, chính vì muốn khoảng cách với anh mà cô mới di chuyển sang bên cạnh, nhanh chóng nằm ngủ, không nghĩ anh lại làm hành động như vậy, lại mở mắt ra.
Phương Trì Hạ căn bản không biết anh đang làm gì, người cứng ngắc quay lại “ Anh làm cái gì đó?”
Lạc Dịch Bắc bị cô chất vấn, tay để trên đầu cô cũng không có ý thu lại.
Đầu ngón tay giúp cô vuốt lại tóc rơi trên mặt, anh như không có việc gì quay lại nói một câu “Chỉnh tóc lại cho em.”
Tay giả vờ không có việc gì vuốt vuốt lại tóc cho cô.
“Lấy tay ra đi!” Phương Trì Hạ nhìn anh, ánh mắt phun hỏa.
Cô hình như thật sự tức giận, nhìn anh nghiến răng nghiến lợi.
Anh coi cô là cái gì? Chó con sao?
Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt nhìn cô một cái, cũng ý thức được hành vi của mình đã quá đà nhưng cũng không thu tay lại.
Phương Trì Hạ tức giận muốn giật tay anh xuống nhưng Lạc Dịch Bắc lại thuận thế ôm cô ngồi lên đùi mình.
Một động tác khiến cho Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, không đếm xỉa tới vuốt tóc lại cho cô, một lần lại một lần hơn nữa còn rất tinh tế.
Lạc Dịch Bắc cứ như vậy dừng động tác lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn anh, cô không nghĩ vừa tỉnh dậy đã gặp phải tình huống như vậy, ánh mắt có chút mê mang.
Bốn mắt nhìn nhau, lẳng lặng nhìn mình thu nhỏ ở trong mắt anh, cô sững sờ vài giây, mặt không được tự nhiên đẩy anh ra, giữ khoảng cách với hắn.
“Tỉnh.” Giọng nói của Lạc Dịch Bắc mang theo ý cười còn có chút chế nhạo.
“Ừ.” Phương Trì Hạ nhìn đi nơi khác, đầu hơi nghiêng nghiêng để tránh tiếp xúc với hắn, nhắm mắt lại xem anh như không tồn tại tiếp tục nghỉ ngơi.
Tóc cô buộc rất lỏng, vừa nghiêng đầu, dây buộc tóc liền rơi xuống, tóc mềm nhẹ nhàng rơi xuống vai.
Gió trong vườn thổi khiến cho tóc cô có chút rối, nhưng lại làm cho người ta rung động nói không nên lời, trêu chọc khiến cho lòng anh ngứa ngáy.
Tóc đen môi đỏ như nàng Bạch Tuyết, lúc này Phương Trì Hạ khiến cho lạc Dịch Bắc nghĩ đến hình ảnh tối qua cô tóc dài bị gió lướt rung động.
Lẳng lặng nhìn cô, tay Lạc Dịch Bắc ma xui quỷ khiến nâng lên sau đó làm một hành động ngoài ý muốn.
Tay đặt lên đầu cô, tận lực đem tóc cô vò rối, nhìn những sợi tóc bị gió thổi bằng phẳng lại, tay anh lần nữa đưa tới.
Phương Trì Hạ nhắm mắt lại, chính vì muốn khoảng cách với anh mà cô mới di chuyển sang bên cạnh, nhanh chóng nằm ngủ, không nghĩ anh lại làm hành động như vậy, lại mở mắt ra.
Phương Trì Hạ căn bản không biết anh đang làm gì, người cứng ngắc quay lại “ Anh làm cái gì đó?”
Lạc Dịch Bắc bị cô chất vấn, tay để trên đầu cô cũng không có ý thu lại.
Đầu ngón tay giúp cô vuốt lại tóc rơi trên mặt, anh như không có việc gì quay lại nói một câu “Chỉnh tóc lại cho em.”
Tay giả vờ không có việc gì vuốt vuốt lại tóc cho cô.
“Lấy tay ra đi!” Phương Trì Hạ nhìn anh, ánh mắt phun hỏa.
Cô hình như thật sự tức giận, nhìn anh nghiến răng nghiến lợi.
Anh coi cô là cái gì? Chó con sao?
Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt nhìn cô một cái, cũng ý thức được hành vi của mình đã quá đà nhưng cũng không thu tay lại.
Phương Trì Hạ tức giận muốn giật tay anh xuống nhưng Lạc Dịch Bắc lại thuận thế ôm cô ngồi lên đùi mình.
Một động tác khiến cho Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, không đếm xỉa tới vuốt tóc lại cho cô, một lần lại một lần hơn nữa còn rất tinh tế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.