Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 380: Muốn ôm anh
Thất Tịch
06/09/2018
Anh cũng nghĩ đến vô sồ khả năng nhưng lại không nghĩ tới cô sẽ bình tĩnh như vậy.
Bình tĩnh như anh và cô vốn không có một chút quan hệ.
Cô như vậy, làm Lạc Dịch Bắc vô cớ nổi giận.
Đã làm tới mức này mà cô còn có thể xem như chưa có việc gì, nên nói là cô tâm lý quá vững hay la cô đối với anh vốn không có cảm giác.
Lạc Dịch Bắc bực bội kéo cà vạt, tùy tiện vứt sang một bên, rồi đứng dậy đi lên lầu.
Anh cảm thấy rất tức giận, bước chân cũng thật nặng. Đi lên cầu thang mà vang lên từng âm thanh: "Cộp, cộp,..." nghe rõ mồn một.
Phương Trì Hạ ngồi ở trên sô pha, bất động thanh sắc mà nhìn theo thân ảnh anh rời đi, nghĩ xem chính mình đã nói sai cái gì.
Phương Trì Hạ khi trở lại phòng, chỉ cảm thấy cả căn phòng áp suất thấp thật thấp, có chút lạnh.
Mùa này ban ngày có chút nóng, ban đêm chỉ có thể tính là mát lạnh, không có lạnh như thế này. Nhưng đêm nay, Phương Trì Hạ chính là cảm thấy toàn thân đều lạnh đến phát run.
Nhìn nhìn Lạc Dịch Bắc, cô như phản xạ có điều kiện mà muốn lăn vào trong ngực anh.
Nghĩ tới quan hệ của hai người thì cái ý nghĩ kia chính là thôi bỏ đi!
Hai ngày này cô đều mất ngủ, ngày hôm sau thức dậy rất sớm, đến Dung Hi, như cũ không đi cùng Lạc Dịch Bắc.
Hô, may mắn! Hôm nay Tô Nhiễm không có tới!
Phương Trì Hạ không có ghét Tô Nhiễm chỉ là không muốn bản thân vì cô ta mà trở thành cu li.
Tô Nhiễm không tới, Phương Trì Hạ tâm tình nhẹ nhàng đi không ít. Ngồi ở trong văn phòng, cảm giác không khí cũng tươi mát rất nhiều.Hôm nay, cô không ra ngoài ăn trưa mà mang cơm hộp tự làm.
Trưa hôm nay Lạc Dịch Bắc ở lại văn phòng.
Phương Trì Hạ đem hộp cơm ra, mở hộp, đang chuẩn bị giải quyết cơm trưa thì cửa văn phòng Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên mở ra, thân ảnh anh từ giữa đi ra.
Ánh mắt nhàn nhạt hướng về hộp cơm trên tay cô, anh đi vài bước đến, ngồi bên cạnh cô.
Phương Trì Hạ tức giận tới mức ánh mắt phun hỏa. Anh cầm lấy chiếc đũa không để cô ăn, nói: "Tôi đã nói qua là em chuẩn bị nhiều một chút."
Anh nói được mặt không đổi sắc, đem cô đẩy ra, đoạt lấy hộp cơm trên tay cô, cũng không có một chút gì hổ thẹn.
Loại sự tình này không phải anh chưa từng làm qua. Nhưng mà, lúc này cô đang đói bụng. Thức ăn đến miệng lại còn bị cướp đi, cô cực độ tức giận.
"Anh đi xuống dưới lầu mà mua!" Cô đẩy đẩy anh.
"Em là trợ lý của tôi cho nên, em đi" Anh cầm hộp cơm mà đi vào văn phòng.
Phương Trì Hạ tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta đang muốn làm cái gì?
Tiếp tục tra tấn cô sao?
Phương Trì Hạ phẫn nộ, nhưng lúc này bụng đang đói, bất đắc dĩ cô vẫn phải xuống nhà ăn.
Bình tĩnh như anh và cô vốn không có một chút quan hệ.
Cô như vậy, làm Lạc Dịch Bắc vô cớ nổi giận.
Đã làm tới mức này mà cô còn có thể xem như chưa có việc gì, nên nói là cô tâm lý quá vững hay la cô đối với anh vốn không có cảm giác.
Lạc Dịch Bắc bực bội kéo cà vạt, tùy tiện vứt sang một bên, rồi đứng dậy đi lên lầu.
Anh cảm thấy rất tức giận, bước chân cũng thật nặng. Đi lên cầu thang mà vang lên từng âm thanh: "Cộp, cộp,..." nghe rõ mồn một.
Phương Trì Hạ ngồi ở trên sô pha, bất động thanh sắc mà nhìn theo thân ảnh anh rời đi, nghĩ xem chính mình đã nói sai cái gì.
Phương Trì Hạ khi trở lại phòng, chỉ cảm thấy cả căn phòng áp suất thấp thật thấp, có chút lạnh.
Mùa này ban ngày có chút nóng, ban đêm chỉ có thể tính là mát lạnh, không có lạnh như thế này. Nhưng đêm nay, Phương Trì Hạ chính là cảm thấy toàn thân đều lạnh đến phát run.
Nhìn nhìn Lạc Dịch Bắc, cô như phản xạ có điều kiện mà muốn lăn vào trong ngực anh.
Nghĩ tới quan hệ của hai người thì cái ý nghĩ kia chính là thôi bỏ đi!
Hai ngày này cô đều mất ngủ, ngày hôm sau thức dậy rất sớm, đến Dung Hi, như cũ không đi cùng Lạc Dịch Bắc.
Hô, may mắn! Hôm nay Tô Nhiễm không có tới!
Phương Trì Hạ không có ghét Tô Nhiễm chỉ là không muốn bản thân vì cô ta mà trở thành cu li.
Tô Nhiễm không tới, Phương Trì Hạ tâm tình nhẹ nhàng đi không ít. Ngồi ở trong văn phòng, cảm giác không khí cũng tươi mát rất nhiều.Hôm nay, cô không ra ngoài ăn trưa mà mang cơm hộp tự làm.
Trưa hôm nay Lạc Dịch Bắc ở lại văn phòng.
Phương Trì Hạ đem hộp cơm ra, mở hộp, đang chuẩn bị giải quyết cơm trưa thì cửa văn phòng Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên mở ra, thân ảnh anh từ giữa đi ra.
Ánh mắt nhàn nhạt hướng về hộp cơm trên tay cô, anh đi vài bước đến, ngồi bên cạnh cô.
Phương Trì Hạ tức giận tới mức ánh mắt phun hỏa. Anh cầm lấy chiếc đũa không để cô ăn, nói: "Tôi đã nói qua là em chuẩn bị nhiều một chút."
Anh nói được mặt không đổi sắc, đem cô đẩy ra, đoạt lấy hộp cơm trên tay cô, cũng không có một chút gì hổ thẹn.
Loại sự tình này không phải anh chưa từng làm qua. Nhưng mà, lúc này cô đang đói bụng. Thức ăn đến miệng lại còn bị cướp đi, cô cực độ tức giận.
"Anh đi xuống dưới lầu mà mua!" Cô đẩy đẩy anh.
"Em là trợ lý của tôi cho nên, em đi" Anh cầm hộp cơm mà đi vào văn phòng.
Phương Trì Hạ tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta đang muốn làm cái gì?
Tiếp tục tra tấn cô sao?
Phương Trì Hạ phẫn nộ, nhưng lúc này bụng đang đói, bất đắc dĩ cô vẫn phải xuống nhà ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.