Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 223: Nghiêm phạt như thế
Thất Tịch
24/05/2018
Phương Trì Hạ chỉ cúi đầu, tay chỉ lo chuyện pha trà.
Ngón tay của cô vô cùng xinh đẹp, đầu ngón tay trắng như ngọc ngà, lúc pha trà, động tác có một nét đẹp dịu dàng không thể nói ra, gương mặt còn rất chú tâm, thậm chí đầu cũng không ngẩng lên lấy một cái.
Chân mày Lạc Dịch Bắc nhíu lại, trầm mặc được một lúc, ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển sang Lạc Ân Kỳ, vui vẻ trả lời yêu cầu của ông, "Được, cháu sẽ thu xếp thời gian."
Phương Trì Hạ tiễn ông ra ngoài, đưa ông đến cửa thang máy, quay người định chuẩn bị rời đi, Lạc Ân Kỳ đột nhiên giống như đang tự nói chuyện một mình buông ra một câu, "Sao lại chuyển đến chỗ của Dịch Bắc rồi?"
Câu nói này của ông rõ ràng là đang nói Phương Trì Hạ, chỉ là không nói thẳng với cô, mà là một mình sau khi cảm thấy nghi hoặc mà nói ra.
Giọng điệu đó, giống như là hơi bất ngờ, lại giống như có hơi thương xót.
Phương Trì Hạ không phân biệt ra lời nói này của ông rốt cuộc là có ý gì, không biết phải trả lời thế nào, sau cùng trấn tĩnh như bình thường trở về phòng làm việc.
Lạc Dịch Bắc đều bàn bạc xong với Lạc Ân Kỳ rồi, khi cô trở về, anh vừa vặn đang sắp xếp lịch trình của mình.
Thời gian đến Ý, định là 3 ngày sau.
Vé máy bay vẫn là Phương Trì Hạ đặt giúp cho.
Lạc Dịch Bắc lần này rời đi thật ra cũng không nói gì với Phương Trì Hạ, nhưng mà bởi vì liên quan đến việc Phương Trì Hạ đến làm cạnh anh, lịch trình của anh cô đều rõ rất nhiều, vả lại cũng đều là cô lo liệu.
Vậy nên điều khác với lần trước là, lần này cô cái gì cũng đều biết.
Lạc Dịch Bắc cũng không biết là suy nghĩ thế nào, lúc rời đi, lại còn bảo cô đến đưa lên máy bay.
Phương Trì Hạ kỳ thực rất bất mãn trước điểm này của anh.
Anh đi của anh, anh muốn đi gặp cô gái nào, đều không liên quan gì đến cô, tại sao còn bảo cô đến đưa anh?Có điều, bất mãn vẫn là bất mãn, lúc cô ở công ty tính tình rất tốt, cũng sẽ không giống như ở trong nhà phản kháng lại anh, anh bảo cô đi, cô cứ đi.
"Không hiếu kì gì à?" Hai người ngồi ở sân bay, lúc Lạc Ân Kỳ vẫn còn chưa đến, ánh mắt Lạc Dịch Bắc chuyển sang cô, rất tùy miệng hỏi.
"Không có, tôi phải về rồi." Trong tay Phương Trì Hạ đang cầm một ly nước chơi đùa, ánh mắt làm như không có chuyện gì chuyển sang chỗ khác.
"Lúc tôi không ở đây cô rất vui?" Lạc Dịch Bắc lại thờ ơ buông ra một câu.
"Vẫn ổn." Phương Trì Hạ lơ đãng trả lời anh.
Thái độ rõ ràng là không để ý cho lắm, khiến chân mày Lạc Dịch Bắc nhíu lại.
Chỉnh mặt của cô, cũng không quan tâm sân bay còn có bao nhiêu người, gương mặt anh tuấn nghiêng sang, môi của anh đã hôn lên môi của cô.
Phương Trì Hạ sững sờ, vẻ mặt thay đổi sang hoảng sợ, phản xạ có điều kiện đưa tay ngăn cản anh, lại bị anh gạt ra.
Môi dán lên môi của cô, Lạc Dịch Bắc cắn môi của cô, mạnh mẽ mà giày vò, thỏa mãn nhìn trên đó nổi lên dấu sưng đỏ, buông cô ra.
"Lần sau nó nhớ nói chuyện cho đàng hoàng." Xoa đầu của cô giống như là đang xoa đầu con vật vậy, anh giành lấy đồ uống ở trong tay của cô, cũng không quan tâm cô vừa uống qua, như không có việc gì mà bắt đầu uống.
Phương Trì Hạ sờ đôi môi bị anh cắn đến đau buốt nóng rát, tức giận đến nghiến răng nghiến Lợi.
Rất muốn bổ nhào đáp trả anh một cái, nhưng mà, khi nghĩ đến tình cảnh xung quanh, cô nhịn.
Xung quanh nhiều người đang nhìn đến thế, cô không muốn tăng thêm chủ đề bàn tán cho người khác.
"Đó là của tôi!" Nghiêng đầu sang, cô định cướp lấy đồ uống trong tay của anh, sau lưng, giọng nói của Lạc Ân Kỳ bình tĩnh truyền đến, "Hạ Hạ cũng ở đây à!"
Ngón tay của cô vô cùng xinh đẹp, đầu ngón tay trắng như ngọc ngà, lúc pha trà, động tác có một nét đẹp dịu dàng không thể nói ra, gương mặt còn rất chú tâm, thậm chí đầu cũng không ngẩng lên lấy một cái.
Chân mày Lạc Dịch Bắc nhíu lại, trầm mặc được một lúc, ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển sang Lạc Ân Kỳ, vui vẻ trả lời yêu cầu của ông, "Được, cháu sẽ thu xếp thời gian."
Phương Trì Hạ tiễn ông ra ngoài, đưa ông đến cửa thang máy, quay người định chuẩn bị rời đi, Lạc Ân Kỳ đột nhiên giống như đang tự nói chuyện một mình buông ra một câu, "Sao lại chuyển đến chỗ của Dịch Bắc rồi?"
Câu nói này của ông rõ ràng là đang nói Phương Trì Hạ, chỉ là không nói thẳng với cô, mà là một mình sau khi cảm thấy nghi hoặc mà nói ra.
Giọng điệu đó, giống như là hơi bất ngờ, lại giống như có hơi thương xót.
Phương Trì Hạ không phân biệt ra lời nói này của ông rốt cuộc là có ý gì, không biết phải trả lời thế nào, sau cùng trấn tĩnh như bình thường trở về phòng làm việc.
Lạc Dịch Bắc đều bàn bạc xong với Lạc Ân Kỳ rồi, khi cô trở về, anh vừa vặn đang sắp xếp lịch trình của mình.
Thời gian đến Ý, định là 3 ngày sau.
Vé máy bay vẫn là Phương Trì Hạ đặt giúp cho.
Lạc Dịch Bắc lần này rời đi thật ra cũng không nói gì với Phương Trì Hạ, nhưng mà bởi vì liên quan đến việc Phương Trì Hạ đến làm cạnh anh, lịch trình của anh cô đều rõ rất nhiều, vả lại cũng đều là cô lo liệu.
Vậy nên điều khác với lần trước là, lần này cô cái gì cũng đều biết.
Lạc Dịch Bắc cũng không biết là suy nghĩ thế nào, lúc rời đi, lại còn bảo cô đến đưa lên máy bay.
Phương Trì Hạ kỳ thực rất bất mãn trước điểm này của anh.
Anh đi của anh, anh muốn đi gặp cô gái nào, đều không liên quan gì đến cô, tại sao còn bảo cô đến đưa anh?Có điều, bất mãn vẫn là bất mãn, lúc cô ở công ty tính tình rất tốt, cũng sẽ không giống như ở trong nhà phản kháng lại anh, anh bảo cô đi, cô cứ đi.
"Không hiếu kì gì à?" Hai người ngồi ở sân bay, lúc Lạc Ân Kỳ vẫn còn chưa đến, ánh mắt Lạc Dịch Bắc chuyển sang cô, rất tùy miệng hỏi.
"Không có, tôi phải về rồi." Trong tay Phương Trì Hạ đang cầm một ly nước chơi đùa, ánh mắt làm như không có chuyện gì chuyển sang chỗ khác.
"Lúc tôi không ở đây cô rất vui?" Lạc Dịch Bắc lại thờ ơ buông ra một câu.
"Vẫn ổn." Phương Trì Hạ lơ đãng trả lời anh.
Thái độ rõ ràng là không để ý cho lắm, khiến chân mày Lạc Dịch Bắc nhíu lại.
Chỉnh mặt của cô, cũng không quan tâm sân bay còn có bao nhiêu người, gương mặt anh tuấn nghiêng sang, môi của anh đã hôn lên môi của cô.
Phương Trì Hạ sững sờ, vẻ mặt thay đổi sang hoảng sợ, phản xạ có điều kiện đưa tay ngăn cản anh, lại bị anh gạt ra.
Môi dán lên môi của cô, Lạc Dịch Bắc cắn môi của cô, mạnh mẽ mà giày vò, thỏa mãn nhìn trên đó nổi lên dấu sưng đỏ, buông cô ra.
"Lần sau nó nhớ nói chuyện cho đàng hoàng." Xoa đầu của cô giống như là đang xoa đầu con vật vậy, anh giành lấy đồ uống ở trong tay của cô, cũng không quan tâm cô vừa uống qua, như không có việc gì mà bắt đầu uống.
Phương Trì Hạ sờ đôi môi bị anh cắn đến đau buốt nóng rát, tức giận đến nghiến răng nghiến Lợi.
Rất muốn bổ nhào đáp trả anh một cái, nhưng mà, khi nghĩ đến tình cảnh xung quanh, cô nhịn.
Xung quanh nhiều người đang nhìn đến thế, cô không muốn tăng thêm chủ đề bàn tán cho người khác.
"Đó là của tôi!" Nghiêng đầu sang, cô định cướp lấy đồ uống trong tay của anh, sau lưng, giọng nói của Lạc Ân Kỳ bình tĩnh truyền đến, "Hạ Hạ cũng ở đây à!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.