Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 359: Rời khỏi hắn đi
Thất Tịch
05/08/2018
Phương Trì Hạ nghĩ lại thì đúng vậy, không nói đến thế lực của gia tộc
Chris, chỉ với việc hắn thường xuên đến thành phố C thì có chuyện gì mà
hắn không biết?
Lại nói Phương gia cũng không phải một gia đình nhỏ, gặp chuyện không may, với một vòng tròng, khẳng định có nhiều người biết.
Nếu như hắn đã đoán được mục đích của cô, Phương Trì Hạ cũng không vòng vo, trầm tư một chút, liền dứt khoát nói “Ngài có thể giúp tôi sao?”
“Có thể.” Nhũng chuyện nay khẳng đình chỉ cần có tiền liền có thể giải quyết, nhưng Phí Tư Nặc cũng không hỏi cô muốn bao nhiêu tiền, rất vui vẻ đáp ứng.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, liền cảm giác được, liền không đơn giản như vậy.
Quả nhiên tiếp theo, Phí Từ Nặc nói “Nhưng mà tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Phương Trì Hạ cảnh giác nhìn hắn.
Phí Tư Nặc nói chậm rãi, ánh mắt đảo qua mặt cô, nói từng chữ “Rời khỏi hắn đi!”
Phương Trì Hạ ngạc nhiên nhìn hắn.
“KHông được sao?” Phí Tư Nặc quan sát cô, miễn cưỡng đổi tư thế.
Phương Trì Hạ giãy dụa một chút, không nói chuyện.
Sau đó, đến khi Phí TƯ Nặc có chút tò mò, thì cô lại cầm áo khoác của mình đứng lên “Xin lỗi chuyện này tôi không thể đồng ý.”
Không phải là cô không muốn rời đi mà giữa cô và Lạc Dịch Bắc còn có hôn ước 4 năm.
Hơn nữa nếu như vì tiền mà làm vậy thì có khác gì là bán mình?
Tự tôn của Phương Trì Hạ không cho phép cô làm vậy.
Cô từ chối rất thẳng thắn, không chút do dự quay người đi, Phí Tư Nặc lại gọi cô lại “Vừa rồi, chỉ là tôi nói vui thôi.”
“Cái gì?” Phương Trì Hạ khẽ giật mình, dừng bước chân lại.
PHí Tư Nặc chỉ là muốn thăm dò phản ứng của cô, nhưng cũng không thể nói trắng ra cho cô biết.
Cười như không có việc gì, bưng cà phê lên uống một ngụm “Hôm nay thời tiết tốt như vậy,ngồi ở đây một chút!”
Phương Trì Hạ đoạn không ra hắn muốn làm gì nhưng vẫn ngồi xuống.
Chỉ là cũng không nói đến chuyện nhờ giúp đỡ nữa.
Nhiều tiền như vậy, kì thật Mượn Lạc Dịch Bắc và mượn hắn thì có gì khác nhau?
Tất cả đều có điều kiện.
Phương Trì Hạ do dự, hay là mượn Lạc Dịch Bắc.
Cô ngồi với Phí Tư Nặc rất lâu, sau khi về cũng không gọi điện thoại cho Lạc Dịch Bắc mà trực tiếp đi tìm đồ mà hắn cô.
Lạc Dịch Bắc cho cô rất nhiều nhưng từ trước đén nay Phương Trì Hạ chưa bao giờ dùng qya, luôn luôn cất dấu.
Lúc cô lấy ra vẫn do dự, cuối cùng vẫn là lấy ra.
Vì vậy khi Lạc Dịch Bắc ngồi ở văn phòng công ty liền thấy điện thoại không ngừng có tin nhắn.
Mở máy ra xem thì thấy tin chuyển khoản, còn không có tên tài khoản của người nhận.
Lạc Dịch Bắc nhíu mày lại, phản xạ có điều kiện nghĩ đến chuyện lần trước Phương Trì Hạ bị vơ vét tài sản, để tài liệu trong tay xuống,anh gọi điện thoại qua cho cô.
Phương Trì Hạ chuyển tiền xong, về đứng trước cửa sổ không biết nên giải thích với Lạc Dịch BẮc thế nào, điện thoại để ở hơi xa nhất thời không nge thấy.
Lạc Dịch Bắc gọi rất nhiều cuộc, cũng không thấy có người nge máy, liền mở cửa văn phòng đi ra, quảng đường vốn hơn 30 phút liền chạy về trong vòng 10 phút.
Lại nói Phương gia cũng không phải một gia đình nhỏ, gặp chuyện không may, với một vòng tròng, khẳng định có nhiều người biết.
Nếu như hắn đã đoán được mục đích của cô, Phương Trì Hạ cũng không vòng vo, trầm tư một chút, liền dứt khoát nói “Ngài có thể giúp tôi sao?”
“Có thể.” Nhũng chuyện nay khẳng đình chỉ cần có tiền liền có thể giải quyết, nhưng Phí Tư Nặc cũng không hỏi cô muốn bao nhiêu tiền, rất vui vẻ đáp ứng.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, liền cảm giác được, liền không đơn giản như vậy.
Quả nhiên tiếp theo, Phí Từ Nặc nói “Nhưng mà tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Phương Trì Hạ cảnh giác nhìn hắn.
Phí Tư Nặc nói chậm rãi, ánh mắt đảo qua mặt cô, nói từng chữ “Rời khỏi hắn đi!”
Phương Trì Hạ ngạc nhiên nhìn hắn.
“KHông được sao?” Phí Tư Nặc quan sát cô, miễn cưỡng đổi tư thế.
Phương Trì Hạ giãy dụa một chút, không nói chuyện.
Sau đó, đến khi Phí TƯ Nặc có chút tò mò, thì cô lại cầm áo khoác của mình đứng lên “Xin lỗi chuyện này tôi không thể đồng ý.”
Không phải là cô không muốn rời đi mà giữa cô và Lạc Dịch Bắc còn có hôn ước 4 năm.
Hơn nữa nếu như vì tiền mà làm vậy thì có khác gì là bán mình?
Tự tôn của Phương Trì Hạ không cho phép cô làm vậy.
Cô từ chối rất thẳng thắn, không chút do dự quay người đi, Phí Tư Nặc lại gọi cô lại “Vừa rồi, chỉ là tôi nói vui thôi.”
“Cái gì?” Phương Trì Hạ khẽ giật mình, dừng bước chân lại.
PHí Tư Nặc chỉ là muốn thăm dò phản ứng của cô, nhưng cũng không thể nói trắng ra cho cô biết.
Cười như không có việc gì, bưng cà phê lên uống một ngụm “Hôm nay thời tiết tốt như vậy,ngồi ở đây một chút!”
Phương Trì Hạ đoạn không ra hắn muốn làm gì nhưng vẫn ngồi xuống.
Chỉ là cũng không nói đến chuyện nhờ giúp đỡ nữa.
Nhiều tiền như vậy, kì thật Mượn Lạc Dịch Bắc và mượn hắn thì có gì khác nhau?
Tất cả đều có điều kiện.
Phương Trì Hạ do dự, hay là mượn Lạc Dịch Bắc.
Cô ngồi với Phí Tư Nặc rất lâu, sau khi về cũng không gọi điện thoại cho Lạc Dịch Bắc mà trực tiếp đi tìm đồ mà hắn cô.
Lạc Dịch Bắc cho cô rất nhiều nhưng từ trước đén nay Phương Trì Hạ chưa bao giờ dùng qya, luôn luôn cất dấu.
Lúc cô lấy ra vẫn do dự, cuối cùng vẫn là lấy ra.
Vì vậy khi Lạc Dịch Bắc ngồi ở văn phòng công ty liền thấy điện thoại không ngừng có tin nhắn.
Mở máy ra xem thì thấy tin chuyển khoản, còn không có tên tài khoản của người nhận.
Lạc Dịch Bắc nhíu mày lại, phản xạ có điều kiện nghĩ đến chuyện lần trước Phương Trì Hạ bị vơ vét tài sản, để tài liệu trong tay xuống,anh gọi điện thoại qua cho cô.
Phương Trì Hạ chuyển tiền xong, về đứng trước cửa sổ không biết nên giải thích với Lạc Dịch BẮc thế nào, điện thoại để ở hơi xa nhất thời không nge thấy.
Lạc Dịch Bắc gọi rất nhiều cuộc, cũng không thấy có người nge máy, liền mở cửa văn phòng đi ra, quảng đường vốn hơn 30 phút liền chạy về trong vòng 10 phút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.