Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 214: Vợ chồng không đứng đắn
Thất Tịch
21/05/2018
Lúc Lạc Dịch Bắc cùng Phương Trì Hạ đến bệnh viện, Thi Cận Dương vẫn chưa tỉnh lại, từ tối hôm qua đến giờ vẫn mê man.
Đồng Nhan ngồi ở bên giường, đầu gối trên mép giường, một đêm không ngủ, tóc dài rối tung.
Bây giờ còn rất sớm, đột nhiên thấy hai người ở cùng một chỗ, hơn nữa rõ ràng cả đêm cũng vậy, không chỉ Lạc Dịch Bắc suy nghĩ không đứng đắn, ngay cả Phương Trì Hạ cũng vậy.
"Tối hôm qua hai người làm gì?" Đứng ở cửa, nhìn người trên giường, rồi lại nhìn Đồng Nhan, Phương Trì Hạ nghĩ không khác Lạc Dịch Bắc bao nhiêu.
Đồng Nhan bị câu hỏi của Phương Trì Hạ làm nghẹn họng, không còn lời nào để nói.
Thật sự là ăn ý!
Bây giờ không phải nên quan tâm việc Thi Cận Dương tại sao lại nằm ở trên giường bệnh sao?
"Phương Trì Hạ, cậu đứng đắn chút được không!" Đồng Nhan rống một tiếng rất lớn.
Phương Trì Hạ bị Đồng Nhan rống thái độ lập tức nghiêm chỉnh, chép miệng bước vào đổi chủ đề, "Thi Cân Dương đang tốt sao lại vào bệnh viện? không có chuyện gì chứ?"
Phương Trì Hạ đang nói, tiểu Tả chợt xen vào một câu, "Chị Đồng Nhan, tối hôm qua chị luôn ở cùng anh Dương sao?Chị làm gì mà anh ấy lại phải nằm trên giường bệnh vậy?"
Tiểu Tả mới bảy tuổi, thanh âm non nớt hỏi, đánh bậy đánh bạ lại làm Phương Trì Hạ vốn đã nghĩ đứng đắn, bây giờ lại nghĩ sai lệch.
"Tiểu Tả, em nói cái gì đó?" Đồng Nhan bị tiểu Tả hỏi nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
"Chẳng lẽ em nói gì không đúng sao?" Tiểu Tả nghiêng đầu, cười híp mắt nhìn Đồng Nhan, hỏi rất vô tội.
Đồng Nhan thực sự không còn lời nào để nói.
Tiểu Tả giống như biết được chuyện lớn, rất hưng phấn cầm điện thoại, quay người chạy ra ngoài lần lượt gọi điện thoại."Uy, ông nội, cháu có tin tức lớn ông muốn nghe không? Tối hôm qua chị Đồng Nhan và anh Dương cả buổi tối đều ở cùng một chỗ!"
"Chú hai, cháu có tin tức bí mật về chị Đồng Nhan và anh Cận Dương..."
"Chú Thi, con chú tối hôm qua cả đêm không về có phải không?"
"Gì Dao, tối hôm qua chị Nhan và anh Cận Dương ở cùng nhau, gì nói lát nữa chú Phong có thể qua đây giết người không?"
Tiểu Tả bình thường không nói nhiều, người Lạc gia có mấy ai nói nhiều?
Nhưng mà bây giờ tiểu Tả giống như cái loa, vào phòng bệnh thấy như vậy, lần lượt gọi điện thoại cho từng nhà quen biết Đồng Nhan và Thi Cận Dương, chỉ trong vài phút đem tin tức thông báo cho tất cả mọi người.
Trong phòng bệnh vô cùng náo nhiệt.
Thi Cận Dương còn nằm trên giường, vốn đang hôn mê, cũng bị tiểu Tả đánh thức.
"Tiểu Tả, em đang làm gì đó?" Nhìn tiểu Tả đứng ở cửa, khóe mắt Thi Cận Dương hung hăng co rút.
Tiểu Tả nghiêng đầu, nhìn về phía Thi Cận Dương, vô tội nói, "Anh tỉnh rồi sao?"
Phương Trì Hạ nhìn một màn này, không dấu vết đứng cách xa Lạc Dịch Bắc.
Rất tốt, may mà hôm qua chuyện cô và Lạc Dịch Bắc không bị nhóc con nhìn ra.
Phương Trì Hạ không dám tưởng tượng nếu như tiểu Tả biết chuyện cô và Lạc Dịch Bắc có phải cũng khuếch tán ra như vậy.
Xem ra, sau này phải tránh xa gia hỏa này một chút!
Đồng Nhan ngồi ở bên giường, đầu gối trên mép giường, một đêm không ngủ, tóc dài rối tung.
Bây giờ còn rất sớm, đột nhiên thấy hai người ở cùng một chỗ, hơn nữa rõ ràng cả đêm cũng vậy, không chỉ Lạc Dịch Bắc suy nghĩ không đứng đắn, ngay cả Phương Trì Hạ cũng vậy.
"Tối hôm qua hai người làm gì?" Đứng ở cửa, nhìn người trên giường, rồi lại nhìn Đồng Nhan, Phương Trì Hạ nghĩ không khác Lạc Dịch Bắc bao nhiêu.
Đồng Nhan bị câu hỏi của Phương Trì Hạ làm nghẹn họng, không còn lời nào để nói.
Thật sự là ăn ý!
Bây giờ không phải nên quan tâm việc Thi Cận Dương tại sao lại nằm ở trên giường bệnh sao?
"Phương Trì Hạ, cậu đứng đắn chút được không!" Đồng Nhan rống một tiếng rất lớn.
Phương Trì Hạ bị Đồng Nhan rống thái độ lập tức nghiêm chỉnh, chép miệng bước vào đổi chủ đề, "Thi Cân Dương đang tốt sao lại vào bệnh viện? không có chuyện gì chứ?"
Phương Trì Hạ đang nói, tiểu Tả chợt xen vào một câu, "Chị Đồng Nhan, tối hôm qua chị luôn ở cùng anh Dương sao?Chị làm gì mà anh ấy lại phải nằm trên giường bệnh vậy?"
Tiểu Tả mới bảy tuổi, thanh âm non nớt hỏi, đánh bậy đánh bạ lại làm Phương Trì Hạ vốn đã nghĩ đứng đắn, bây giờ lại nghĩ sai lệch.
"Tiểu Tả, em nói cái gì đó?" Đồng Nhan bị tiểu Tả hỏi nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
"Chẳng lẽ em nói gì không đúng sao?" Tiểu Tả nghiêng đầu, cười híp mắt nhìn Đồng Nhan, hỏi rất vô tội.
Đồng Nhan thực sự không còn lời nào để nói.
Tiểu Tả giống như biết được chuyện lớn, rất hưng phấn cầm điện thoại, quay người chạy ra ngoài lần lượt gọi điện thoại."Uy, ông nội, cháu có tin tức lớn ông muốn nghe không? Tối hôm qua chị Đồng Nhan và anh Dương cả buổi tối đều ở cùng một chỗ!"
"Chú hai, cháu có tin tức bí mật về chị Đồng Nhan và anh Cận Dương..."
"Chú Thi, con chú tối hôm qua cả đêm không về có phải không?"
"Gì Dao, tối hôm qua chị Nhan và anh Cận Dương ở cùng nhau, gì nói lát nữa chú Phong có thể qua đây giết người không?"
Tiểu Tả bình thường không nói nhiều, người Lạc gia có mấy ai nói nhiều?
Nhưng mà bây giờ tiểu Tả giống như cái loa, vào phòng bệnh thấy như vậy, lần lượt gọi điện thoại cho từng nhà quen biết Đồng Nhan và Thi Cận Dương, chỉ trong vài phút đem tin tức thông báo cho tất cả mọi người.
Trong phòng bệnh vô cùng náo nhiệt.
Thi Cận Dương còn nằm trên giường, vốn đang hôn mê, cũng bị tiểu Tả đánh thức.
"Tiểu Tả, em đang làm gì đó?" Nhìn tiểu Tả đứng ở cửa, khóe mắt Thi Cận Dương hung hăng co rút.
Tiểu Tả nghiêng đầu, nhìn về phía Thi Cận Dương, vô tội nói, "Anh tỉnh rồi sao?"
Phương Trì Hạ nhìn một màn này, không dấu vết đứng cách xa Lạc Dịch Bắc.
Rất tốt, may mà hôm qua chuyện cô và Lạc Dịch Bắc không bị nhóc con nhìn ra.
Phương Trì Hạ không dám tưởng tượng nếu như tiểu Tả biết chuyện cô và Lạc Dịch Bắc có phải cũng khuếch tán ra như vậy.
Xem ra, sau này phải tránh xa gia hỏa này một chút!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.