Chương 1029
Đang cập nhập
01/01/2022
Sau khi uống rượu trò chuyện, không khí rất nhanh đã trở nên ấm áp, trong lòng Lâm Quán Quán vui vẻ, cũng uống rất nhiều.
“Uống ít một chút!”
“Không!” Lâm Quán Quán lại tự rót cho mình một ly: “Hôm nay em rất vui!”
Tiêu Lăng Dạ nghĩ đến cô uống rượu, vẻ mặt có chút phức tạp.
Nhưng sau đó nghĩ lại, dù sao có anh ở bên cạnh, dứt khoác buông tha cô.
Tác dụng rượu vang đỏ có chút chậm.
Lúc uống thì không có cảm giác gì, chờ sau ba ly rượu và ăn cũng không khác biệt lắm, ai nấy đều cảm thấy có chút phiêu!
Hai má Lý Mưu đỏ hồng, nói chuyện cũng có chút to gan: “Quán Quán à … Nấc! Tôi nói cho cô biết, tôi vẫn luôn đặc biệt coi trọng cô, thật sự! Lớn lên xinh đẹp, nhân phẩm tốt, kỹ năng diễn xuất tốt, tuổi lại còn trẻ… Thật sự không ngờ cô lại lấy chồng sớm như vậy … Tôi nói cho cô biết, nấc! Dù cô đã có gia đình thì cũng không được từ bỏ đóng phim! Nấc… Càng không thể là cái kiểu giơ tay, há mồm chờ cơm, mỗi ngày đi dạo phố mua sắm, làm đẹp, kiểu của các phu nhân nhà giàu… Tôi nói cô nghe nè, đàn ông là đại móng heo, mười người thì hết chín người không thể tin được… Phụ nữ mà, nấc … vẫn nên có sự nghiệp của riêng mình, như vậy… Mới có thể ngẳng đầu ưỡn ngực, không bị người khác coi thường… Nấc! Biết không?”
Mọi người:”… Đạo diễn Lý ơi là đạo diễn Lý!
Lá gan ông thật sự rất lớn.
Trước mặt nhà đầu tư người ta mà nói với cặp vợ chồng mới cưới rằng người ta là đại móng heo … Còn nói đàn ông không đáng tin … Tấm tắc!
Xem!
Ánh mắt u ám đó của Tiêu Lăng Dạ … Thật là đáng sự!
Lâm Quán Quán lúng túng liếc nhìn Tiêu Lăng Dạ, ho khan một tiếng: “Đạo diễn Lý, ông uống say rồi!”
Lý Mưu xua tay: “Không, chưa có say đâu. Cô nói cho tôi biết, cô có nghe tôi nói cái gỉ không?”
“Tôi nghe tôi nghe!” Lâm Quán Quán bảo đảm: “Ông đừng lo lắng, cho dù kết hôn, tôi cũng sẽ không rời bỏ showbiz, nhưng mà… Tôi phải bổ sung một câu.”
“Nấc! Cô nói!”
“Ông nói không sai. Đàn ông đều là đại móng heo. Mười người thì chín người không thể tin được, nhưng … Tiêu Lăng Dạ nhất định là người đáng tin cậy!”
Nghe vậy, khóe miệng Tiêu Lăng Dạ nhẹ cong lên, lập tức chuyển tâm tình!
Tốc độ trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
Lâm Quán Quán cảm thấy hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình, đừng thấy cô thường ngày ăn to nói lớn thì có thể nói ra được, nhưng tới lúc này, cô phát hiện mình vậy mà không thể nói được gì, chỉ có thể nâng ly kính mọi người một ly rượu mà thôi, những từ muốn diễn đạt đều được thế bằng rượu.
Vì thế!
Hầu như tất cả mọi người trong bàn ăn đều ngã xuống sau bữa ăn.
Tiêu Lăng Dạ và Tiêu Diễn bị thương, nghiêm cấm uống rượu, cũng không ai dám rót cho bọn họ, cuối cùng chỉ có hai anh em bọn họ, cộng thêm Tâm Can và Duệ Duệ là tỉnh táo.
“Anh …” Tiêu Diễn nhìn phòng khách bừa bộn, đau đầu ôm trán: “Phải làm sao bây giờ?”
Tiêu Lăng Dạ im lặng gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh.
Một loạt vệ sĩ mặc đồ đen xuất hiện trước cửa phòng bệnh.
Tiêu Lăng Dạ nói với đám vệ sĩ: “Đưa tất cả mọi người về nhà an toàn!”
“Vâng!
“Từ từ!” Tiêu Diễn hô một tiếng.
“A?”
“ớt cay nhỏ kia không cần phải đưa về. Chị dâu nhờ cô ấy chăm sóc em. Cô ấy tỉnh rượu còn phải pha trà, rót nước cho em, kêu người đưa cô ấy đến phòng bệnh của em bên cạnh là được.”
Tiêu Lăng Dạ bình tĩnh nhìn anh ấy, ánh mắt anh rất có tính xuyên thấu, như có thể nhìn thấu tất cả ngụy quân tử.
“Uống ít một chút!”
“Không!” Lâm Quán Quán lại tự rót cho mình một ly: “Hôm nay em rất vui!”
Tiêu Lăng Dạ nghĩ đến cô uống rượu, vẻ mặt có chút phức tạp.
Nhưng sau đó nghĩ lại, dù sao có anh ở bên cạnh, dứt khoác buông tha cô.
Tác dụng rượu vang đỏ có chút chậm.
Lúc uống thì không có cảm giác gì, chờ sau ba ly rượu và ăn cũng không khác biệt lắm, ai nấy đều cảm thấy có chút phiêu!
Hai má Lý Mưu đỏ hồng, nói chuyện cũng có chút to gan: “Quán Quán à … Nấc! Tôi nói cho cô biết, tôi vẫn luôn đặc biệt coi trọng cô, thật sự! Lớn lên xinh đẹp, nhân phẩm tốt, kỹ năng diễn xuất tốt, tuổi lại còn trẻ… Thật sự không ngờ cô lại lấy chồng sớm như vậy … Tôi nói cho cô biết, nấc! Dù cô đã có gia đình thì cũng không được từ bỏ đóng phim! Nấc… Càng không thể là cái kiểu giơ tay, há mồm chờ cơm, mỗi ngày đi dạo phố mua sắm, làm đẹp, kiểu của các phu nhân nhà giàu… Tôi nói cô nghe nè, đàn ông là đại móng heo, mười người thì hết chín người không thể tin được… Phụ nữ mà, nấc … vẫn nên có sự nghiệp của riêng mình, như vậy… Mới có thể ngẳng đầu ưỡn ngực, không bị người khác coi thường… Nấc! Biết không?”
Mọi người:”… Đạo diễn Lý ơi là đạo diễn Lý!
Lá gan ông thật sự rất lớn.
Trước mặt nhà đầu tư người ta mà nói với cặp vợ chồng mới cưới rằng người ta là đại móng heo … Còn nói đàn ông không đáng tin … Tấm tắc!
Xem!
Ánh mắt u ám đó của Tiêu Lăng Dạ … Thật là đáng sự!
Lâm Quán Quán lúng túng liếc nhìn Tiêu Lăng Dạ, ho khan một tiếng: “Đạo diễn Lý, ông uống say rồi!”
Lý Mưu xua tay: “Không, chưa có say đâu. Cô nói cho tôi biết, cô có nghe tôi nói cái gỉ không?”
“Tôi nghe tôi nghe!” Lâm Quán Quán bảo đảm: “Ông đừng lo lắng, cho dù kết hôn, tôi cũng sẽ không rời bỏ showbiz, nhưng mà… Tôi phải bổ sung một câu.”
“Nấc! Cô nói!”
“Ông nói không sai. Đàn ông đều là đại móng heo. Mười người thì chín người không thể tin được, nhưng … Tiêu Lăng Dạ nhất định là người đáng tin cậy!”
Nghe vậy, khóe miệng Tiêu Lăng Dạ nhẹ cong lên, lập tức chuyển tâm tình!
Tốc độ trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
Lâm Quán Quán cảm thấy hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình, đừng thấy cô thường ngày ăn to nói lớn thì có thể nói ra được, nhưng tới lúc này, cô phát hiện mình vậy mà không thể nói được gì, chỉ có thể nâng ly kính mọi người một ly rượu mà thôi, những từ muốn diễn đạt đều được thế bằng rượu.
Vì thế!
Hầu như tất cả mọi người trong bàn ăn đều ngã xuống sau bữa ăn.
Tiêu Lăng Dạ và Tiêu Diễn bị thương, nghiêm cấm uống rượu, cũng không ai dám rót cho bọn họ, cuối cùng chỉ có hai anh em bọn họ, cộng thêm Tâm Can và Duệ Duệ là tỉnh táo.
“Anh …” Tiêu Diễn nhìn phòng khách bừa bộn, đau đầu ôm trán: “Phải làm sao bây giờ?”
Tiêu Lăng Dạ im lặng gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh.
Một loạt vệ sĩ mặc đồ đen xuất hiện trước cửa phòng bệnh.
Tiêu Lăng Dạ nói với đám vệ sĩ: “Đưa tất cả mọi người về nhà an toàn!”
“Vâng!
“Từ từ!” Tiêu Diễn hô một tiếng.
“A?”
“ớt cay nhỏ kia không cần phải đưa về. Chị dâu nhờ cô ấy chăm sóc em. Cô ấy tỉnh rượu còn phải pha trà, rót nước cho em, kêu người đưa cô ấy đến phòng bệnh của em bên cạnh là được.”
Tiêu Lăng Dạ bình tĩnh nhìn anh ấy, ánh mắt anh rất có tính xuyên thấu, như có thể nhìn thấu tất cả ngụy quân tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.