Chương 1082
Đang cập nhập
12/01/2022
Nhớ tới giá nhà Vân Thành, Lâm Quán Quán cũng chỉ có thể âm thầm líu lưỡi: “Tiêu Lăng Dạ, biệt thự Lưng Chừng Núi đều là biệt thự đơn lập, giá cả hẳn là rất đắt phải không?”
“Thích sao?” Tiêu Lăng Dạ giữ chặt tay cô, ánh mắt nhu hòa nói: “Thích thì mua cho em một cản.”
Tài đại khí thô!
Lâm Quán Quán trợn trắng mắt: “Em không thích nơi này, nơi này quá an tĩnh, em thích đô thị náo nhiệt giống như quận Hương Dật Tử khá tốt. Ai nha, lạc đề rồi, em đang định hỏi tiền lương Lạc tiên sinh rất cao sao thế nhưng có thể mua được loại biệt thự này ở Vân Thành.”
“Tiền lương ông ấy không cao.”
Biểu tình Lâm Quán Quán lập tức sinh động, cô nhướng mày, một bộ biểu tình “thật sao”.
“…” Khóe miệng Tiêu Lăng Dạ vừa kéo: “Em nghĩ quá nhiều rồi! Lạc thái thái là danh viện kinh thành, tài lực trong nhà phong phú.”
“A.”
Cô kéo dài âm điệu, Tiêu Lảng Dạ vừa nghe liền biết cô lại hiểu sai, anh hơi có chút dở khóc dở cười bất đắc dĩ giải thích nói: “Không phải như em nghĩ đâu!”
“Vậy thì thế nào?”
“Nghe nói, năm đó là Lạc thái thái theo đuổi ông ấy!”
“Chậc chậc!”
Khi nói chuyện, xe đã đến giữa sườn núi, Tiêu Lăng Dạ dặn dò cô: “Tiệc tối hôm nay chắc hẳn rất nhiều người, đợi chút khi chúng ta xuất hiện khẳng định có rất nhiều người lại đây lôi kéo làm quen với em, không thích thì cứ một mực không cần để ý tới!”
“Anh dẫn em tới đây không phải vì giao tiếp sao?”
“Đương nhiên không phải!” Tiêu Lăng Dạ khí phách tuyên bố: “Vợ của Tiêu Lăng Dạ anh không cần giao tế cùng bất luận kẻ nào!”
“Nghe thấy không?”
“ừm ừm ừm!”
“Đụng tới người nói chuyện không dễ nghe hoặc là châm chọc mỉa mai, cứ trực tiếp dỗi trở về!”
“Sợ em bị bắt nạt à?”
Lâm Quán Quán nâng cằm lên: “Anh thấy em giống túi trút giận lắm sao?”
Tiêu Lăng Dạ nhớ tới hình ảnh cô chọc tức mẹ của anh đều không nhu nhược chút nào, quyết đoán dừng đề tài này lại: “Còn có, tiệc tối hôm nay khả năng sẽ đụng tới một ít người quen.”
Lâm Quán Quán đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc kêu anh: “Tiêu Lăng Dạ!”
“Hở?”
Biểu tình Tiêu Lăng Dạ cũng nghiêm túc theo.
Lâm Quán Quán ôm mặt anh: “Em phát hiện một cái vấn đề rất nghiêm trọng.”
“Cái gì?
“Gần đây trong khoảng thời gian này, anh thật sự thực dong dài nha!”
“Ai! Sao mặt anh lại đen như vậy, em nói thật! Anh không phát hiện sao, hiện tại anh nói rất nhiều so với trước kia, có đôi khi em còn hoài nghi có phải anh bị người đánh tráo rồi không.”
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ âm trầm: “Chê anh nói nhiều?”
“Ha hả không có không có! Không có chuyện đó, anh nói nhiều em vui còn không kịp đâu, ha hả, trước kia anh lạnh như bảng y chang hàn băng ngàn năm, nói chuyện đều chỉ dùng một chữ, có đôi khi còn nghe không hiểu anh đang nói cái gì, rất nhiều lúc muốn đánh, như bây giờ rất tốt ha hả, như bây giờ rất tốt!”
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ càng nguy hiểm hơn: “Nguyên lai hình tượng của anh trước kia ở trong lòng em là như vậy sao!”
Lâm Quán Quán vẫn muốn sống.
Cô quyết đoán buông tay: “Ai nha! Tới rồi tới rồi, chúng ta nên xuống xe thôi!”
“Thích sao?” Tiêu Lăng Dạ giữ chặt tay cô, ánh mắt nhu hòa nói: “Thích thì mua cho em một cản.”
Tài đại khí thô!
Lâm Quán Quán trợn trắng mắt: “Em không thích nơi này, nơi này quá an tĩnh, em thích đô thị náo nhiệt giống như quận Hương Dật Tử khá tốt. Ai nha, lạc đề rồi, em đang định hỏi tiền lương Lạc tiên sinh rất cao sao thế nhưng có thể mua được loại biệt thự này ở Vân Thành.”
“Tiền lương ông ấy không cao.”
Biểu tình Lâm Quán Quán lập tức sinh động, cô nhướng mày, một bộ biểu tình “thật sao”.
“…” Khóe miệng Tiêu Lăng Dạ vừa kéo: “Em nghĩ quá nhiều rồi! Lạc thái thái là danh viện kinh thành, tài lực trong nhà phong phú.”
“A.”
Cô kéo dài âm điệu, Tiêu Lảng Dạ vừa nghe liền biết cô lại hiểu sai, anh hơi có chút dở khóc dở cười bất đắc dĩ giải thích nói: “Không phải như em nghĩ đâu!”
“Vậy thì thế nào?”
“Nghe nói, năm đó là Lạc thái thái theo đuổi ông ấy!”
“Chậc chậc!”
Khi nói chuyện, xe đã đến giữa sườn núi, Tiêu Lăng Dạ dặn dò cô: “Tiệc tối hôm nay chắc hẳn rất nhiều người, đợi chút khi chúng ta xuất hiện khẳng định có rất nhiều người lại đây lôi kéo làm quen với em, không thích thì cứ một mực không cần để ý tới!”
“Anh dẫn em tới đây không phải vì giao tiếp sao?”
“Đương nhiên không phải!” Tiêu Lăng Dạ khí phách tuyên bố: “Vợ của Tiêu Lăng Dạ anh không cần giao tế cùng bất luận kẻ nào!”
“Nghe thấy không?”
“ừm ừm ừm!”
“Đụng tới người nói chuyện không dễ nghe hoặc là châm chọc mỉa mai, cứ trực tiếp dỗi trở về!”
“Sợ em bị bắt nạt à?”
Lâm Quán Quán nâng cằm lên: “Anh thấy em giống túi trút giận lắm sao?”
Tiêu Lăng Dạ nhớ tới hình ảnh cô chọc tức mẹ của anh đều không nhu nhược chút nào, quyết đoán dừng đề tài này lại: “Còn có, tiệc tối hôm nay khả năng sẽ đụng tới một ít người quen.”
Lâm Quán Quán đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc kêu anh: “Tiêu Lăng Dạ!”
“Hở?”
Biểu tình Tiêu Lăng Dạ cũng nghiêm túc theo.
Lâm Quán Quán ôm mặt anh: “Em phát hiện một cái vấn đề rất nghiêm trọng.”
“Cái gì?
“Gần đây trong khoảng thời gian này, anh thật sự thực dong dài nha!”
“Ai! Sao mặt anh lại đen như vậy, em nói thật! Anh không phát hiện sao, hiện tại anh nói rất nhiều so với trước kia, có đôi khi em còn hoài nghi có phải anh bị người đánh tráo rồi không.”
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ âm trầm: “Chê anh nói nhiều?”
“Ha hả không có không có! Không có chuyện đó, anh nói nhiều em vui còn không kịp đâu, ha hả, trước kia anh lạnh như bảng y chang hàn băng ngàn năm, nói chuyện đều chỉ dùng một chữ, có đôi khi còn nghe không hiểu anh đang nói cái gì, rất nhiều lúc muốn đánh, như bây giờ rất tốt ha hả, như bây giờ rất tốt!”
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ càng nguy hiểm hơn: “Nguyên lai hình tượng của anh trước kia ở trong lòng em là như vậy sao!”
Lâm Quán Quán vẫn muốn sống.
Cô quyết đoán buông tay: “Ai nha! Tới rồi tới rồi, chúng ta nên xuống xe thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.