Chương 1107
Đang cập nhập
17/01/2022
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt khách sáo gật đầu: “Bác Lạc quá khách khí, nếu có cơ hội, cháu sẽ ‘Được được.
Trải qua liên tiếp đả kích, trạng thái tinh thần Lạc Tấn Hoa hiển nhiên không tốt lắm, thấy thế Lạc thái thái lại cùng đám người Lâm Quán Quán hàn huyên vài câu, lúc này mới đỡ Lạc Tấn Hoa về phòng nghỉ ngơi.
“Hô!
Lâm Quán Quán thở phào nhẹ nhõm, cô dựa vào bả vai Tiêu Lăng Dạ, xoa xoa bụng: “Rốt cuộc cũng đi rồi, má ơi, đói chết em rồi!”
Tiêu Lăng Dạ nhìn giày cao gót của cô lại nhìn Tiêu Diễn, Tiêu Diễn sờ sờ cái mũi, nhận mệnh chạy đi tìm ghế dựa, anh làm việc hiệu suất rất cao, không đến hai phút liền tìm tới một cái ghế, để lên mặt cỏ.
Tiêu Lăng Dạ đỡ Lâm Quán Quán ngồi xuống ghế: “Chờ!”
“Ách?”
“Anh đi lấy chút đồ ăn cho em.”
“Nga!”
“Tiểu Quán Quán cũng có chân vậy.”
Thanh âm tuy nhỏ nhưng Tiêu Lăng Dạ vẫn nghe thấy, mặt anh vô biểu tình: “Em có thể so sánh với cô ấy sao?”
Tiêu Diễn khóc ròng chạy đi!
Mẹ nó!
Tuy rằng không thể so nhưng không thể uyển chuyển nói sao!
Anh biết, anh đã sớm không phải là bảo bối của anh trai rồi.
Bỏ đi!
Tự mình vận động cơm no áo ấm.
Tiêu Diễn u oán nhìn Tiêu Lăng Dạ đã đi xa, chạy nhanh bưng mâm đồ ăn theo sau: “Anh! Từ từ, anh đợi em với!”
Lâm Quán Quán chán đến chết.
Theo lý thuyết, cô bị tuôn ra là Tiêu thái thái, hẳn là sẽ có rất nhiều người tới lôi kéo làm quen.
Bất quá vừa rồi Lâm Quán Quán bị Tưởng Y Y, Lâm Vi cùng với Lạc Niệm Niệm liên hợp lại khi dễ, người ở đây đều vây xem, không có người hỗ trợ, thế cho nên hiện tại biết Lâm Quán Quán là Tiêu thái thái xong, những người đó cũng có không mặt mũi đi tới lôi kéo làm quen.
Không ai quấy rầy, Lâm Quán Quán cũng thanh tịnh. Cô dựa vào trên ghế, nghe thư âm nhạc du dương bên tai, thân thể dần dần thả lỏng.
Một lát sau.
Trước mắt đột nhiên bao phủ một cái bóng.
Lâm Quán Quán còn tưởng rằng là Tiêu Lăng Dạ đã lấy đồ ăn trở lại, cô vui vẻ ngẩng đầu: “Anh về rồi sao, em đói chết đi được.”
Nhưng mà.
Lúc ngẩng đầu nhìn thấy người tới, câu cô chưa nói xong nháy mắt nghẹn trở về, vui vẻ trên mặt cũng dần dần bị chán ghét thay thế!
Dưới ánh đèn.
Trên mặt cỏ.
Tiêu Dục mặc một bộ vest trắng, đứng cách cô bốn năm bước.
Nói thật.
Diện mạo Tiêu Dục tuấn mỹ, lúc này một thân đồ trắng cực kỳ giống bạch mã vương tử truyện cổ tích nhưng là bộ dáng này của anh ta cũng chỉ có thể lừa người khác, đối với Lâm Quán Quán là một chút lực sát thương cũng không có.
Dù sao!
Gien nhà họ Tiêu mạnh mẽ.
Mỗi ngày đối mặt với khuôn mặt tuấn tú đẹp trai ngút ngàn của Tiêu Lăng Dạ cô đã sớm miễn dịch với khuôn mặt của người khác.
Quán Quán.
Trải qua liên tiếp đả kích, trạng thái tinh thần Lạc Tấn Hoa hiển nhiên không tốt lắm, thấy thế Lạc thái thái lại cùng đám người Lâm Quán Quán hàn huyên vài câu, lúc này mới đỡ Lạc Tấn Hoa về phòng nghỉ ngơi.
“Hô!
Lâm Quán Quán thở phào nhẹ nhõm, cô dựa vào bả vai Tiêu Lăng Dạ, xoa xoa bụng: “Rốt cuộc cũng đi rồi, má ơi, đói chết em rồi!”
Tiêu Lăng Dạ nhìn giày cao gót của cô lại nhìn Tiêu Diễn, Tiêu Diễn sờ sờ cái mũi, nhận mệnh chạy đi tìm ghế dựa, anh làm việc hiệu suất rất cao, không đến hai phút liền tìm tới một cái ghế, để lên mặt cỏ.
Tiêu Lăng Dạ đỡ Lâm Quán Quán ngồi xuống ghế: “Chờ!”
“Ách?”
“Anh đi lấy chút đồ ăn cho em.”
“Nga!”
“Tiểu Quán Quán cũng có chân vậy.”
Thanh âm tuy nhỏ nhưng Tiêu Lăng Dạ vẫn nghe thấy, mặt anh vô biểu tình: “Em có thể so sánh với cô ấy sao?”
Tiêu Diễn khóc ròng chạy đi!
Mẹ nó!
Tuy rằng không thể so nhưng không thể uyển chuyển nói sao!
Anh biết, anh đã sớm không phải là bảo bối của anh trai rồi.
Bỏ đi!
Tự mình vận động cơm no áo ấm.
Tiêu Diễn u oán nhìn Tiêu Lăng Dạ đã đi xa, chạy nhanh bưng mâm đồ ăn theo sau: “Anh! Từ từ, anh đợi em với!”
Lâm Quán Quán chán đến chết.
Theo lý thuyết, cô bị tuôn ra là Tiêu thái thái, hẳn là sẽ có rất nhiều người tới lôi kéo làm quen.
Bất quá vừa rồi Lâm Quán Quán bị Tưởng Y Y, Lâm Vi cùng với Lạc Niệm Niệm liên hợp lại khi dễ, người ở đây đều vây xem, không có người hỗ trợ, thế cho nên hiện tại biết Lâm Quán Quán là Tiêu thái thái xong, những người đó cũng có không mặt mũi đi tới lôi kéo làm quen.
Không ai quấy rầy, Lâm Quán Quán cũng thanh tịnh. Cô dựa vào trên ghế, nghe thư âm nhạc du dương bên tai, thân thể dần dần thả lỏng.
Một lát sau.
Trước mắt đột nhiên bao phủ một cái bóng.
Lâm Quán Quán còn tưởng rằng là Tiêu Lăng Dạ đã lấy đồ ăn trở lại, cô vui vẻ ngẩng đầu: “Anh về rồi sao, em đói chết đi được.”
Nhưng mà.
Lúc ngẩng đầu nhìn thấy người tới, câu cô chưa nói xong nháy mắt nghẹn trở về, vui vẻ trên mặt cũng dần dần bị chán ghét thay thế!
Dưới ánh đèn.
Trên mặt cỏ.
Tiêu Dục mặc một bộ vest trắng, đứng cách cô bốn năm bước.
Nói thật.
Diện mạo Tiêu Dục tuấn mỹ, lúc này một thân đồ trắng cực kỳ giống bạch mã vương tử truyện cổ tích nhưng là bộ dáng này của anh ta cũng chỉ có thể lừa người khác, đối với Lâm Quán Quán là một chút lực sát thương cũng không có.
Dù sao!
Gien nhà họ Tiêu mạnh mẽ.
Mỗi ngày đối mặt với khuôn mặt tuấn tú đẹp trai ngút ngàn của Tiêu Lăng Dạ cô đã sớm miễn dịch với khuôn mặt của người khác.
Quán Quán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.