Chương 1110
Đang cập nhập
18/01/2022
“Tiêu Dục, anh xoay người nhìn xem phía sau là ai!”
Cả người Tiêu Dục cứng đờ, quay người lại liền nhìn thấy sắc mặt Tiêu Lăng Dạ lãnh lệ không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía sau anh.
Tiêu Lăng Dạ bưng một mâm đồ ăn.
Mâm đồ ăn để đầy sò biển cùng cá tôm đã nướng tốt, trầm mặt đứng ở đó, cũng không biết nghe xong bao lâu.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ, trong lòng Tiêu Dục nhảy thình thịch.
Tiêu Lăng Dạ.
Anh ta có nghe được vừa ròi anh nói mấy lời kia không?
Tiêu Dục ảo não.
Như thế nào không nghe được động tĩnh, không phát hiện có người tới cơ chứ.
Chính tại thời điểm lo sợ bất an, Tiêu Lăng Dạ đột nhiên động, anh lướt qua trực tiếp đem anh ta thành không khí, sau đó đi tới bên cạnh người Lâm Quán Quán.
Tiêu Dục thở phào nhẹ nhõm.
Nàỵ phản ứng… Hẳn là không có nghe được đi.
Bằng không.
Lấy tính tình Tiêu Lăng Dạ, dù không chơi chết anh, ít nhất cũng sẽ dùng ánh mắt đông chết anh rồi.
“Sao giờ anh với quay lại.”
“Đói bụng?”
“Sắp chết đói rồi.”
Tiêu Lăng Dạ bất đắc dĩ nhìn cô: “Sò biển hết nên chờ đầu bếp làm, chậm trễ chút.”
Lâm Quán Quán rất nể tình, lấy nĩa chọc vào miếng thịt, ăn một ngụm tức khắc nheo mắt lại: “Ngon quá!”
“Ăn nhiều một chút.”
“ừm ừm!”
Lâm Quán Quán liền ở bên người Tiêu Lăng Dạ, không quá ưu nhã ăn sò biển, ngẫu nhiên còn sẽ đưa một con đặt bên môi Tiêu Lăng Dạ, Tiêu Lăng Dạ cũng rất nể tình, ánh mắt mềm ấm ăn luôn.
“Ngon lắm ăn đi, ha ha, trong hải sản m thích ăn sò biển cùng cua nhất, bất quá vỏ cua cứng quá hơi khó ăn, em lại không thích phiền toái, mỗi lần ăn đều lười mở vỏ.”
Lần sau anh lột cho em.
“Hắc hắc, được!”
Hai người không coi ai ra gì nói chuyện, trong không khí đều phiếm hơi thở ngọt ngào nhè nhẹ.
Sắc mặt Tiêu Dục xanh trắng.
Anh nhìn Lâm Quán Quán cùng Tiêu Lăng Dạ ở chung, vui cười hờn dỗi, nhịn không được có chút hoài nghi.
Lâm Quán Quán thật sự còn yêu anh sao?
Nếu yêu!
Vì sao lúc cô ở cùng Tiêu Lăng Dạ lại vui vẻ như vậy, mà nói chuyện với anh luôn là âm dương quái khí không nóng không lạnh?
Nhưng mà.
Ý nghĩ chỉ xuất hiện ở trong đầu một giây!
Lâm Quán Quán đương nhiên là yêu anh!
Anh là mối tình đầu của cô!
Bọn họ ở bên nhau ba năm, anh đều không có quên Lâm Quán Quán, như vậy Lâm Quán Quán đương nhiên cũng không có khả năng quên anh!
Vì sao lúc cô ở cùng Tiêu Lăng Dạ lại vui vẻ như vậy, mà nói chuyện với anh luôn là âm dương quái khí không nóng không lạnh?
Nhưng mà.
Cả người Tiêu Dục cứng đờ, quay người lại liền nhìn thấy sắc mặt Tiêu Lăng Dạ lãnh lệ không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía sau anh.
Tiêu Lăng Dạ bưng một mâm đồ ăn.
Mâm đồ ăn để đầy sò biển cùng cá tôm đã nướng tốt, trầm mặt đứng ở đó, cũng không biết nghe xong bao lâu.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ, trong lòng Tiêu Dục nhảy thình thịch.
Tiêu Lăng Dạ.
Anh ta có nghe được vừa ròi anh nói mấy lời kia không?
Tiêu Dục ảo não.
Như thế nào không nghe được động tĩnh, không phát hiện có người tới cơ chứ.
Chính tại thời điểm lo sợ bất an, Tiêu Lăng Dạ đột nhiên động, anh lướt qua trực tiếp đem anh ta thành không khí, sau đó đi tới bên cạnh người Lâm Quán Quán.
Tiêu Dục thở phào nhẹ nhõm.
Nàỵ phản ứng… Hẳn là không có nghe được đi.
Bằng không.
Lấy tính tình Tiêu Lăng Dạ, dù không chơi chết anh, ít nhất cũng sẽ dùng ánh mắt đông chết anh rồi.
“Sao giờ anh với quay lại.”
“Đói bụng?”
“Sắp chết đói rồi.”
Tiêu Lăng Dạ bất đắc dĩ nhìn cô: “Sò biển hết nên chờ đầu bếp làm, chậm trễ chút.”
Lâm Quán Quán rất nể tình, lấy nĩa chọc vào miếng thịt, ăn một ngụm tức khắc nheo mắt lại: “Ngon quá!”
“Ăn nhiều một chút.”
“ừm ừm!”
Lâm Quán Quán liền ở bên người Tiêu Lăng Dạ, không quá ưu nhã ăn sò biển, ngẫu nhiên còn sẽ đưa một con đặt bên môi Tiêu Lăng Dạ, Tiêu Lăng Dạ cũng rất nể tình, ánh mắt mềm ấm ăn luôn.
“Ngon lắm ăn đi, ha ha, trong hải sản m thích ăn sò biển cùng cua nhất, bất quá vỏ cua cứng quá hơi khó ăn, em lại không thích phiền toái, mỗi lần ăn đều lười mở vỏ.”
Lần sau anh lột cho em.
“Hắc hắc, được!”
Hai người không coi ai ra gì nói chuyện, trong không khí đều phiếm hơi thở ngọt ngào nhè nhẹ.
Sắc mặt Tiêu Dục xanh trắng.
Anh nhìn Lâm Quán Quán cùng Tiêu Lăng Dạ ở chung, vui cười hờn dỗi, nhịn không được có chút hoài nghi.
Lâm Quán Quán thật sự còn yêu anh sao?
Nếu yêu!
Vì sao lúc cô ở cùng Tiêu Lăng Dạ lại vui vẻ như vậy, mà nói chuyện với anh luôn là âm dương quái khí không nóng không lạnh?
Nhưng mà.
Ý nghĩ chỉ xuất hiện ở trong đầu một giây!
Lâm Quán Quán đương nhiên là yêu anh!
Anh là mối tình đầu của cô!
Bọn họ ở bên nhau ba năm, anh đều không có quên Lâm Quán Quán, như vậy Lâm Quán Quán đương nhiên cũng không có khả năng quên anh!
Vì sao lúc cô ở cùng Tiêu Lăng Dạ lại vui vẻ như vậy, mà nói chuyện với anh luôn là âm dương quái khí không nóng không lạnh?
Nhưng mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.