Chương 111
Đang cập nhập
15/06/2021
Vừa nhìn lên, quả nhiên thấy ánh mắt đầy hứng thú của Tiêu Lăng Dạ.
Lâm Quán Quán vội xua tay.
“Em, em không có ý đó.”
Tiêu Lăng Dạ vặn hỏi, “Thế có ýgì?”
Có ý gì.
Cô cũng không biết nữa!
Lâm Quán Quán đuối lý rồi.
“ÀI Em nghe Tâm Can nói rằng hôm nay anh đi xem mắt một cô gái, là người mà cái hôm em về nước gặp anh với cô ấy xem mắt. Mặc dù xem mắt là chuyện riêng của anh, nhưng suy cho cùng, Tâm Can là con gái ruột của anh, anh cũng phải tham khảo ý kiến chút chứ, như em tháy thì Tâm Can không thích cô gái đó cho lắm. “
Lâm Quán Quán tiếp tục,” Còn nữa, đi xem mắt quan trọng nhát là xem xét nhân phẩm, nhỡ đâu sau này trở thành mẹ Tâm Can, nếu nhân phẩm mà không tốt, rất có thể sẽ hành hạ Tâm Can, lúc đó Tâm Can đáng thương biết bao nhiêu. “
Vẻ mặt của Tiêu Lăng Dạ u ám.
Anh xem mắt, cô vẫn bình thản như thế?!
Anh kìm lại cơn giận, trầm lặng không nói.
Lâm Quán Quán càng nói tâm trạng của cô càng tệ, Tâm Can vẫn luôn muốn có mẹ, sau này Tiêu Lăng Dạ kết hôn, con bé sẽ không còn bám lấy cô nữa rồi.
Lâm Quán Quán đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi, cô lập tức nghiêm túc nhìn Tiêu Lăng Dạ “Hôm nay anh xem mắt thành công không? Anh đồng ý hẹn hò với cô gái đó chưa?”
Khí tức lạnh lẽo chợt biến mắt.
“Em để ý?”
“Đương nhiên rồi!” Mặt Tiêu Lăng Dạ chưa tươi tỉnh được bao nhiêu, chưa đợi anh đáp lời Lâm Quán Quán tiếp tục nói: “Nếu anh xem mắt thành công, thì ước hẹn nửa năm của chúng ta cũng kết thúc! “
” Tại sao? “
“Anh còn hỏi tại sao!” Lâm Quán Quán tức giận trừng mắt, “Nếu anh đồng ý kết giao với người khác, vậy thì anh đã là bạn trai của người khác rồi. Tam quan em vẫn rất rõ ràng.
Anh không có bạn gái, em cũng không có bạn trai, suy nghĩ đến tính mạng của anh em mới đồng ý ước hẹn nửa năm này, nhưng nếu anh có bạn gái, thì em không thể giúp được nữal “
Lâm Quán Quán nói,“ Em không ngủ với bạn trai người khác! “
Cô phải có điểm mấu chót đạo đức tốt chứ.
Sắc mặt Lăng Tiêu Dạ ngay lập tức trở nên xám xịt.
Cho nên là, … cô ấy quan tâm đến buổi xem mắt của anh thành công hay không, không phải vì cô ấy để ý đến anh, mà là vì cô ấy không muốn chạm vào điểm máu chốt đạo đức!
Tiêu Lăng Dạ hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận của mình.
*Ơ, anh sao thế?”
“Không sao!”
Tiêu Lăng Dạ quay người bỏ đi.
“Này, anh định làm gì?”
“Uống nước!”
Bừng bừng tức giận!
Một ngày nào đó anh sẽ bị cô chọc cho tức chết.
Lâm Quán Quán sải bước để bắt kịp anh, “Anh còn chưa trả lời em là xem mắt có thành công không! “
” Không! “
“Hả? “
Tiêu Lăng Dạ đi xuống tầng dưới, lấy một chai nước đá trong tủ lạnh ra, mở nắp uống vài ngụm.
Lâm Quán Quán nhìn tới ngây người.
Khi anh ấy uống nước, quay mặt sang một bên, yết hầu trượt qua trượt lại, có một loại gợi cảm dụ dỗ.
“Ừng ực—”
Lâm Quán Quán lại nuốt nước bọt, Thanh âm rất lớn, có thể so sánh với tiếng Tiêu Lăng Dạ uống nước.
Tiêu Lăng Dạ liếc mắt nhìn qua.
Một luồng nhiệt nóng xông thẳng vào não cô, hai má Lâm Quán Quán đỏ bừng, “Nhìn, nhìn cái gì, em khát không được à? “
Đôi mắt Tiêu Lãng Dạ sâu thẳm.
Một lúc sau, sắc mặt xám xịt của anh đã bình thường trở’ lại.
Cho nên …
cô đối với anh, cũng đâu phải không có cảm xúc gì.
Tiêu Lăng Dạ đưa chai nước trong tay cho cô, Lâm Quán Quán căng thẳng đến mức tay tê cả đi, để chứng minh rằng cô thực sự chỉ “khát”, cô nghĩ cũng không nghĩ cầm lấy ừng ực tu từng ngụm lớn.
Uống xong, đặt chai xuống, liền nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Lăng Dạ đang cười như không cười nhìn cô…
” Làm sao? “
Tiêu Lăng Dạ dựa vào tủ lạnh, chậm rãi nói,” Chai nước đó anh uống rồi. “
Vậy là, vừa rồi bọn họ lại gián tiếp tiếp xúc thân mật?
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, đầu Lâm Quán Quán bỗng chốc trống rỗng, sau đó, khuôn mặt như rạng mây hoàng hôn, từ từ đỏ bừng lên.
” Anh, anh, anh, anh……
“Uống nữa không?”
“Uống!
Tiêu Lăng Dạ nắm lấy cổ tay Lâm Quán Quán, “Đil”
“ Đi đâu?”
“Đi rồi em sẽ biết.”
Tiêu Lăng Dạ đưa Lâm Quán Quán đến căn phòng bên cạnh phòng ngủ, sau khi mở cửa liền bật đèn lên.
“pạ—”
Đèn sáng trưng.
“Đi thôi.”
Lâm Quán Quán thành thật đi theo anh vào phòng ngủ.
Dưới sàn phòng ngủ có hai chiếc ghế sofa đơn và một chiếc bàn cà phê nhỏ đặt giữa hai chiếc ghế sofa, Tiêu Lăng Dạ đặt bình rượu lên đó, đặt chiếc cốc trước mặt Lâm Quán Quán.
“Mùi gì vậy?” Lâm Quán Quán nhíu mày.
“Sẽ có một ít mùi đặc biệt khi mới mở rượu lâu năm, vì vậy cần sử dụng bình gạn, đổ rượu vào bình gạn, mùi đó sẽ biến mát. Bình gạn sẽ tối đa hóa diện tích tiếp xúc giữa rượu và không khí, để rượu vang đỏ được oxy hóa hoàn toàn, sau quá trình oxy hóa, hương thơm sẽ tỏa ra. “ Cả nhà tìm kiếm gõ thêm tên nguồn như hình giúp nhóm nhé! Cám ơn cả nhà!”
Lâm Quán Quán gật đầu,” Sẽ mắt bao lâu? “
” Khoảng một giờ. “
Lâm Quán Quán,”… “
Chỉ là uống một ly rượu!
Mà còn lắm nghi lễ như thé.
Hai người bọn họ cũng không thể cứ chỉ chờ đợi và nhìn chằm chằm chai rượu như thế chứ.
Lâm Quán Quán tìm chuyện để nói, “Anh chắc rất thích uống rượu, có rất nhiều bộ sưu tập như vậy cơ mà.”
*Đã từng uống rất nhiều, sau khi Tâm Can đến thì anh không uống nữa.”
*ÀP”
nhạt nhẽo…
tiếp tục nhạt nhếo…
Không khí dường như vô cùng im lặng.
Lâm Quán Quán nằm trên ghế sô pha như không xương, cảm thấy có chút buồn ngủ, cô ngáp một cái, “Hay là em kể chuyện hồi nhỏ cho anh nghe.”
Tất cả mọi thứ liên quan đến cô anh đều rất hứng thú, Tiêu Lăng Dạ gật đầu.
“Khi còn bé … em nghĩ một chút. Thực ra hồi nhỏ em cũng không có nhiều kỷ niệm đẹp, có lẽ sẽ hơi nhàm chán.”
“Không saol”
Anh muốn biết mọi thứ về cô.
“Ừm … bắt đầu từ đâu nhỉ, bắt đầu từ nơi vui vẻ đi. Khi em sáu tuổi, em và chị gái được gửi đến Tuyền Huyện. Anh có biết Tuyền Huyện không? Nó rất nghèo, nhưng phong cảnh rất đẹp. Trong ký ức của em, bầu trời luôn trong xanh, không khí ngọt ngào. Thời gian em và chị ở đó là thời gian vui vẻ nhất! “
Tuyền Huyện?!
Tiêu Lăng Dạ đột nhiên nhíu mày.
“Em đã từng đến đó à?”
Lâm Quán Quán vội xua tay.
“Em, em không có ý đó.”
Tiêu Lăng Dạ vặn hỏi, “Thế có ýgì?”
Có ý gì.
Cô cũng không biết nữa!
Lâm Quán Quán đuối lý rồi.
“ÀI Em nghe Tâm Can nói rằng hôm nay anh đi xem mắt một cô gái, là người mà cái hôm em về nước gặp anh với cô ấy xem mắt. Mặc dù xem mắt là chuyện riêng của anh, nhưng suy cho cùng, Tâm Can là con gái ruột của anh, anh cũng phải tham khảo ý kiến chút chứ, như em tháy thì Tâm Can không thích cô gái đó cho lắm. “
Lâm Quán Quán tiếp tục,” Còn nữa, đi xem mắt quan trọng nhát là xem xét nhân phẩm, nhỡ đâu sau này trở thành mẹ Tâm Can, nếu nhân phẩm mà không tốt, rất có thể sẽ hành hạ Tâm Can, lúc đó Tâm Can đáng thương biết bao nhiêu. “
Vẻ mặt của Tiêu Lăng Dạ u ám.
Anh xem mắt, cô vẫn bình thản như thế?!
Anh kìm lại cơn giận, trầm lặng không nói.
Lâm Quán Quán càng nói tâm trạng của cô càng tệ, Tâm Can vẫn luôn muốn có mẹ, sau này Tiêu Lăng Dạ kết hôn, con bé sẽ không còn bám lấy cô nữa rồi.
Lâm Quán Quán đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi, cô lập tức nghiêm túc nhìn Tiêu Lăng Dạ “Hôm nay anh xem mắt thành công không? Anh đồng ý hẹn hò với cô gái đó chưa?”
Khí tức lạnh lẽo chợt biến mắt.
“Em để ý?”
“Đương nhiên rồi!” Mặt Tiêu Lăng Dạ chưa tươi tỉnh được bao nhiêu, chưa đợi anh đáp lời Lâm Quán Quán tiếp tục nói: “Nếu anh xem mắt thành công, thì ước hẹn nửa năm của chúng ta cũng kết thúc! “
” Tại sao? “
“Anh còn hỏi tại sao!” Lâm Quán Quán tức giận trừng mắt, “Nếu anh đồng ý kết giao với người khác, vậy thì anh đã là bạn trai của người khác rồi. Tam quan em vẫn rất rõ ràng.
Anh không có bạn gái, em cũng không có bạn trai, suy nghĩ đến tính mạng của anh em mới đồng ý ước hẹn nửa năm này, nhưng nếu anh có bạn gái, thì em không thể giúp được nữal “
Lâm Quán Quán nói,“ Em không ngủ với bạn trai người khác! “
Cô phải có điểm mấu chót đạo đức tốt chứ.
Sắc mặt Lăng Tiêu Dạ ngay lập tức trở nên xám xịt.
Cho nên là, … cô ấy quan tâm đến buổi xem mắt của anh thành công hay không, không phải vì cô ấy để ý đến anh, mà là vì cô ấy không muốn chạm vào điểm máu chốt đạo đức!
Tiêu Lăng Dạ hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận của mình.
*Ơ, anh sao thế?”
“Không sao!”
Tiêu Lăng Dạ quay người bỏ đi.
“Này, anh định làm gì?”
“Uống nước!”
Bừng bừng tức giận!
Một ngày nào đó anh sẽ bị cô chọc cho tức chết.
Lâm Quán Quán sải bước để bắt kịp anh, “Anh còn chưa trả lời em là xem mắt có thành công không! “
” Không! “
“Hả? “
Tiêu Lăng Dạ đi xuống tầng dưới, lấy một chai nước đá trong tủ lạnh ra, mở nắp uống vài ngụm.
Lâm Quán Quán nhìn tới ngây người.
Khi anh ấy uống nước, quay mặt sang một bên, yết hầu trượt qua trượt lại, có một loại gợi cảm dụ dỗ.
“Ừng ực—”
Lâm Quán Quán lại nuốt nước bọt, Thanh âm rất lớn, có thể so sánh với tiếng Tiêu Lăng Dạ uống nước.
Tiêu Lăng Dạ liếc mắt nhìn qua.
Một luồng nhiệt nóng xông thẳng vào não cô, hai má Lâm Quán Quán đỏ bừng, “Nhìn, nhìn cái gì, em khát không được à? “
Đôi mắt Tiêu Lãng Dạ sâu thẳm.
Một lúc sau, sắc mặt xám xịt của anh đã bình thường trở’ lại.
Cho nên …
cô đối với anh, cũng đâu phải không có cảm xúc gì.
Tiêu Lăng Dạ đưa chai nước trong tay cho cô, Lâm Quán Quán căng thẳng đến mức tay tê cả đi, để chứng minh rằng cô thực sự chỉ “khát”, cô nghĩ cũng không nghĩ cầm lấy ừng ực tu từng ngụm lớn.
Uống xong, đặt chai xuống, liền nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Lăng Dạ đang cười như không cười nhìn cô…
” Làm sao? “
Tiêu Lăng Dạ dựa vào tủ lạnh, chậm rãi nói,” Chai nước đó anh uống rồi. “
Vậy là, vừa rồi bọn họ lại gián tiếp tiếp xúc thân mật?
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, đầu Lâm Quán Quán bỗng chốc trống rỗng, sau đó, khuôn mặt như rạng mây hoàng hôn, từ từ đỏ bừng lên.
” Anh, anh, anh, anh……
“Uống nữa không?”
“Uống!
Tiêu Lăng Dạ nắm lấy cổ tay Lâm Quán Quán, “Đil”
“ Đi đâu?”
“Đi rồi em sẽ biết.”
Tiêu Lăng Dạ đưa Lâm Quán Quán đến căn phòng bên cạnh phòng ngủ, sau khi mở cửa liền bật đèn lên.
“pạ—”
Đèn sáng trưng.
“Đi thôi.”
Lâm Quán Quán thành thật đi theo anh vào phòng ngủ.
Dưới sàn phòng ngủ có hai chiếc ghế sofa đơn và một chiếc bàn cà phê nhỏ đặt giữa hai chiếc ghế sofa, Tiêu Lăng Dạ đặt bình rượu lên đó, đặt chiếc cốc trước mặt Lâm Quán Quán.
“Mùi gì vậy?” Lâm Quán Quán nhíu mày.
“Sẽ có một ít mùi đặc biệt khi mới mở rượu lâu năm, vì vậy cần sử dụng bình gạn, đổ rượu vào bình gạn, mùi đó sẽ biến mát. Bình gạn sẽ tối đa hóa diện tích tiếp xúc giữa rượu và không khí, để rượu vang đỏ được oxy hóa hoàn toàn, sau quá trình oxy hóa, hương thơm sẽ tỏa ra. “ Cả nhà tìm kiếm gõ thêm tên nguồn như hình giúp nhóm nhé! Cám ơn cả nhà!”
Lâm Quán Quán gật đầu,” Sẽ mắt bao lâu? “
” Khoảng một giờ. “
Lâm Quán Quán,”… “
Chỉ là uống một ly rượu!
Mà còn lắm nghi lễ như thé.
Hai người bọn họ cũng không thể cứ chỉ chờ đợi và nhìn chằm chằm chai rượu như thế chứ.
Lâm Quán Quán tìm chuyện để nói, “Anh chắc rất thích uống rượu, có rất nhiều bộ sưu tập như vậy cơ mà.”
*Đã từng uống rất nhiều, sau khi Tâm Can đến thì anh không uống nữa.”
*ÀP”
nhạt nhẽo…
tiếp tục nhạt nhếo…
Không khí dường như vô cùng im lặng.
Lâm Quán Quán nằm trên ghế sô pha như không xương, cảm thấy có chút buồn ngủ, cô ngáp một cái, “Hay là em kể chuyện hồi nhỏ cho anh nghe.”
Tất cả mọi thứ liên quan đến cô anh đều rất hứng thú, Tiêu Lăng Dạ gật đầu.
“Khi còn bé … em nghĩ một chút. Thực ra hồi nhỏ em cũng không có nhiều kỷ niệm đẹp, có lẽ sẽ hơi nhàm chán.”
“Không saol”
Anh muốn biết mọi thứ về cô.
“Ừm … bắt đầu từ đâu nhỉ, bắt đầu từ nơi vui vẻ đi. Khi em sáu tuổi, em và chị gái được gửi đến Tuyền Huyện. Anh có biết Tuyền Huyện không? Nó rất nghèo, nhưng phong cảnh rất đẹp. Trong ký ức của em, bầu trời luôn trong xanh, không khí ngọt ngào. Thời gian em và chị ở đó là thời gian vui vẻ nhất! “
Tuyền Huyện?!
Tiêu Lăng Dạ đột nhiên nhíu mày.
“Em đã từng đến đó à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.