Chương 128
Đang cập nhập
16/06/2021
Ba ngày sau.
Căn hộ Lâm gia.
“Mẹ, mẹ lo lắng như vậy gọi con về là có chuyện gì?”
Lâm Vi ăn mặc rất giản dị, cùng trợ lý Tiểu Thiền xuất hiện ở cửa, đeo kính râm và khẩu trang lớn.
*V¡ Vi của mẹ, con trở về rồi.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôn Hà Anh liếc nhìn Tiểu Thiến, cười cười với cô ấy, “Tiểu Thiến, cháu đi nghỉ ngơi trước đi, cô có chuyện muốn nói với Ví Vi.”
“Vâng ạ, cô đừng bận tâm cháu. “
Tôn Hà Anh đưa Lâm Vi vào trong phòng.
Lâm Vi tháo kính râm và khẩu trang xuống, nhíu mày nói: “Mẹ gọi con trở về làm gì? Con ở chỗ quay vô cùng căng thẳng. Con quay cảnh này không hiểu sao một mực không tốt. Đạo diễn gần đây tăng ca để quay xong kịp kỳ nghỉ đông. Lí Mưu gần đây rất không hài lòng với con, mẹ có biết không, hôm nay khi con xin nghỉ, mặt ông ta dài như cái bơml “
Cô sắp tức chết rồi!
Lâm Quán Quán đã nghỉ bao nhiêu ngày rồi? Tại sao cô không thể xin nghỉ một ngày chứ?
Nhưng mà Lí Mưu này là kì cựu trong làng đạo diễn phim HP 1đ§cBố canmấttíetfồln mà bỏ quảng cáo: truyền hình, cô cũng không dám tùy tiện xúc phạm, nêu đổi thành đạo diễn nhỏ nào đó, thì cô đã sớm lật mặt rồi!
Mỹ.
“Bố con mắt tích rồi!”
Lâm Vi giật mình, “Mẹ nói cái gì?”
Tôn Hà Anh xoa xoa tay, vẻ mặt thất thần. “Đã ba ngày rồi!”
“Rốt cục là có chuyện gì vậy?”
Tôn Hà Anh ngay lập tức nói với Lâm Ví, “… Vương Đức.
Lâm Vi có chút khẩn trương.
Cô luôn biết Lâm Đại Phúc là cha ruột của mình, cô vẫn dành tình cảm cho người cha này.
Cô ngây người ngồi ở mép giường, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền nắm lấy tay Tôn Hà Anh, “Vương Đức Thanh, mẹ đã liên hệ với ông ta chưa?”
“Cũng không liên lạc được với hắn.”
Trái tim Lâm Vi chùng xuống, cô ta lo lắng đi quanh phòng,” Hồ đồ! Thực sự là hồ đồ! Có phải bố con bị mỡ lợn che mắt mắt rồi nên mới đi bắt cóc người không …
Tiền con bình thường đưa cho ông ấy không đủ cho ông ấy tiêu hay sao? Sao ông ấy có thể làm những chuyện này! Nếu chuyện này bị bại lộ, làm sao con có thể lăn lộn trong giới được nữa! “
” Vị ViI Bố con cũng là vì con thôi, con làm gì trong giới giải trí mà không cần tiền làm bệ đỡ? Ông ấy cũng chỉ muốn kiếm được nhiều tiền hơn, để ông ấy có thể giúp con một tay. Không phải con luôn nói Lâm Quán Quán luôn làm phiền con trong đoàn phim sao? Ông ấy muốn lấy Lâm Duyệt khống chế Lâm Quán Quán, để con thoát khỏi tai họa này. “
Tôn Hà Anh giữ Lâm Vi,” Vi Vi, mẹ không nghĩ ra cách nào nên mới phải gọi con, con phải mau nghĩ cách cứu bồ con!
Nghĩ cách!
Cô đi đâu mà nghĩ cách?
cũng không thể giúp được.
Đột nhiên— có một tia sáng lóe lên trong đầu cô, cô lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.
“Vi Vi, con gọi cho ai? “
“Lâm Quán Quán!” “
Ba ngày nay bố không về, nhát định đã xảy ra chuyện.
Điều này cũng cho thấy những gì ông định làm hoàn toàn không thành, cho nên lúc này Lâm Quán Quán nhất định phải biết dấu vết của bó.
* Dududu——”
Điện thoại di động có tín hiệu nhưng không ai trả lời.
“Lâm Quán Quán này! “
“Vi Vi, hay là chúng ta gọi cảnh sát…”
“Không thể gọi cảnh sát!” Lâm Vi rên rỉ, “Nếu gọi cảnh sát, có thể lôi được Lâm Quán Quán vào cuộc, nhưng sau đó thì sao? Sau khi điều tra sâu hơn, trước tiên sẽ phát hiện ra bố bắt cóc người ta, nói rằng bố con là kẻ bắt cóc, sẽ có không biết bao nhiêu là ảnh hưởng xấu đến con. “
Tôn Hà Anh cảm thấy hơi ớn lạnh.
Bà ta nhìn thẳng vào Lâm Vị, thật lâu không nói.
Lâm Vi có chút khó chịu khi bị nhìn như vậy, ánh mắt né tránh, “Mẹ, anh mắt của mẹ là thế nào?”
“Vi Vi, Lâm Đại Phúc là cha ruột của con.”
“Con biết!”
Tình cảm của Tôn Hà Anh dành cho Lâm Đại Phúc rõ ràng sâu sắc hơn Lâm Vị, bà ta nắm lấy tay cô, “Tính mạng của bố con không quan trọng bằng danh tiếng của con sao?”
“Mẹ! Lâm Quán Quán bọn họ sẽ không …”
“Nếu như!”
Lâm Vi cau mày. “Con…”
” Vị Vi, mẹ biết con không muốn lo chuyện Lâm Đại Phúc, nhưng dù bố con không thể ngắng đầu lên được, dù hồ đồ tàn nhẫn như thế nào, tình cảm đối với chúng ta cùng không có từ nào diễn tả được, từ khi còn nhỏ, chỉ cần là thứ con muốn, bố con sẽ tìm cách cho con thứ đó. “
Lông mày Lâm Vĩ nhíu chặt,” Mẹ… “
Tôn Hà Anh lại lạnh lùng ngắt lời cô,” Bố của con đối với con tốt như vậy, hiện tại xảy ra chuyện, con không thể không giúp. ” “
“Khi nào thì con nói là không giúp …”
“Vậy thì mau nghĩ cách giải quyết!” “
Cô có thể làm gì?
Lâm Vi liên tục gọi đến số của Lâm Quán Quán và Lâm Duyệt, nhưng đều không có ai trả lời.
Bồ không lẽ thật sự bị bọn họ làm gì rồi sao?!
Không thể nào!
Hai người bọn họ đều là nữ nhân, không thể to gan thế được.
Vậy tại sao đã ba ngày, bố không về.
Hai mẹ con không dám nghĩ thêm.
Vừa lúc Lâm Vi chuẩn bị ném điện thoại đi, tiếng gõ cửa phòng đột nhiên vang lên.
“Cạch – – “Hai mẹ con nhìn nhau, Tôn Hà Anh sải bước ra mở cửa, Là Tiểu Thiến gõ cửa.
” Cô, có người bên ngoài bấm chuông … “
Chuông cửa?!
Có thể nào là Lâm Đại Phúc đã trở lại rồi không?
Tôn Hà Anh vội vàng chạy lại, bà thận trọng nhìn qua lỗ mắt mèo, nhưng không thể nhìn thấy bất cứ ai bên ngoài.
“Không có ai “Thực sự có người bấm chuông, kêu nhiều lần lắm, cháu cũng không thấy ai bên ngoài, không dám mở cửa. “
Tôn Hà Anh nhíu mày, lặng lẽ mở cửa.
Một người đàn ông bất ngờ ngã vào khe cửa.
*Á— ” Tôn Hà Anh hét lên, bà mở cửa nhìn kỹ hơn, người bị ngã trên hành lang đúng là người đã mắt tích ba ngày, Lâm Đại Phúc.
“Chồng! Chồng, anh trở về rồi!”
Tôn Hà Anh nhanh chóng mở cửa, đỡ Lâm Đại Phúc đứng lên, lúc này mới nhận ra là ông có điều gì đó không ổn.
Lâm Đại Phúc vẫn mặc bộ quần áo như ba ngày trước, trên người không có vết thương nào, nhưng cả người co quắp lại, mồ hôi lạnh túa ra, cả người run lên, hai mắt mở.
to, mí mắt trở nên xanh lét.
Trong ba ngày, mà ông ấy sụt cân rất nhiều, dường như.
rơi vào trạng thái tinh thần hoảng loạn.
Tôn Hà Anh nhanh chóng đỡ ông ta ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.
“Chồng! Chồng, anh xảy ra chuyện gì vậy?”
Căn hộ Lâm gia.
“Mẹ, mẹ lo lắng như vậy gọi con về là có chuyện gì?”
Lâm Vi ăn mặc rất giản dị, cùng trợ lý Tiểu Thiền xuất hiện ở cửa, đeo kính râm và khẩu trang lớn.
*V¡ Vi của mẹ, con trở về rồi.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôn Hà Anh liếc nhìn Tiểu Thiến, cười cười với cô ấy, “Tiểu Thiến, cháu đi nghỉ ngơi trước đi, cô có chuyện muốn nói với Ví Vi.”
“Vâng ạ, cô đừng bận tâm cháu. “
Tôn Hà Anh đưa Lâm Vi vào trong phòng.
Lâm Vi tháo kính râm và khẩu trang xuống, nhíu mày nói: “Mẹ gọi con trở về làm gì? Con ở chỗ quay vô cùng căng thẳng. Con quay cảnh này không hiểu sao một mực không tốt. Đạo diễn gần đây tăng ca để quay xong kịp kỳ nghỉ đông. Lí Mưu gần đây rất không hài lòng với con, mẹ có biết không, hôm nay khi con xin nghỉ, mặt ông ta dài như cái bơml “
Cô sắp tức chết rồi!
Lâm Quán Quán đã nghỉ bao nhiêu ngày rồi? Tại sao cô không thể xin nghỉ một ngày chứ?
Nhưng mà Lí Mưu này là kì cựu trong làng đạo diễn phim HP 1đ§cBố canmấttíetfồln mà bỏ quảng cáo: truyền hình, cô cũng không dám tùy tiện xúc phạm, nêu đổi thành đạo diễn nhỏ nào đó, thì cô đã sớm lật mặt rồi!
Mỹ.
“Bố con mắt tích rồi!”
Lâm Vi giật mình, “Mẹ nói cái gì?”
Tôn Hà Anh xoa xoa tay, vẻ mặt thất thần. “Đã ba ngày rồi!”
“Rốt cục là có chuyện gì vậy?”
Tôn Hà Anh ngay lập tức nói với Lâm Ví, “… Vương Đức.
Lâm Vi có chút khẩn trương.
Cô luôn biết Lâm Đại Phúc là cha ruột của mình, cô vẫn dành tình cảm cho người cha này.
Cô ngây người ngồi ở mép giường, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền nắm lấy tay Tôn Hà Anh, “Vương Đức Thanh, mẹ đã liên hệ với ông ta chưa?”
“Cũng không liên lạc được với hắn.”
Trái tim Lâm Vi chùng xuống, cô ta lo lắng đi quanh phòng,” Hồ đồ! Thực sự là hồ đồ! Có phải bố con bị mỡ lợn che mắt mắt rồi nên mới đi bắt cóc người không …
Tiền con bình thường đưa cho ông ấy không đủ cho ông ấy tiêu hay sao? Sao ông ấy có thể làm những chuyện này! Nếu chuyện này bị bại lộ, làm sao con có thể lăn lộn trong giới được nữa! “
” Vị ViI Bố con cũng là vì con thôi, con làm gì trong giới giải trí mà không cần tiền làm bệ đỡ? Ông ấy cũng chỉ muốn kiếm được nhiều tiền hơn, để ông ấy có thể giúp con một tay. Không phải con luôn nói Lâm Quán Quán luôn làm phiền con trong đoàn phim sao? Ông ấy muốn lấy Lâm Duyệt khống chế Lâm Quán Quán, để con thoát khỏi tai họa này. “
Tôn Hà Anh giữ Lâm Vi,” Vi Vi, mẹ không nghĩ ra cách nào nên mới phải gọi con, con phải mau nghĩ cách cứu bồ con!
Nghĩ cách!
Cô đi đâu mà nghĩ cách?
cũng không thể giúp được.
Đột nhiên— có một tia sáng lóe lên trong đầu cô, cô lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.
“Vi Vi, con gọi cho ai? “
“Lâm Quán Quán!” “
Ba ngày nay bố không về, nhát định đã xảy ra chuyện.
Điều này cũng cho thấy những gì ông định làm hoàn toàn không thành, cho nên lúc này Lâm Quán Quán nhất định phải biết dấu vết của bó.
* Dududu——”
Điện thoại di động có tín hiệu nhưng không ai trả lời.
“Lâm Quán Quán này! “
“Vi Vi, hay là chúng ta gọi cảnh sát…”
“Không thể gọi cảnh sát!” Lâm Vi rên rỉ, “Nếu gọi cảnh sát, có thể lôi được Lâm Quán Quán vào cuộc, nhưng sau đó thì sao? Sau khi điều tra sâu hơn, trước tiên sẽ phát hiện ra bố bắt cóc người ta, nói rằng bố con là kẻ bắt cóc, sẽ có không biết bao nhiêu là ảnh hưởng xấu đến con. “
Tôn Hà Anh cảm thấy hơi ớn lạnh.
Bà ta nhìn thẳng vào Lâm Vị, thật lâu không nói.
Lâm Vi có chút khó chịu khi bị nhìn như vậy, ánh mắt né tránh, “Mẹ, anh mắt của mẹ là thế nào?”
“Vi Vi, Lâm Đại Phúc là cha ruột của con.”
“Con biết!”
Tình cảm của Tôn Hà Anh dành cho Lâm Đại Phúc rõ ràng sâu sắc hơn Lâm Vị, bà ta nắm lấy tay cô, “Tính mạng của bố con không quan trọng bằng danh tiếng của con sao?”
“Mẹ! Lâm Quán Quán bọn họ sẽ không …”
“Nếu như!”
Lâm Vi cau mày. “Con…”
” Vị Vi, mẹ biết con không muốn lo chuyện Lâm Đại Phúc, nhưng dù bố con không thể ngắng đầu lên được, dù hồ đồ tàn nhẫn như thế nào, tình cảm đối với chúng ta cùng không có từ nào diễn tả được, từ khi còn nhỏ, chỉ cần là thứ con muốn, bố con sẽ tìm cách cho con thứ đó. “
Lông mày Lâm Vĩ nhíu chặt,” Mẹ… “
Tôn Hà Anh lại lạnh lùng ngắt lời cô,” Bố của con đối với con tốt như vậy, hiện tại xảy ra chuyện, con không thể không giúp. ” “
“Khi nào thì con nói là không giúp …”
“Vậy thì mau nghĩ cách giải quyết!” “
Cô có thể làm gì?
Lâm Vi liên tục gọi đến số của Lâm Quán Quán và Lâm Duyệt, nhưng đều không có ai trả lời.
Bồ không lẽ thật sự bị bọn họ làm gì rồi sao?!
Không thể nào!
Hai người bọn họ đều là nữ nhân, không thể to gan thế được.
Vậy tại sao đã ba ngày, bố không về.
Hai mẹ con không dám nghĩ thêm.
Vừa lúc Lâm Vi chuẩn bị ném điện thoại đi, tiếng gõ cửa phòng đột nhiên vang lên.
“Cạch – – “Hai mẹ con nhìn nhau, Tôn Hà Anh sải bước ra mở cửa, Là Tiểu Thiến gõ cửa.
” Cô, có người bên ngoài bấm chuông … “
Chuông cửa?!
Có thể nào là Lâm Đại Phúc đã trở lại rồi không?
Tôn Hà Anh vội vàng chạy lại, bà thận trọng nhìn qua lỗ mắt mèo, nhưng không thể nhìn thấy bất cứ ai bên ngoài.
“Không có ai “Thực sự có người bấm chuông, kêu nhiều lần lắm, cháu cũng không thấy ai bên ngoài, không dám mở cửa. “
Tôn Hà Anh nhíu mày, lặng lẽ mở cửa.
Một người đàn ông bất ngờ ngã vào khe cửa.
*Á— ” Tôn Hà Anh hét lên, bà mở cửa nhìn kỹ hơn, người bị ngã trên hành lang đúng là người đã mắt tích ba ngày, Lâm Đại Phúc.
“Chồng! Chồng, anh trở về rồi!”
Tôn Hà Anh nhanh chóng mở cửa, đỡ Lâm Đại Phúc đứng lên, lúc này mới nhận ra là ông có điều gì đó không ổn.
Lâm Đại Phúc vẫn mặc bộ quần áo như ba ngày trước, trên người không có vết thương nào, nhưng cả người co quắp lại, mồ hôi lạnh túa ra, cả người run lên, hai mắt mở.
to, mí mắt trở nên xanh lét.
Trong ba ngày, mà ông ấy sụt cân rất nhiều, dường như.
rơi vào trạng thái tinh thần hoảng loạn.
Tôn Hà Anh nhanh chóng đỡ ông ta ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.
“Chồng! Chồng, anh xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.