Chương 271
Đang cập nhập
05/07/2021
“Baba, hôm nay ba đã hỏi mười tám lần rồi!”
Tiêu Lăng Dạ sững sờ một lúc.
Nhiều vậy à!
Tâm Can cũng quen rồi.
Từ khi cô phát hiện mình và anh trai có thần giao cách cảm gì đó, câu hỏi này mỗi ngày đều được hỏi nhiều nhát.
“Không khó chịu đâu.” Tâm Can vỗ vỗ ngực, “Tâm Can cảm thấy bây giờ con có thể ăn một con bò!”
Tiêu Lăng Dạ sờ lên cái đầu nhỏ, “Đói không?”
Cô bé ôm bụng gật đầu.
“Ba trước tiên đưa con đi ăn chút gì nhé?”
“Không!” Tâm Can từ chối. Cô áp vào kính xe, nhìn chằm chăm vào người đi đường bên ngoài cửa số, “Tâm Can muôn ăn tôi với mamal”
Thế thì đợi chút nữa.
Tiêu Lăng Dạ liếc nhìn đồng hồ.
Sáu giờ ba mươi.
Giờ là cuối mùa thụ, trời tối sớm hơn rất nhiều.
Đèn đường đã sáng.
Theo thời gian mà A Diễn điều tra ra thì giờ cô ấy nên làm việc xong rồi.
Đang nghĩ ngợi.
Cô gái nhỏ bên cạnh đột nhiên nửa quỳ trên ghế ngồi, thẳng lưng, kích động hét lớn về phía cửa sổ.
“Mamail”
Phía xa.
Dưới ánh đèn đường.
Lâm Quán Quán hoàn toàn không nghe thấy giọng Tâm Can.
Tâm Can hơi thất vọng, vừa định tiếp tục hét lên, cô bé đã thấy Lâm Quán Quán quay đầu lại, nói chuyện với một người bên cạnh.
“Ơ… Có một chú bên cạnh mama, chú đó là ai nhỉ?”
Tiêu Lăng Dạ nheo mắt.
Anh nhìn thầy Lâm Quán Quán ngay lúc cô xuất hiện, đông thời, anh cũng nhìn thây người đàn ông bên cạnh cô.
Người đàn ông cao lớn, đội mũ, đeo kính râm và đeo. khẩu trang, khuôn mặt được che kín không nhìn rõ mặt.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác kaki, kết hợp với một chiếc quần jean rách, đi một đôi giày vải màu đen, mặc quần áo cùng màu, thoạt nhìn tạo cảm giác hai người đang mặc đồ đôi.
Tiêu Lăng Dạ liếc mắt.
Làm thế nào!
Tự dưng muốn đắm người.
Nhưng phải nói là dù không thấy mặt nhưng cảm giác hai người đi cạnh nhau … rất hòa hợp.
Tiêu Lăng Dạ chợt nhớ đến tiêu chuẩn chọn bạn đời mà Lâm Quán Quán đã đề cập trên các phương tiện truyền thông.
Tuổi tương tự…
Sở thích tương tự…
Tay càng ngày càng ngứa!
Hai người đi cạnh nhau, khi đi, người đàn ông đút một tay vào túi, tay kia thỉnh thoảng giữ phía sau Lâm Quán Quán, nhằm tránh người đi đường chạm vào cô.
Rất chu đáo.
Dưới chiếc mũ, mái tóc xanh lá cây của người đàn ông quá sặc sỡ đên mức khó có thê không nhận ra anh ta.
Cơ Dã Hỏa!
Giỏi!
Tiêu Lăng Dạ im lặng cầm vô lăng.
“Baba, baba, chú đó quen quá…”
“Không phải chú!”
“Hả?”
“Là anh A Dận của con!”
Mắt Tâm Can sáng lên, muốn vẫy tay chào hai người họ, Tiêu Lăng Dạ nhanh chóng nâng cửa kính lên.
“Baba…”
“Chờ đãi”
SÓI”
Tâm Can bĩu môi, ngồi xuống chán nản.
Tiêu Lăng Dạ sững sờ một lúc.
Nhiều vậy à!
Tâm Can cũng quen rồi.
Từ khi cô phát hiện mình và anh trai có thần giao cách cảm gì đó, câu hỏi này mỗi ngày đều được hỏi nhiều nhát.
“Không khó chịu đâu.” Tâm Can vỗ vỗ ngực, “Tâm Can cảm thấy bây giờ con có thể ăn một con bò!”
Tiêu Lăng Dạ sờ lên cái đầu nhỏ, “Đói không?”
Cô bé ôm bụng gật đầu.
“Ba trước tiên đưa con đi ăn chút gì nhé?”
“Không!” Tâm Can từ chối. Cô áp vào kính xe, nhìn chằm chăm vào người đi đường bên ngoài cửa số, “Tâm Can muôn ăn tôi với mamal”
Thế thì đợi chút nữa.
Tiêu Lăng Dạ liếc nhìn đồng hồ.
Sáu giờ ba mươi.
Giờ là cuối mùa thụ, trời tối sớm hơn rất nhiều.
Đèn đường đã sáng.
Theo thời gian mà A Diễn điều tra ra thì giờ cô ấy nên làm việc xong rồi.
Đang nghĩ ngợi.
Cô gái nhỏ bên cạnh đột nhiên nửa quỳ trên ghế ngồi, thẳng lưng, kích động hét lớn về phía cửa sổ.
“Mamail”
Phía xa.
Dưới ánh đèn đường.
Lâm Quán Quán hoàn toàn không nghe thấy giọng Tâm Can.
Tâm Can hơi thất vọng, vừa định tiếp tục hét lên, cô bé đã thấy Lâm Quán Quán quay đầu lại, nói chuyện với một người bên cạnh.
“Ơ… Có một chú bên cạnh mama, chú đó là ai nhỉ?”
Tiêu Lăng Dạ nheo mắt.
Anh nhìn thầy Lâm Quán Quán ngay lúc cô xuất hiện, đông thời, anh cũng nhìn thây người đàn ông bên cạnh cô.
Người đàn ông cao lớn, đội mũ, đeo kính râm và đeo. khẩu trang, khuôn mặt được che kín không nhìn rõ mặt.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác kaki, kết hợp với một chiếc quần jean rách, đi một đôi giày vải màu đen, mặc quần áo cùng màu, thoạt nhìn tạo cảm giác hai người đang mặc đồ đôi.
Tiêu Lăng Dạ liếc mắt.
Làm thế nào!
Tự dưng muốn đắm người.
Nhưng phải nói là dù không thấy mặt nhưng cảm giác hai người đi cạnh nhau … rất hòa hợp.
Tiêu Lăng Dạ chợt nhớ đến tiêu chuẩn chọn bạn đời mà Lâm Quán Quán đã đề cập trên các phương tiện truyền thông.
Tuổi tương tự…
Sở thích tương tự…
Tay càng ngày càng ngứa!
Hai người đi cạnh nhau, khi đi, người đàn ông đút một tay vào túi, tay kia thỉnh thoảng giữ phía sau Lâm Quán Quán, nhằm tránh người đi đường chạm vào cô.
Rất chu đáo.
Dưới chiếc mũ, mái tóc xanh lá cây của người đàn ông quá sặc sỡ đên mức khó có thê không nhận ra anh ta.
Cơ Dã Hỏa!
Giỏi!
Tiêu Lăng Dạ im lặng cầm vô lăng.
“Baba, baba, chú đó quen quá…”
“Không phải chú!”
“Hả?”
“Là anh A Dận của con!”
Mắt Tâm Can sáng lên, muốn vẫy tay chào hai người họ, Tiêu Lăng Dạ nhanh chóng nâng cửa kính lên.
“Baba…”
“Chờ đãi”
SÓI”
Tâm Can bĩu môi, ngồi xuống chán nản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.