Chương 310
Đang cập nhập
11/07/2021
Thế nhưng quên trả Tiêu Lăng Dạ.
“Tiểu thư, xong rồi.”
“Cảm ơn!”
Vì thế.
Chờ Lâm Quán Quán từ cửa hàng đi ra, bên ngoài đã tối đen, cô đưa tay ra, nhìn mắt di động.
Đã 9 giờ rưỡi tối!
Cô thế nhưng ở cửa hàng đi dạo hơn hai giờ! Lúc này cô mới phát hiện chính mình đã quên ăn cơm chiều. Ở cửa cửa hàng có tiệm ăn nhỏ, Lâm Quán Quán tùy tiện mua hai viên bạch tuộc nhỏ ăn đối phó bữa tối, lúc này mới kêu taxi đi bệnh viện.
Nửa giờ lúc sau.
Lâm Quán Quán nhẹ nhàng đẩy cửa phòng phòng bệnh ra.
Cửa phòng mở ra.
Cô kinh ngạc phát hiện đèn phòng bệnh sáng lên, vừa nhắc đầu liền nhìn đến Tiêu Lăng Dạ đang ôm máy tính ở đầu giường, sắc mặt nghiêm túc, ngón tay linh hoạt ở trên máy tính gõ gõ đánh đánh, không biết đang làm cái gì.
Bên cạnh.
Chân Tiêu Diễn run run, ôm di động, động tác kịch liệt đánh game mobile.
Trên giường lớn.
Tâm Can mặc áo ngủ, dựa vào đầu giường. Cầm một quyền sách, thần sắc rối rắm, có lẽ là đụng tới chữ cô bé không biết nên kêu Tiêu Diễn dạy cô bé đọc.
Không khí cực kỳ thong thả.
Nghe được động tĩnh, ba người đồng loạt nhìn lại đây.
Tâm Can ném cuốn sách sang một bên, giang tay chạy tới Lâm Quán Quán: “Mẹ, ôm một cái!”
Cô bé nhào vào ngực cô. Trong lòng của Lâm Quán Quán cảm thấy mềm nhũn, cô ôm lấy cô bé: “Đã sắp 10 giờ rồi tại sao con còn chưa ngủ.”
Tâm Can xoa xoa mát: “Không thấy mẹ, Tâm Can ngủ không được.”
“Về sau không được như vậy, đến giờ liền ngoan ngoãn ngủ, nghe chưa?”
Tâm Can ngoan ngoãn gật đầu.
“Oal Tiểu Quán Quán, sao chị mua nhiều đồ thế?” Tiêu Diễn thu di động, từ trên sô pha xông tới, vươn cổ nhìn thoáng qua: “Oa ca ca, đều là thời trang trẻ em, là cho Duệ Duệ cùng Tâm Can sao!”
Lúc này Tâm Can mới nhìn đến nhiều túi giấy Lâm Quán Quán đặt ở đầu giường.
Cô bé hớn hở: “Mẹ mua cho Tâm Can sao?”
Lâm Quán Quán gật đầu, đem quần áo giày mua cho cô tất cả đều lấy ra.
“Oa! mẹ mẹ, tất cả đều là cho Tâm Can sao?”
“Ừm!”
Tâm Can tức khắc liền kích động.
Cô bé là tiểu công chúa Tiêu gia, ăn, mặc, ở, đi lại đều là tốt nhát, trước nay cũng không thiếu quần áo, chính là cái này không giống nhau.
Cái này là mẹ mua cho cô bé đó nha!
Tâm Can ôm một đống lớn túi giấy vọt vào phòng vệ sinh “Mẹ, mẹ, con đi thử cho mẹ xem!”
“Được!”
Nhìn cô bé tươi cười, Lâm Quán Quán thỏa mãn cười rộ lên.
Chỉ cần con gái thích, dù có tiêu tiền cô cũng rất vui vẻ.
“Đúng rồi!”
Lâm Quán Quán tìm ra một cái túi giấy, đưa cho Tiêu Diễn: “Cho cậu!”
Tiêu Diễn sửng sốt, theo bản năng nhìn anh trai nhà mình lắp bắp hỏi: “Mua cho em sao?”
Tiểu Quán Quán không nhận sai người chứ?
Tiêu Diễn không dám nhận.
“Cho cậu đấy.” Lâm Quán Quán tự đáy lòng nói: “Gần đây đều làm phiền cậu chăm sóc Tâm Can.”
Tiêu Diễn nhanh chóng nhận đồ rồi mở túi ra, trong miệng còn khách khí: “Ai da! Tiểu Quán Quán quá khách khí, Tâm Can là cháu gái ruột của em, em chăm sóc cô bé là điều nên làm rồi. Chị nói xem, chị còn mua quà như thế, quá khách khí.”
Mở túi ra liền nhìn bên trong đặt một chiếc áo sơ mi hồng nhạt.
“Oa! Là một áo sơ mi, tiều Quán Quán chị thật tốt quá, em lớn như vậy rồi, trừ bỏ mẹ ra, chị là người phụ nữ đầu tiên mua quần áo cho em. Em thật cảm động.” Tiêu Diễn khoa trương hút hút cái mũi “Bất quá như thế nào là hồng nhạt vậy.”
Anh lấy áo sơ mi ra, ở trên người thử thử: “Có phải hơi nữ tính không?”
“Sẽ không!” Lâm Quán Quán cười tủm tỉm nói: “Da cậu trắng, mặc hồng nhạt đẹp.”
Oa ken két!
Tiểu Quán Quán khen anh ta đẹp!
Tiêu Diễn vui vẻ tung ta tung tăng.
Vừa mới chuẩn bị khoe khoang hai câu, đột nhiên cảm giác sau lưng từng trận gió âm hàn thỏi tới, anh vừa quay đầu lại liền nhìn đến anh trai đã khép lại máy tính, híp nửa con mắt, ý vị không rõ nhìn anh. “……”
Tiêu Diễn cười gượng một tiếng: “Khụ…… Tiểu Quán Quán, có cái nào cho anh trai em không?”
Lâm Quán Quán không thể hiểu được nhìn anh.
“Anh ta là người giám hộ Tâm Can, chăm sóc Tâm Can là đương nhiên.”
Ngụ ý.
Không cần cảm ơn anh áy, vậy thì mua quà làm gì?
“Ách.”
Tiêu Diễn tức khắc cảm thấy da đầu tê dại.
Không thể nào.
Tiểu Quán Quán mua quà cho anh lại không mua cho anh trai.
“Tiểu thư, xong rồi.”
“Cảm ơn!”
Vì thế.
Chờ Lâm Quán Quán từ cửa hàng đi ra, bên ngoài đã tối đen, cô đưa tay ra, nhìn mắt di động.
Đã 9 giờ rưỡi tối!
Cô thế nhưng ở cửa hàng đi dạo hơn hai giờ! Lúc này cô mới phát hiện chính mình đã quên ăn cơm chiều. Ở cửa cửa hàng có tiệm ăn nhỏ, Lâm Quán Quán tùy tiện mua hai viên bạch tuộc nhỏ ăn đối phó bữa tối, lúc này mới kêu taxi đi bệnh viện.
Nửa giờ lúc sau.
Lâm Quán Quán nhẹ nhàng đẩy cửa phòng phòng bệnh ra.
Cửa phòng mở ra.
Cô kinh ngạc phát hiện đèn phòng bệnh sáng lên, vừa nhắc đầu liền nhìn đến Tiêu Lăng Dạ đang ôm máy tính ở đầu giường, sắc mặt nghiêm túc, ngón tay linh hoạt ở trên máy tính gõ gõ đánh đánh, không biết đang làm cái gì.
Bên cạnh.
Chân Tiêu Diễn run run, ôm di động, động tác kịch liệt đánh game mobile.
Trên giường lớn.
Tâm Can mặc áo ngủ, dựa vào đầu giường. Cầm một quyền sách, thần sắc rối rắm, có lẽ là đụng tới chữ cô bé không biết nên kêu Tiêu Diễn dạy cô bé đọc.
Không khí cực kỳ thong thả.
Nghe được động tĩnh, ba người đồng loạt nhìn lại đây.
Tâm Can ném cuốn sách sang một bên, giang tay chạy tới Lâm Quán Quán: “Mẹ, ôm một cái!”
Cô bé nhào vào ngực cô. Trong lòng của Lâm Quán Quán cảm thấy mềm nhũn, cô ôm lấy cô bé: “Đã sắp 10 giờ rồi tại sao con còn chưa ngủ.”
Tâm Can xoa xoa mát: “Không thấy mẹ, Tâm Can ngủ không được.”
“Về sau không được như vậy, đến giờ liền ngoan ngoãn ngủ, nghe chưa?”
Tâm Can ngoan ngoãn gật đầu.
“Oal Tiểu Quán Quán, sao chị mua nhiều đồ thế?” Tiêu Diễn thu di động, từ trên sô pha xông tới, vươn cổ nhìn thoáng qua: “Oa ca ca, đều là thời trang trẻ em, là cho Duệ Duệ cùng Tâm Can sao!”
Lúc này Tâm Can mới nhìn đến nhiều túi giấy Lâm Quán Quán đặt ở đầu giường.
Cô bé hớn hở: “Mẹ mua cho Tâm Can sao?”
Lâm Quán Quán gật đầu, đem quần áo giày mua cho cô tất cả đều lấy ra.
“Oa! mẹ mẹ, tất cả đều là cho Tâm Can sao?”
“Ừm!”
Tâm Can tức khắc liền kích động.
Cô bé là tiểu công chúa Tiêu gia, ăn, mặc, ở, đi lại đều là tốt nhát, trước nay cũng không thiếu quần áo, chính là cái này không giống nhau.
Cái này là mẹ mua cho cô bé đó nha!
Tâm Can ôm một đống lớn túi giấy vọt vào phòng vệ sinh “Mẹ, mẹ, con đi thử cho mẹ xem!”
“Được!”
Nhìn cô bé tươi cười, Lâm Quán Quán thỏa mãn cười rộ lên.
Chỉ cần con gái thích, dù có tiêu tiền cô cũng rất vui vẻ.
“Đúng rồi!”
Lâm Quán Quán tìm ra một cái túi giấy, đưa cho Tiêu Diễn: “Cho cậu!”
Tiêu Diễn sửng sốt, theo bản năng nhìn anh trai nhà mình lắp bắp hỏi: “Mua cho em sao?”
Tiểu Quán Quán không nhận sai người chứ?
Tiêu Diễn không dám nhận.
“Cho cậu đấy.” Lâm Quán Quán tự đáy lòng nói: “Gần đây đều làm phiền cậu chăm sóc Tâm Can.”
Tiêu Diễn nhanh chóng nhận đồ rồi mở túi ra, trong miệng còn khách khí: “Ai da! Tiểu Quán Quán quá khách khí, Tâm Can là cháu gái ruột của em, em chăm sóc cô bé là điều nên làm rồi. Chị nói xem, chị còn mua quà như thế, quá khách khí.”
Mở túi ra liền nhìn bên trong đặt một chiếc áo sơ mi hồng nhạt.
“Oa! Là một áo sơ mi, tiều Quán Quán chị thật tốt quá, em lớn như vậy rồi, trừ bỏ mẹ ra, chị là người phụ nữ đầu tiên mua quần áo cho em. Em thật cảm động.” Tiêu Diễn khoa trương hút hút cái mũi “Bất quá như thế nào là hồng nhạt vậy.”
Anh lấy áo sơ mi ra, ở trên người thử thử: “Có phải hơi nữ tính không?”
“Sẽ không!” Lâm Quán Quán cười tủm tỉm nói: “Da cậu trắng, mặc hồng nhạt đẹp.”
Oa ken két!
Tiểu Quán Quán khen anh ta đẹp!
Tiêu Diễn vui vẻ tung ta tung tăng.
Vừa mới chuẩn bị khoe khoang hai câu, đột nhiên cảm giác sau lưng từng trận gió âm hàn thỏi tới, anh vừa quay đầu lại liền nhìn đến anh trai đã khép lại máy tính, híp nửa con mắt, ý vị không rõ nhìn anh. “……”
Tiêu Diễn cười gượng một tiếng: “Khụ…… Tiểu Quán Quán, có cái nào cho anh trai em không?”
Lâm Quán Quán không thể hiểu được nhìn anh.
“Anh ta là người giám hộ Tâm Can, chăm sóc Tâm Can là đương nhiên.”
Ngụ ý.
Không cần cảm ơn anh áy, vậy thì mua quà làm gì?
“Ách.”
Tiêu Diễn tức khắc cảm thấy da đầu tê dại.
Không thể nào.
Tiểu Quán Quán mua quà cho anh lại không mua cho anh trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.