Chương 517
Đang cập nhập
02/08/2021
Bán thận…
Thật sự cô từng có suy nghĩ này.
Đó là khoảng thời gian tăm tối nhất cuộc đời cô.
Nước M có rất nhiều phòng khám dởm.
Khi đó chính xác là cô đã liên hệ qua phòng khám đó, chuẩn bị đem thận bán.
Nhưng lại bị Hứa Dịch phát hiện, Hứa Dịch mắng cô một trận, sau đó ở thời điểm mà cô tuyệt vọng nhất, anh đã cho cô mượn một khoản tiền lớn giúp cô có đủ tiền mua thuốc cho Duệ Duệ.
Nhưng là…
Những việc này đều giấu Duệ Duệ mà làm, sao cậu bé lại biết được?
“Duệ Duệ.”
“Con nghe được mẹ nói chuyện điện thoại.”
Nước mắt Lâm Quán Quán từng giọt từng từng giọt rơi xuống.
Những việc này, cô chưa từng nghe Duệ Duệ nhắc qua, đứa nhỏ này còn chưa tròn 4 tuổi, trong lòng của cậu sao lại suy nghĩ được nhiều như vậy.
Cái này là do người làm mẹ như cô quá thất trách.
Vậy mà lại không phát hiện trong lòng con đè nặng nhiều chuyện như vậy.
*Duệ Duệ, mẹ thực sự xin lỗi.”
Duệ Duệ khóc đến mức khụt khit, cậu ôm chặt lấy Lâm Quán Quán.
“Mẹ, đôi khi con còn nghĩ rằng, nếu như con chết đi, mẹ sẽ không cần phải vất vả như vậy!”
Trong lòng Lâm Quán Quán run lên.
Cô ôm chặt lầy Duệ Duệ: “Đừng nói bậy!”
Ở nước M mấy năm trời, nếu không phải chính Duệ Duệ làm trụ cột cho tỉnh thần cô, cô cũng đã sớm chịu không nỗi nữa.
Cô không dám tưởng tượng, nếu như Duệ Duệ không còn ở bên cạnh cô, cô sẽ sụp đổ như thế nào nữa.
Cô càng không dám tưởng tượng.
Duệ Duệ lại có những suy nghĩ này!
“Duệ Duệ.”
“Bao nhiêu lần, con cầm dao lên… Thế nhưng con lại không dám.” Duệ Duệ thút thít: “Duệ Duệ không nỡ rời xa mẹ, Duệ Duệ muốn tiếp tục sống, muốn mau mau lớn lên, trở thành người đàn ông trưởng thành, có như vậy Duệ Duệ mới có thể bảo vệ mẹ, không để mẹ phải chịu khổ.”
Nước mắt Lâm Quán Quán rơi xuống cuồn cuộn.
Cô không ngừng hôn lên tóc cậu bé, run rầy xin lỗi: “Con yêu, mẹ thật sự xin lỗi, là mẹ không đủ mạnh mẽ… Mẹ thật sự xin lỗi con.”
“Mẹ, người sai không phải mẹ mà là ba ruột con! Nếu không phải do chú ấy, mẹ sẽ không mang thai con và Tâm Can, cũng sẽ không bị người ta làm hại đến thiếu chút nữa là mắt đi tính mạng! Lúc mẹ cực khổ vừa làm việc vừa chăm lo cho con thì chú ấy đang ở đâu? Khổ cực mà mẹ phải chịu đều do chú ấy mà ra, cho nên con hận chú ấy!
Con hận chết chú ấy!”
Trong lòng cô đau đớn không thôi.
“Duệ Duệ, là bởi vì mẹ, cho nên con mới hận ba ruột con sao?”
Duệ Duệ không nói gì, có nghĩa là đúng rồi.
Lòng Lâm Quán Quán càng đau nhói.
Là bởi vì cô.
Bởi vì cô, cậu mới không chịu tha thứ cho Tiêu Lăng Dạ.
“Duệ Duệ…”
“Mẹ, mẹ sinh họat khổ cực như vậy, thật vất vả mới nuôi con lớn từng ngày, thật sự rất vát vả… Rồi đến khi cuộc sống của chúng ta tốt lên một chút, lúc này cái gọi là ba ruột mới xuất hiện, chú ấy nói một câu không biết sự tồn tại của con là coi như xóa sạch được tắt cả lỗi lầm, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.”
“Trong khoảng thời gian này, chú ấy lấy lòng con, chăm sóc con… Những hành động ấy con đều nhìn thấy nhưng không khiến con cảm động. Chú ấy mới chăm sóc con được bao lâu đâu? Mới hai ba tháng thôi, mà mẹ… Mẹ ngậm đẳng nuốt cay chăm sóc con ba năm hơn, dùng hết sức mình đem tính mạng con giật lại từ tay Tử Thần. So với mẹ, những chuyện chú ấy làm có là gì!”
Trong lòng Lâm Quán Quán vừa chua vừa chát.
(DU DUỆ…- “Dù sao đi nữa, con tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chú âyP Hiện tại Lâm Quán Quán không biết là nên cảm động hay nên khổ sở nữa.
Đây không phải là cậu nhóc mới 4 tuổi sao.
Tư duy rõ ràng, logic chặt chẽ.
Lời cậu nói ra hoàn toàn khiến cô không biết phản bác như thế nào.
Thật sự cô từng có suy nghĩ này.
Đó là khoảng thời gian tăm tối nhất cuộc đời cô.
Nước M có rất nhiều phòng khám dởm.
Khi đó chính xác là cô đã liên hệ qua phòng khám đó, chuẩn bị đem thận bán.
Nhưng lại bị Hứa Dịch phát hiện, Hứa Dịch mắng cô một trận, sau đó ở thời điểm mà cô tuyệt vọng nhất, anh đã cho cô mượn một khoản tiền lớn giúp cô có đủ tiền mua thuốc cho Duệ Duệ.
Nhưng là…
Những việc này đều giấu Duệ Duệ mà làm, sao cậu bé lại biết được?
“Duệ Duệ.”
“Con nghe được mẹ nói chuyện điện thoại.”
Nước mắt Lâm Quán Quán từng giọt từng từng giọt rơi xuống.
Những việc này, cô chưa từng nghe Duệ Duệ nhắc qua, đứa nhỏ này còn chưa tròn 4 tuổi, trong lòng của cậu sao lại suy nghĩ được nhiều như vậy.
Cái này là do người làm mẹ như cô quá thất trách.
Vậy mà lại không phát hiện trong lòng con đè nặng nhiều chuyện như vậy.
*Duệ Duệ, mẹ thực sự xin lỗi.”
Duệ Duệ khóc đến mức khụt khit, cậu ôm chặt lấy Lâm Quán Quán.
“Mẹ, đôi khi con còn nghĩ rằng, nếu như con chết đi, mẹ sẽ không cần phải vất vả như vậy!”
Trong lòng Lâm Quán Quán run lên.
Cô ôm chặt lầy Duệ Duệ: “Đừng nói bậy!”
Ở nước M mấy năm trời, nếu không phải chính Duệ Duệ làm trụ cột cho tỉnh thần cô, cô cũng đã sớm chịu không nỗi nữa.
Cô không dám tưởng tượng, nếu như Duệ Duệ không còn ở bên cạnh cô, cô sẽ sụp đổ như thế nào nữa.
Cô càng không dám tưởng tượng.
Duệ Duệ lại có những suy nghĩ này!
“Duệ Duệ.”
“Bao nhiêu lần, con cầm dao lên… Thế nhưng con lại không dám.” Duệ Duệ thút thít: “Duệ Duệ không nỡ rời xa mẹ, Duệ Duệ muốn tiếp tục sống, muốn mau mau lớn lên, trở thành người đàn ông trưởng thành, có như vậy Duệ Duệ mới có thể bảo vệ mẹ, không để mẹ phải chịu khổ.”
Nước mắt Lâm Quán Quán rơi xuống cuồn cuộn.
Cô không ngừng hôn lên tóc cậu bé, run rầy xin lỗi: “Con yêu, mẹ thật sự xin lỗi, là mẹ không đủ mạnh mẽ… Mẹ thật sự xin lỗi con.”
“Mẹ, người sai không phải mẹ mà là ba ruột con! Nếu không phải do chú ấy, mẹ sẽ không mang thai con và Tâm Can, cũng sẽ không bị người ta làm hại đến thiếu chút nữa là mắt đi tính mạng! Lúc mẹ cực khổ vừa làm việc vừa chăm lo cho con thì chú ấy đang ở đâu? Khổ cực mà mẹ phải chịu đều do chú ấy mà ra, cho nên con hận chú ấy!
Con hận chết chú ấy!”
Trong lòng cô đau đớn không thôi.
“Duệ Duệ, là bởi vì mẹ, cho nên con mới hận ba ruột con sao?”
Duệ Duệ không nói gì, có nghĩa là đúng rồi.
Lòng Lâm Quán Quán càng đau nhói.
Là bởi vì cô.
Bởi vì cô, cậu mới không chịu tha thứ cho Tiêu Lăng Dạ.
“Duệ Duệ…”
“Mẹ, mẹ sinh họat khổ cực như vậy, thật vất vả mới nuôi con lớn từng ngày, thật sự rất vát vả… Rồi đến khi cuộc sống của chúng ta tốt lên một chút, lúc này cái gọi là ba ruột mới xuất hiện, chú ấy nói một câu không biết sự tồn tại của con là coi như xóa sạch được tắt cả lỗi lầm, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.”
“Trong khoảng thời gian này, chú ấy lấy lòng con, chăm sóc con… Những hành động ấy con đều nhìn thấy nhưng không khiến con cảm động. Chú ấy mới chăm sóc con được bao lâu đâu? Mới hai ba tháng thôi, mà mẹ… Mẹ ngậm đẳng nuốt cay chăm sóc con ba năm hơn, dùng hết sức mình đem tính mạng con giật lại từ tay Tử Thần. So với mẹ, những chuyện chú ấy làm có là gì!”
Trong lòng Lâm Quán Quán vừa chua vừa chát.
(DU DUỆ…- “Dù sao đi nữa, con tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chú âyP Hiện tại Lâm Quán Quán không biết là nên cảm động hay nên khổ sở nữa.
Đây không phải là cậu nhóc mới 4 tuổi sao.
Tư duy rõ ràng, logic chặt chẽ.
Lời cậu nói ra hoàn toàn khiến cô không biết phản bác như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.