Chương 585
Đang cập nhập
18/08/2021
Cái mũi Lâm Song Song đau xót, nước mắt lăn dài: “Lãnh Quân Lâm.”
Lãnh Quân Lâm rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tàn nhẫn, anh nheo mất lại, nhắc nhở cũng như cảnh cáo: “Lâm Song Song, đừng quên, mỗi tháng tôi cho cô tiền thu lao là mười vạn!”
Lâm Song Song nghẹn lại.
Lãnh Quân Lâm cười lạnh.
Một bên muốn ngắng cao đầu nhận lương cao, còn một bên chỉ trích anh tàn nhẫn?
Xin lỗi!
Đối với anh, Lâm Song Song là nhân viên anh thuê về làm việc với lương cao, anh sẽ không bao giờ có tình cảm với nhân viên của mình, tuyệt đối không.
“Khoảng thời gian gần đây, cô đã vượt qua giới hạn rồi!”
TÊN.”
“Nếu lại có lần tiếp theo, cô cũng không cần phải làm Lãnh phu nhân nữa đâu.”
Lâm Song Song sợ hãi kinh ngạc.
“Chồng.”
“Khi không có người khác, hãy gọi tôi là Tổng giám đốc Lãnh!”
Đôi mắt Lâm Song Song chợt đỏ bừng.
Lãnh Quân Lâm thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc mà, đành bỏ mặc Lâm Song Song mà bước đi.
Lâm Song Song đứng tại chỗ.
Tuyết rơi xuống càng ngày càng lớn.
Tuyết rơi trên tóc và trên vai cô, cả người cô đông lạnh có chút cứng ngắc nhưng cho dù thân thể lạnh đến mức nào, cũng không lạnh như trái tim đang chìm trong hầm băng này.
Trước kia.
Mặc dù trước đây ở chung với nhau, quan hệ giữa cô và Lãnh Quân Lâm cũng rất nhàn nhạt nhưng cho dù cô có làm gì đi nữa thì Lãnh Quân Lâm cũng sẽ không nói gì.
Mà bây giờ, anh ấy lại thật sự nói: “Không cần phải làm Lãnh phu nhân nữa đâu”.
Vì sao?
Khẳng định là trong lòng anh có người khác.
Lâm Quán Quán!
Lâm Quán Quán!
Con hồ ly tinh này, có sở thích vụng trộm đàn ông của chính chị em mình sao!
Đầu tiên là Tiêu Dục.
Hiện tại lại là Lãnh Quân Lâm.
Nếu Lãnh Quân Lâm ly hôn với cô, cô sẽ không bao giờ buông tha cho cô ta Lâm Song Song ngồi xe tài xế đi về nhà.
Lãnh Quân Lâm cùng Lâm Song Song sống trong một tòa nhà.
Nói là anh ở chung cùng với Lâm Song Song nhưng trên thực tế, số lần mà anh đến đây còn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong hàu hết các trường hợp, Lâm Song Song đều sống một mình trong ngôi nhà này.
Trong nhà không chỉ có bảo mẫu, tài xế, đầu bếp mà còn có cả những người làm việc bán thời gian đến dọn dẹp nhà cửa.
Cuộc sống hàng ngày của Lâm Song Song là ăn mặc đẹp đế, hoặc là nằm ở nhà xem TV, hoặc để tài xế đưa cô ấy ra ngoài đi dạo phố, chăm sóc sắc đẹp, uống cà phê, tháng ngày trôi qua mà không cần phải đụng tay bắt cứ cái gì.
Chính vì cuộc sống quá dễ chịu, cô mới càng thêm luyến tiếc cái thân phận Lãnh phu nhân này.
Chiếc xe dừng lại.
Lâm Song Song xách cặp đi về trong tâm trạng chán nản.
“Song Song, đã về rồi hả con?”
“Dạt”
Bà Lãnh vươn cổ hướng nhìn ra phía sau Lâm Song Song, không thấy Lãnh Quân Lâm, bà có chút thất vọng: “Quân Lâm không trở về cùng con sao?”
Lâm Song Song cười khổ: “Anh ấy đang bận.”
*Nó có nói buổi tối sẽ về ăn cơm không?”
“Không nói ạ.”
Lãnh Quân Lâm rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tàn nhẫn, anh nheo mất lại, nhắc nhở cũng như cảnh cáo: “Lâm Song Song, đừng quên, mỗi tháng tôi cho cô tiền thu lao là mười vạn!”
Lâm Song Song nghẹn lại.
Lãnh Quân Lâm cười lạnh.
Một bên muốn ngắng cao đầu nhận lương cao, còn một bên chỉ trích anh tàn nhẫn?
Xin lỗi!
Đối với anh, Lâm Song Song là nhân viên anh thuê về làm việc với lương cao, anh sẽ không bao giờ có tình cảm với nhân viên của mình, tuyệt đối không.
“Khoảng thời gian gần đây, cô đã vượt qua giới hạn rồi!”
TÊN.”
“Nếu lại có lần tiếp theo, cô cũng không cần phải làm Lãnh phu nhân nữa đâu.”
Lâm Song Song sợ hãi kinh ngạc.
“Chồng.”
“Khi không có người khác, hãy gọi tôi là Tổng giám đốc Lãnh!”
Đôi mắt Lâm Song Song chợt đỏ bừng.
Lãnh Quân Lâm thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc mà, đành bỏ mặc Lâm Song Song mà bước đi.
Lâm Song Song đứng tại chỗ.
Tuyết rơi xuống càng ngày càng lớn.
Tuyết rơi trên tóc và trên vai cô, cả người cô đông lạnh có chút cứng ngắc nhưng cho dù thân thể lạnh đến mức nào, cũng không lạnh như trái tim đang chìm trong hầm băng này.
Trước kia.
Mặc dù trước đây ở chung với nhau, quan hệ giữa cô và Lãnh Quân Lâm cũng rất nhàn nhạt nhưng cho dù cô có làm gì đi nữa thì Lãnh Quân Lâm cũng sẽ không nói gì.
Mà bây giờ, anh ấy lại thật sự nói: “Không cần phải làm Lãnh phu nhân nữa đâu”.
Vì sao?
Khẳng định là trong lòng anh có người khác.
Lâm Quán Quán!
Lâm Quán Quán!
Con hồ ly tinh này, có sở thích vụng trộm đàn ông của chính chị em mình sao!
Đầu tiên là Tiêu Dục.
Hiện tại lại là Lãnh Quân Lâm.
Nếu Lãnh Quân Lâm ly hôn với cô, cô sẽ không bao giờ buông tha cho cô ta Lâm Song Song ngồi xe tài xế đi về nhà.
Lãnh Quân Lâm cùng Lâm Song Song sống trong một tòa nhà.
Nói là anh ở chung cùng với Lâm Song Song nhưng trên thực tế, số lần mà anh đến đây còn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong hàu hết các trường hợp, Lâm Song Song đều sống một mình trong ngôi nhà này.
Trong nhà không chỉ có bảo mẫu, tài xế, đầu bếp mà còn có cả những người làm việc bán thời gian đến dọn dẹp nhà cửa.
Cuộc sống hàng ngày của Lâm Song Song là ăn mặc đẹp đế, hoặc là nằm ở nhà xem TV, hoặc để tài xế đưa cô ấy ra ngoài đi dạo phố, chăm sóc sắc đẹp, uống cà phê, tháng ngày trôi qua mà không cần phải đụng tay bắt cứ cái gì.
Chính vì cuộc sống quá dễ chịu, cô mới càng thêm luyến tiếc cái thân phận Lãnh phu nhân này.
Chiếc xe dừng lại.
Lâm Song Song xách cặp đi về trong tâm trạng chán nản.
“Song Song, đã về rồi hả con?”
“Dạt”
Bà Lãnh vươn cổ hướng nhìn ra phía sau Lâm Song Song, không thấy Lãnh Quân Lâm, bà có chút thất vọng: “Quân Lâm không trở về cùng con sao?”
Lâm Song Song cười khổ: “Anh ấy đang bận.”
*Nó có nói buổi tối sẽ về ăn cơm không?”
“Không nói ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.