Chương 859
Đang cập nhập
19/11/2021
Hồng Vũ thở phì phì trừng mắt nhìn anh, Hoằng Dụ thở dài, biết nói quanh co lòng vòng cô sẽ không hiểu, trực tiếp nói thẳng cho cô: “Vừa rồi, lúc Lâm Quán Quán đi, cô ấy chào tạm biệt em nhưng không chào thiếu giat”
Cho nên, thiếu gia ghen tị?
Nhưng là.
Chính là cô là nữ nha.
Tại sao thiếu gia lại muốn ghen với cô, Hồng Vũ thật muốn khóc: “Là Quán Quán không chào thiếu gia chứ bộ, sao thiếu gia không tìm Quán Quán gây phiền toái đi, tự nhiên phạt em làm gì?”
“Bởi vì không nỡ!” . Xin hãy đọc truyện tại _ ТRU Mtruyen.мE _
“Ách?”
Hồng Vũ không nghe hiểu, ngơ ngác nhìn Hoằng Dụ.
Hoằng Dụ thở dài, xoa xoa cô tóc, “Cùng ngươi nói ngươi cũng không hiểu, tóm lại, về sau ngươi ly Lâm Quán Quán xa một chút!”
“Như vậy sao được, Quán Quán là ta tốt nhất bằng hữu 3 Hoằng Dụ nhíu mày.
Anh nghĩ nghĩ, thay đổi cách nói khác: “Nếu em thân cận với Lâm Quán Quán quá, thiếu gia sẽ thường xuyên phạt em không được ăn bánh kem! Em muốn bánh kem hay là muốn bạn bè?”
si vải ” Sắc mặt Hồng Vũ rối rắm: “Em muốn cả hai được không?”
“Không được!”
Một bên là bánh kem, một bên là bạn tốt, Hồng Vũ đấu tranh tư tưởng, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một cục.
Một giờ sau.
Hoằng Dụ không hổ là phụ tá đắc lực của Long Ngự Thiên, trong vòng một giờ liền tra ra lịch sử cuộc gọi của nửa năm trước tra ra, anh đem tin tức báo cho Long Ngự Thiên.
*Tra được rồi sao?”
“Vâng!” Hoằng Dụ trầm giọng trả lời: “Nửa năm trước, Lâm Quán Quán thực sự đã gọi cho anh. Lúc ấy, chúng ta còn ở nước M.”
Long Ngự Thiên nhìn lịch sử cuộc gọi, tùy tay ném sang một bên.
“Nói trọng điểm!”
Hoằng Dụ dừng một chút mới nói: “Lâm tiểu thư gọi cho anh vào ngày anh đang ở với bác Hách!”
Quả nhiên là ông ta!
Mắt phượng của Long Ngự Thiên đột nhiên nheo lại.
Trong phòng khách, không khí đột nhiên đông lạnh, khí thế Long Ngự Thiên tỏa ra, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo, cho dù là Hoằng Dụ, cũng nhịn không được mà ngừng hô hấp.
Trong nháy mắt, trong phòng khách chỉ còn một mảnh tĩnh mịch!
Sau một lúc lâu.
Hoằng Dụ mới nhịn không được mở miệng: “Thiếu gia, bác Hách, ông ấy…”
“Hiện tại đang ở đâu?” Long Ngự Thiên lạnh giọng ngắt lời anh!
Hoằng Dụ thành thành thật thật trả lời: “Nước MI Trước hai ngày ông ấy mới vừa đi nước M để xử lý một chút việc!”
Thật là biết chọn thời điểm nha!
Sắc mặt Long Ngự Thiên lạnh hơn.
Anh nhấp môi, mắt phượng thâm thúy giống như hồ băng, tiếng nói anh lãnh lệ: “Bảo ông ta lập tức về nước gặp tôi!”
3 giờ sáng, Lâm Quán Quán mới đến quận Hương Dật Tử.
Khoảnh khắc cô bước chân vào cửa cô mới có cảm giác chân thật.
“Quán Quán!”
Vừa mới mở cửa ra, Lâm Quán Quán đã bị người ôm một cái, chính là Giản Ninh đang giàn giụa nước mắt: “Quán Quán cậu về rồi! Cậu làm mình sợ muốn chết, tụi mình tìm cậu muốn điên rồi, đi Cục Cảnh Sát báo thì cảnh sát nói mắt tích không vượt qua 24 giờ thì không lập án. Huhuhu, đều do mình, mình là trợ lý của cậu, vốn dĩ phải thời thời khắc khắc đi theo cậu, đặc biệt là máy chỗ như Đé Cung kia, nơi đó là hội sở giải trí, loạn như vậy, sao mình lại không ở bên cậu cơ chứ.”
Phần áo trước ngực rất nhanh liền bị ướt một mảnh, thân thể Giản Ninh đều ở hơi hơi phát run, trong lòng Lâm Quán Quán ấm áp duỗi tay ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Đừng tự trách, mình không trách cậu.”
Cho nên, thiếu gia ghen tị?
Nhưng là.
Chính là cô là nữ nha.
Tại sao thiếu gia lại muốn ghen với cô, Hồng Vũ thật muốn khóc: “Là Quán Quán không chào thiếu gia chứ bộ, sao thiếu gia không tìm Quán Quán gây phiền toái đi, tự nhiên phạt em làm gì?”
“Bởi vì không nỡ!” . Xin hãy đọc truyện tại _ ТRU Mtruyen.мE _
“Ách?”
Hồng Vũ không nghe hiểu, ngơ ngác nhìn Hoằng Dụ.
Hoằng Dụ thở dài, xoa xoa cô tóc, “Cùng ngươi nói ngươi cũng không hiểu, tóm lại, về sau ngươi ly Lâm Quán Quán xa một chút!”
“Như vậy sao được, Quán Quán là ta tốt nhất bằng hữu 3 Hoằng Dụ nhíu mày.
Anh nghĩ nghĩ, thay đổi cách nói khác: “Nếu em thân cận với Lâm Quán Quán quá, thiếu gia sẽ thường xuyên phạt em không được ăn bánh kem! Em muốn bánh kem hay là muốn bạn bè?”
si vải ” Sắc mặt Hồng Vũ rối rắm: “Em muốn cả hai được không?”
“Không được!”
Một bên là bánh kem, một bên là bạn tốt, Hồng Vũ đấu tranh tư tưởng, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một cục.
Một giờ sau.
Hoằng Dụ không hổ là phụ tá đắc lực của Long Ngự Thiên, trong vòng một giờ liền tra ra lịch sử cuộc gọi của nửa năm trước tra ra, anh đem tin tức báo cho Long Ngự Thiên.
*Tra được rồi sao?”
“Vâng!” Hoằng Dụ trầm giọng trả lời: “Nửa năm trước, Lâm Quán Quán thực sự đã gọi cho anh. Lúc ấy, chúng ta còn ở nước M.”
Long Ngự Thiên nhìn lịch sử cuộc gọi, tùy tay ném sang một bên.
“Nói trọng điểm!”
Hoằng Dụ dừng một chút mới nói: “Lâm tiểu thư gọi cho anh vào ngày anh đang ở với bác Hách!”
Quả nhiên là ông ta!
Mắt phượng của Long Ngự Thiên đột nhiên nheo lại.
Trong phòng khách, không khí đột nhiên đông lạnh, khí thế Long Ngự Thiên tỏa ra, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo, cho dù là Hoằng Dụ, cũng nhịn không được mà ngừng hô hấp.
Trong nháy mắt, trong phòng khách chỉ còn một mảnh tĩnh mịch!
Sau một lúc lâu.
Hoằng Dụ mới nhịn không được mở miệng: “Thiếu gia, bác Hách, ông ấy…”
“Hiện tại đang ở đâu?” Long Ngự Thiên lạnh giọng ngắt lời anh!
Hoằng Dụ thành thành thật thật trả lời: “Nước MI Trước hai ngày ông ấy mới vừa đi nước M để xử lý một chút việc!”
Thật là biết chọn thời điểm nha!
Sắc mặt Long Ngự Thiên lạnh hơn.
Anh nhấp môi, mắt phượng thâm thúy giống như hồ băng, tiếng nói anh lãnh lệ: “Bảo ông ta lập tức về nước gặp tôi!”
3 giờ sáng, Lâm Quán Quán mới đến quận Hương Dật Tử.
Khoảnh khắc cô bước chân vào cửa cô mới có cảm giác chân thật.
“Quán Quán!”
Vừa mới mở cửa ra, Lâm Quán Quán đã bị người ôm một cái, chính là Giản Ninh đang giàn giụa nước mắt: “Quán Quán cậu về rồi! Cậu làm mình sợ muốn chết, tụi mình tìm cậu muốn điên rồi, đi Cục Cảnh Sát báo thì cảnh sát nói mắt tích không vượt qua 24 giờ thì không lập án. Huhuhu, đều do mình, mình là trợ lý của cậu, vốn dĩ phải thời thời khắc khắc đi theo cậu, đặc biệt là máy chỗ như Đé Cung kia, nơi đó là hội sở giải trí, loạn như vậy, sao mình lại không ở bên cậu cơ chứ.”
Phần áo trước ngực rất nhanh liền bị ướt một mảnh, thân thể Giản Ninh đều ở hơi hơi phát run, trong lòng Lâm Quán Quán ấm áp duỗi tay ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Đừng tự trách, mình không trách cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.