Chương 944
Đang cập nhập
11/12/2021
Anh rót ly rượu vang đỏ, bưng ly có chân dài, nhấp một ngụm: “A Diễn!
“Anh, có gì cần làm cứ nói cho em, bảo đảm vượt lửa vượt sông muôn lần chét cũng không chối từ!”
. ” Tiêu Lăng Dạ: “Liên hệ bác sĩ Hoắc!”
“Để cho bà ấy khám cho mẹ?”
Tiêu Lăng Dạ gật đầu.
Tinh thần của mẹ đích xác có chút không thích hợp, bác sĩ Hoắc là bác sĩ tâm lý nổi danh, hẳn là có thể giúp được bà.
Nghĩ nghĩ, anh lại bổ sung một câu.
“Đừng nói là anh tìm.”
“Hiểu rồi hiểu rồi! Không muốn yếu thế với mẹ đúng không!” Tiêu Diễn uống có chút nhiều, khuôn mặt đỏ bừng, anh vỗ ngực, gật đầu như gà con mỏ thóc: “Hiểu rồi hiểu rồi, em hiểu rồi!”
Tiêu Lăng Dạ khác với Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn uống rượu, tửu lượng tốt nhưng càng uống càng hồng.
Mà Tiêu Lăng Dạ.
Anh uống mười mấy lon bia cộng thêm một chai rượu vang đỏ, sắc mặt như thường, càng uống ánh mắt càng sáng quắc sáng ngời.
Uống xong một ngụm cuối cùng, anh đứng lên: “Đi ngủ thôi!”
*AP”
Tiêu Diễn ợ một cái: “Anh trở về phòng ngủ đi, em đi WC rồi ngủ tiếp.”
“Ừm”
Mặt Tiêu Lăng Dạ vô biểu tình, bước chân vững vàng, gật gật đầu bình tĩnh trở về phòng, nhìn dáng vẻ của anh không giống người say rượu chút nào, nhưng néu nhìn kỹ sẽ phát hiện, ánh mắt anh đăm đăm, sắc mặt cũng có chút đại ra.
Bình tĩnh vào phòng ngủ.
Bình tĩnh đóng lại cửa phòng.
Bình tĩnh đi đến mép giường.
Bình tĩnh mở đèn đầu giường.
Bình tĩnh quen mắt nhìn Lâm Quán Quán ngủ.
Sau đó.
Cắm đầu xuống giường!
Lâm Quán Quán là bị đụng tỉnh.
Cô biết Tiêu Lăng Dạ về nhà chính còn chưa trở về, vốn dĩ đã ngủ không quá an ổn, ngủ được chút đột nhiên bị một cái gì thật nặng nện ở trên người cô thật mạnh, không khí trong phổi cô đều bị đụng cho đi ra ngoài, thiếu chút nữa thở không nổi.
Lâm Quán Quán bị dọa người đầy mồ hôi lạnh lập tức liền bừng tỉnh.
Một tiếng thét chỏi tai nghẹn ở cổ họng, cô bật dậy như lò xo, từ trên giường ngôi dậy.
Ánh đèn mờ nhạt.
Xuyên qua đèn đầu giường, nhìn đến người ngã vào trên giường, cô còn sợ hãi vỗ vỗ ngực.
Phi!
Hù chết cô rồi.
Duỗi tay đẩy đẩy: “Tiêu Lăng Dạ? Tiêu Lăng Dạ!”
Không động tĩnh!
Tiêu Lăng Dạ ghé vào trên giường, sau một lúc lâu cũng không có trả lời.
Người đầy mùi rượu tràn ngập ở mỗi cái góc phòng.
Lâm Quán Quán nhíu nhíu cái mũi. ông trời ơi!
“Anh, có gì cần làm cứ nói cho em, bảo đảm vượt lửa vượt sông muôn lần chét cũng không chối từ!”
. ” Tiêu Lăng Dạ: “Liên hệ bác sĩ Hoắc!”
“Để cho bà ấy khám cho mẹ?”
Tiêu Lăng Dạ gật đầu.
Tinh thần của mẹ đích xác có chút không thích hợp, bác sĩ Hoắc là bác sĩ tâm lý nổi danh, hẳn là có thể giúp được bà.
Nghĩ nghĩ, anh lại bổ sung một câu.
“Đừng nói là anh tìm.”
“Hiểu rồi hiểu rồi! Không muốn yếu thế với mẹ đúng không!” Tiêu Diễn uống có chút nhiều, khuôn mặt đỏ bừng, anh vỗ ngực, gật đầu như gà con mỏ thóc: “Hiểu rồi hiểu rồi, em hiểu rồi!”
Tiêu Lăng Dạ khác với Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn uống rượu, tửu lượng tốt nhưng càng uống càng hồng.
Mà Tiêu Lăng Dạ.
Anh uống mười mấy lon bia cộng thêm một chai rượu vang đỏ, sắc mặt như thường, càng uống ánh mắt càng sáng quắc sáng ngời.
Uống xong một ngụm cuối cùng, anh đứng lên: “Đi ngủ thôi!”
*AP”
Tiêu Diễn ợ một cái: “Anh trở về phòng ngủ đi, em đi WC rồi ngủ tiếp.”
“Ừm”
Mặt Tiêu Lăng Dạ vô biểu tình, bước chân vững vàng, gật gật đầu bình tĩnh trở về phòng, nhìn dáng vẻ của anh không giống người say rượu chút nào, nhưng néu nhìn kỹ sẽ phát hiện, ánh mắt anh đăm đăm, sắc mặt cũng có chút đại ra.
Bình tĩnh vào phòng ngủ.
Bình tĩnh đóng lại cửa phòng.
Bình tĩnh đi đến mép giường.
Bình tĩnh mở đèn đầu giường.
Bình tĩnh quen mắt nhìn Lâm Quán Quán ngủ.
Sau đó.
Cắm đầu xuống giường!
Lâm Quán Quán là bị đụng tỉnh.
Cô biết Tiêu Lăng Dạ về nhà chính còn chưa trở về, vốn dĩ đã ngủ không quá an ổn, ngủ được chút đột nhiên bị một cái gì thật nặng nện ở trên người cô thật mạnh, không khí trong phổi cô đều bị đụng cho đi ra ngoài, thiếu chút nữa thở không nổi.
Lâm Quán Quán bị dọa người đầy mồ hôi lạnh lập tức liền bừng tỉnh.
Một tiếng thét chỏi tai nghẹn ở cổ họng, cô bật dậy như lò xo, từ trên giường ngôi dậy.
Ánh đèn mờ nhạt.
Xuyên qua đèn đầu giường, nhìn đến người ngã vào trên giường, cô còn sợ hãi vỗ vỗ ngực.
Phi!
Hù chết cô rồi.
Duỗi tay đẩy đẩy: “Tiêu Lăng Dạ? Tiêu Lăng Dạ!”
Không động tĩnh!
Tiêu Lăng Dạ ghé vào trên giường, sau một lúc lâu cũng không có trả lời.
Người đầy mùi rượu tràn ngập ở mỗi cái góc phòng.
Lâm Quán Quán nhíu nhíu cái mũi. ông trời ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.