Chương 962
Đang cập nhập
15/12/2021
Lâm Quán Quán nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cô có điểm tốt là điểm này, chưa bao giờ kén chỗ ngủ, cũng không chọn hoàn cảnh.
Điều này là nhờ kinh nghiệm của cô trải qua trong những năm trước.
Khi còn ở nước M, quay phim trong đoàn đều căn cứ vào thời gian, lúc đó cô có công việc bán thời gian khác, mỗi ngày đều rất mệt cho nên tập kỹ năng ngủ mọi lúc mọi nơi miễn là có thời gian.
Lâm Quán Quán bị đánh thức.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng một cô gái đang nói chuyện, giọng nói lúc đầu có chút mơ hồ, nhưng càng tỉnh táo thì giọng nói của cô ấy càng ngày càng rõ ràng.
Lâm Quán Quán sửng sốt.
Không phải cô đang nghỉ ngơi trong phòng thay đồ của Tiêu Lăng Dạ sao? Cô là phụ nữ duy nhất trong phòng thay đồ, làm sao có tiếng của những cô gái khác?
Ý nghĩ vừa lóe lên, cô bừng tỉnh.
Cô mở mắt và nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Vừa thấy, cô tức khắc nghẹn họng nhìn trân trối.
Trong phòng thay đồ, chuyên gia trang điểm không còn ở đó. Tiêu Lăng Dạ đã trang điểm xong, cả người anh mặc trường bào màu tuyết trắng, khoanh tay đứng đó, vẻ mặt không cảm xúc giống như tiên xuất trần, không dính khói lửa phàm tục.
Mà bên cạnh anh cách đó không xa, một cô bé với khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, cúi đầu và đỏ mặt đang đứng trước mặt anh.
Trường hợp này, chắc không phải là… Đột nhiên Lâm Quán Quán mở to hai mắt nhìn.
Ngay sau đỏ, suy đoán của cô đã được xác nhận.
Cô bé có vẻ rất căng thẳng, cúi đầu vặn vẹo ngón tay, hoàn toàn không dám nhìn Tiêu Lăng Dạ. Sau một lúc lâu, cô nàng lấy hết can đảm, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau khi chạm vào mắt anh, cô bé lại đột nhiên cúi đầu, tỏ vẻ vô cùng thẹn thùng, cô lắp bắp thổ lộ: “Tiêu, Tiêu Lăng Dạ, từ lúc anh vào đoàn phim em đã để ý đến anh, em, em thích anh từ lâu rồi… Anh, anh có bạn gái chưa?
Mắt Lâm Quán Quán chớp chớp.
Đây là … cô bắt gặp cảnh bạn trai được tỏ tình trước mặt cô sao?
OMG!
Trường hợp ngàn năm hiếm có.
Khụ!
Lúc này nếu cô “Tỉnh lại”, cô gái tỏ tình sẽ xấu hổ lắm, vì vậy Lâm Quán Quán ngừng thở, tất nhiên là lén quan sát phản ứng của Tiêu Lăng Dạ.
Cô bé tỏ tình hồi lâu cũng không có hồi đáp, không nhịn được ngẩng đầu, lén lút quan sát Tiêu Lăng Dạ.
Lúc này Lâm Quán Quán mới có thể nhìn rõ mặt cô gái.
Cô bé này là một vai phụ nhỏ trong đoàn phim, nghe nói cô bé vừa tốt nghiệp Học viện điện ảnh năm ngoái, là người mới ra mắt, trông rất trong sáng của tuổi đôi mươi, diện mạo vô cùng thanh thuần. Hiện tại trời có chút hơi lạnh, nhưng cô bé chỉ mặc một chiếc váy cổ yếm có quai mảnh. Ngũ quan của cô bé rất đẹp, sạch sẽ, thuần khiết và xinh đẹp, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn qua trông trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Ngô… Công bằng mà nói, ngoại hình của cô bé này rất nổi tiếng.
Xinh đẹp nhưng không có tính công kích.
Đây là loại mà cả nam giới, phụ nữ và người lớn tuổi sẽ thích.
Lâm Quán Quán nhìn thấy mà thích thú.
Cô bé hồi lâu không nhận được hồi âm, lại càng thêm xấu hổ, lấy hết can đảm mở miệng lần nữa: “Tiêu…”
“Có!
“Cái gì?”
Tiêu Lăng Dạ dường như sợ ồn đến cô, thanh âm hạ xuống rất thấp, cực kỳ không kiên nhẫn lặp lại câu nói: “Tôi có bạn gái rồi!”
Cô bé sửng sốt, sắc mặt ửng hồng dần dần trở nên tái nhợt, cắn chặt môi, hốc mắt lập tức đỏ lên, co quắp bất ăn đứng ở nơi đó: “Em, em…”
“Em” nửa ngày cũng không ra được vế sau của “Em”.
Cô có điểm tốt là điểm này, chưa bao giờ kén chỗ ngủ, cũng không chọn hoàn cảnh.
Điều này là nhờ kinh nghiệm của cô trải qua trong những năm trước.
Khi còn ở nước M, quay phim trong đoàn đều căn cứ vào thời gian, lúc đó cô có công việc bán thời gian khác, mỗi ngày đều rất mệt cho nên tập kỹ năng ngủ mọi lúc mọi nơi miễn là có thời gian.
Lâm Quán Quán bị đánh thức.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng một cô gái đang nói chuyện, giọng nói lúc đầu có chút mơ hồ, nhưng càng tỉnh táo thì giọng nói của cô ấy càng ngày càng rõ ràng.
Lâm Quán Quán sửng sốt.
Không phải cô đang nghỉ ngơi trong phòng thay đồ của Tiêu Lăng Dạ sao? Cô là phụ nữ duy nhất trong phòng thay đồ, làm sao có tiếng của những cô gái khác?
Ý nghĩ vừa lóe lên, cô bừng tỉnh.
Cô mở mắt và nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Vừa thấy, cô tức khắc nghẹn họng nhìn trân trối.
Trong phòng thay đồ, chuyên gia trang điểm không còn ở đó. Tiêu Lăng Dạ đã trang điểm xong, cả người anh mặc trường bào màu tuyết trắng, khoanh tay đứng đó, vẻ mặt không cảm xúc giống như tiên xuất trần, không dính khói lửa phàm tục.
Mà bên cạnh anh cách đó không xa, một cô bé với khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, cúi đầu và đỏ mặt đang đứng trước mặt anh.
Trường hợp này, chắc không phải là… Đột nhiên Lâm Quán Quán mở to hai mắt nhìn.
Ngay sau đỏ, suy đoán của cô đã được xác nhận.
Cô bé có vẻ rất căng thẳng, cúi đầu vặn vẹo ngón tay, hoàn toàn không dám nhìn Tiêu Lăng Dạ. Sau một lúc lâu, cô nàng lấy hết can đảm, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau khi chạm vào mắt anh, cô bé lại đột nhiên cúi đầu, tỏ vẻ vô cùng thẹn thùng, cô lắp bắp thổ lộ: “Tiêu, Tiêu Lăng Dạ, từ lúc anh vào đoàn phim em đã để ý đến anh, em, em thích anh từ lâu rồi… Anh, anh có bạn gái chưa?
Mắt Lâm Quán Quán chớp chớp.
Đây là … cô bắt gặp cảnh bạn trai được tỏ tình trước mặt cô sao?
OMG!
Trường hợp ngàn năm hiếm có.
Khụ!
Lúc này nếu cô “Tỉnh lại”, cô gái tỏ tình sẽ xấu hổ lắm, vì vậy Lâm Quán Quán ngừng thở, tất nhiên là lén quan sát phản ứng của Tiêu Lăng Dạ.
Cô bé tỏ tình hồi lâu cũng không có hồi đáp, không nhịn được ngẩng đầu, lén lút quan sát Tiêu Lăng Dạ.
Lúc này Lâm Quán Quán mới có thể nhìn rõ mặt cô gái.
Cô bé này là một vai phụ nhỏ trong đoàn phim, nghe nói cô bé vừa tốt nghiệp Học viện điện ảnh năm ngoái, là người mới ra mắt, trông rất trong sáng của tuổi đôi mươi, diện mạo vô cùng thanh thuần. Hiện tại trời có chút hơi lạnh, nhưng cô bé chỉ mặc một chiếc váy cổ yếm có quai mảnh. Ngũ quan của cô bé rất đẹp, sạch sẽ, thuần khiết và xinh đẹp, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn qua trông trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Ngô… Công bằng mà nói, ngoại hình của cô bé này rất nổi tiếng.
Xinh đẹp nhưng không có tính công kích.
Đây là loại mà cả nam giới, phụ nữ và người lớn tuổi sẽ thích.
Lâm Quán Quán nhìn thấy mà thích thú.
Cô bé hồi lâu không nhận được hồi âm, lại càng thêm xấu hổ, lấy hết can đảm mở miệng lần nữa: “Tiêu…”
“Có!
“Cái gì?”
Tiêu Lăng Dạ dường như sợ ồn đến cô, thanh âm hạ xuống rất thấp, cực kỳ không kiên nhẫn lặp lại câu nói: “Tôi có bạn gái rồi!”
Cô bé sửng sốt, sắc mặt ửng hồng dần dần trở nên tái nhợt, cắn chặt môi, hốc mắt lập tức đỏ lên, co quắp bất ăn đứng ở nơi đó: “Em, em…”
“Em” nửa ngày cũng không ra được vế sau của “Em”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.