Chương 967
Đang cập nhập
17/12/2021
Nghĩ đến việc bị một đám con gái không quen, sau lưng gọi là chồng … Tiêu Lăng Dạ lạnh cả sống lưng!
Dưới tay áo dài.
Anh nắm chặt tay Lâm Quán Quán tay, trầm giọng nói: “Anh không thích!”
“Không thích làm người chồng quốc dân?”
“Ừ!”
Lâm Quán Quán nhướng mày: “Tại sao?”
Anh chỉ muốn làm chồng của em!
Sát!
Lâm Quán Quán lập tức đỏ mặt, cô che mặt lại, nhiệt độ trên mặt nóng đến mức có thể chiên trứng gà.
A a a!
Tại sao bây giờ người đàn ông này lại dẻo miệng như vậy!
Chịu không nổi!
Lâm Quán Quán vội vàng hất tay anh ra, để phòng ngừa mình không bị chảy máu mũi.
Tiếp tục quay hình.
Dưới ống kính.
Trong tẩm cung.
Tẩm cung màu trắng, bên ngoài được phủ kín bằng miếng vải đen, nhìn từ bên trong y như trời tối, trước giường ánh nến lập lòe, Bạch Mặc cởi bỏ phát quan, cởi áo choàng trắng ban ngày ra, cả người mặc một bộ quần áo màu trắng nằm xuống.
“Kẽo kẹt—–”
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, cửa tẩm điện từ bên ngoài mở ra.
Ngay sau đó, Sở Khuynh Thành ngáp một cái, mơ mơ màng màng đi tới, bước đến bên giường dụi dụi mắt, sau đó … xốc chăn bông chuẩn bị nằm xuống bên cạnh Bạch Mặc.
Bạch Mặc đột nhiên bừng tỉnh.
Còn không đợi thân thể của Sở Khuynh Thành nằm xuống, anh đã đè vai cô xuống rồi đỡ cô.
“A!”
Sở Khuynh Thành trực tiếp thả lỏng nằm trên người Bạch Mặc, sắc mặt Bạch Mặc căng thẳng: “Trở về phòng nàng ngủ đi.”
“Không cần!” Hai mắt Sở Khuynh Thành nhắm lại, nói một cách mơ mơ màng màng: “Trước khi bà nội qua đời, ta vẫn luôn ngủ với bà nội. Bà nội nói, gặp người mà ta đặc biệt thích thì ta có thể ngủ với người đó. Tôn thượng, bây giờ ta thích ngài như vậy, nên muốn ngủ cùng với ngài.”
Bạch Mặc mím môi, vẻ mặt không vui: “Nàng còn đặc biệt thích ai không?”
“Ngoài trừ bà thì chính là Tôn thượng!”
Bạch Mặc như thở phào nhẹ nhõm, anh đè vào vai cô, nhẹ nhàng nói: “Bà của nàng nói không sai, nhưng bà ấy không nói với nàng một điều nữa.
“Điều gì?” Sở Khuynh Thành buồn ngủ mở to mắt.
“Nam nữ thụ thụ bất thân!
Mắt Sở Khuynh Thành chớp chớp, lại chớp chớp mắt.
Bạch Mặc đã bắt đầu giải thích cho cô: “Phụ nữ không thể tùy ý gần gũi với đàn ông. Bà của nàng là phụ nữ, cho nên nàng có thể tự nhiên ăn ngủ với bà ấy!”
Sở Khuynh Thành dường như đã hiểu ra: “Cho nên, Tôn thượng là đàn ông, ta không thể ngủ cùng Tôn thượng sao?’ Bạch Mặc gật đầu.
Sở Khuynh Thành nghiêng đầu suy nghĩ, một lúc sau mới gãi gãi đầu, buồn rầu nói: “Tôn thượng, ngài nói không đúng!”
“Không đúng chỗ nào?”
“Khi ta còn nhỏ, ông bà của ta cũng ngủ chung trên một chiếc giường. Ông nội là đàn ông, bà nội là phụ nữ. Vậy sao họ có thể ngủ cùng nhau?”
Dưới tay áo dài.
Anh nắm chặt tay Lâm Quán Quán tay, trầm giọng nói: “Anh không thích!”
“Không thích làm người chồng quốc dân?”
“Ừ!”
Lâm Quán Quán nhướng mày: “Tại sao?”
Anh chỉ muốn làm chồng của em!
Sát!
Lâm Quán Quán lập tức đỏ mặt, cô che mặt lại, nhiệt độ trên mặt nóng đến mức có thể chiên trứng gà.
A a a!
Tại sao bây giờ người đàn ông này lại dẻo miệng như vậy!
Chịu không nổi!
Lâm Quán Quán vội vàng hất tay anh ra, để phòng ngừa mình không bị chảy máu mũi.
Tiếp tục quay hình.
Dưới ống kính.
Trong tẩm cung.
Tẩm cung màu trắng, bên ngoài được phủ kín bằng miếng vải đen, nhìn từ bên trong y như trời tối, trước giường ánh nến lập lòe, Bạch Mặc cởi bỏ phát quan, cởi áo choàng trắng ban ngày ra, cả người mặc một bộ quần áo màu trắng nằm xuống.
“Kẽo kẹt—–”
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, cửa tẩm điện từ bên ngoài mở ra.
Ngay sau đó, Sở Khuynh Thành ngáp một cái, mơ mơ màng màng đi tới, bước đến bên giường dụi dụi mắt, sau đó … xốc chăn bông chuẩn bị nằm xuống bên cạnh Bạch Mặc.
Bạch Mặc đột nhiên bừng tỉnh.
Còn không đợi thân thể của Sở Khuynh Thành nằm xuống, anh đã đè vai cô xuống rồi đỡ cô.
“A!”
Sở Khuynh Thành trực tiếp thả lỏng nằm trên người Bạch Mặc, sắc mặt Bạch Mặc căng thẳng: “Trở về phòng nàng ngủ đi.”
“Không cần!” Hai mắt Sở Khuynh Thành nhắm lại, nói một cách mơ mơ màng màng: “Trước khi bà nội qua đời, ta vẫn luôn ngủ với bà nội. Bà nội nói, gặp người mà ta đặc biệt thích thì ta có thể ngủ với người đó. Tôn thượng, bây giờ ta thích ngài như vậy, nên muốn ngủ cùng với ngài.”
Bạch Mặc mím môi, vẻ mặt không vui: “Nàng còn đặc biệt thích ai không?”
“Ngoài trừ bà thì chính là Tôn thượng!”
Bạch Mặc như thở phào nhẹ nhõm, anh đè vào vai cô, nhẹ nhàng nói: “Bà của nàng nói không sai, nhưng bà ấy không nói với nàng một điều nữa.
“Điều gì?” Sở Khuynh Thành buồn ngủ mở to mắt.
“Nam nữ thụ thụ bất thân!
Mắt Sở Khuynh Thành chớp chớp, lại chớp chớp mắt.
Bạch Mặc đã bắt đầu giải thích cho cô: “Phụ nữ không thể tùy ý gần gũi với đàn ông. Bà của nàng là phụ nữ, cho nên nàng có thể tự nhiên ăn ngủ với bà ấy!”
Sở Khuynh Thành dường như đã hiểu ra: “Cho nên, Tôn thượng là đàn ông, ta không thể ngủ cùng Tôn thượng sao?’ Bạch Mặc gật đầu.
Sở Khuynh Thành nghiêng đầu suy nghĩ, một lúc sau mới gãi gãi đầu, buồn rầu nói: “Tôn thượng, ngài nói không đúng!”
“Không đúng chỗ nào?”
“Khi ta còn nhỏ, ông bà của ta cũng ngủ chung trên một chiếc giường. Ông nội là đàn ông, bà nội là phụ nữ. Vậy sao họ có thể ngủ cùng nhau?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.