Chương 42: Lâm Quán Quán, cô xong đời rồi.
Đang cập nhập
05/06/2021
Lý Mưu đạo diễn làm việc vô cùng nghiêm túc.
Bởi vì bộ phim “Yên phi truyện” là bộ phim cung đấu, vì vậy đa số diễn viên đều là nữ, có câu nói chỉ cần ba người phụ nữ cũng tạo thành một vở kịch, nhiều phụ nữ trong tổ quay phim như vậy đương nhiên sẽ có rất nhiều chuyện.
Tranh chấp trong tổ quay phim cũng không ít so với tình tiết trong phim.
Nhưng nếu chỉ cần không làm chậm trễ tiến độ quay phim thì đạo diễn Lý sẽ không quản.
Nếu như cô ta làm trậm chế tiến độ quay thì…
Phan Tĩnh Vân hung dữ nghiến răng, thu lại tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Quán Quán, thấp giọng nói: “Lâm Quán Quán, cô cứ đợi đấy.”
“Lúc nào cũng đợi.”
Nói xong, Phan Tĩnh Vân cũng với trợ lý của mình đi xử lý vết thương. Trong phòng nghỉ, người trợ lý quỳ xuống lau hết vết máu trên đầu gối của Phan Tĩnh Vân, sau đó lấu đá lạnh chườm lên vết thương.
“Chị Tĩnh Vân, chị chịu đựng một lúc, sắp xong rồi.” Trợ lý nói nhỏ, “Chị Tĩnh Vân, em thấy Lâm Quán Quán kia cũng không phải người dễ bắt nạt, cô ta lại là chủ diễn của bộ phim “Yên phi truyện”, biết đâu khi công chiếu bộ phim này thì cô ta lại trở nên nỗi tiếng, chị đắc tội với cô ta lúc này thì không tốt, chuyện này hay là bỏ qua đi.”
“Bỏ qua!? Năm mơ đi”
Nếu như người trợ lý đó không nói như vậy thì cô ta cũng không hận như vậy.
Cô ta vừa từ chỗ của Lâm Vi nghe được, Lâm Quán Quán đã ký hợp đồng với truyền thông Hoa Hạ.
Hoa Hại Một công ty lớn trong giới giải trí.
Vai diễn Thần phi đáng nhế là của cô ta, hợp đồng giữa cô ta với truyền thông Tỉnh Quang cũng sắp hết hạn rồi, nếu như không phải Lâm Quán Quán giành đi vai diễn của cô ta thì có lẽ người ký hợp đồng với truyền thông Hoa Hạ là cô ta.
Lâm Quán Quán giành đi cơ hội của cô ta mà còn bảo cô ta không tính toán?! Đây là chuyện không thể nào xảy ra.
“Chị Tĩnh Vân, nếu chúng ta tự nhiên đi tìm cô ta gây rắc rối thì cô ta sẽ đi cáo trạng với đạo diễn.”
Mắt Phan Tĩnh Vân sáng lên, cô ta cười cười.
“Chị Tĩnh Vân…”
*Tôi nghĩ ra cách rồi…”
Phan Tĩnh Vân diễn vai Nghi phi trong bộ phim, là một phi tần được sủng ái, nhập cung trước Thần phi nửa tháng, nhưng xuất thân khác xa với Thần phi, Nghi phi là con gái của Cung Hoạn, bởi vì dung mạo xuất chúng, lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, vừa nhập cung đã là quý nhân, ngày nhập cung đã nhận được ân sủng của hoàng thượng, nửa tháng sau từ quý nhân lên tần, rồi từ tần lên phi, tốc độ vô cùng nhanh.
Trong kịch bản Nghỉ phi là một người ngực to não phẳng, khá là giống với hình tượng ngoài đời của Phan Tĩnh Vân.
Có điều sủng hạnh của Nghỉ phi đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Nghỉ thi vừa được thăng lên làm phi tử thì Thần phi nhập cung, hoàng thượng vô cùng sủng hạnh, lập tức phong thành phi mà không nói lời nào, cả hậu cung độc sủng mỗi mình cô.
Nghỉ phi đương nhiên không thể chấp nhận được sự thật này, cho rằng Thần phi là yêu nữ mê hoặc hoàng thượng, chỉ kiên nhẫn chịu đựng vài ngày rồi đến cung của Thần phi gay rối.
Mà đúng ngày hôm đó lại quay cảnh này.
Tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Action!”
Ủy Nhuy Hiên của Nghỉ phi.
“Choang…”
Khi nhận được tin hoàng thượng lại một lần nữa chọn Thần phi thị tâm thì Nghi phi mặc bộ đồ cổ trang màu đỏ giống như một kẻ điên, đập hét tất cả đồ vật trong phòng.
“Nương nương! Nương nương đừng đập nữa, đây đều là những thứ mà hoàng thượng ban thưởng.”
“Hoàng thượng….hoàng thượng!” Máy quay gần kè, cô ta hơi cúi người xuống ôm lấy đôi vai của mình, đôi mắt ngắn lệ, “Hoàng thượng đã bị con tiện nhân kia mê hoặc rồi, đâu còn nhớ đến Uy Nhuy Hiên của bổn cung nữa.”
“Nương nương, không phải đâu….Hoàng thượng chỉ là có hứng thú nhất thời với Thần phi mà thôi, chỉ cần hết hứng thú hoàng thượng sẽ nhớ đến nương nương, Uy Nhuy Hiên của chúng ta trước giờ luôn được độc sủng, hoàng thượng nhất định sẽ nhớ đến nương nương ạ.”
“Đúng, trong lòng hoàng thượng có bổn cung, có bổn cung.”
Ánh mắt Nghỉ phi lóe lên tia hi vọng, “Tiện nhân! Nhất định là con tiện nhân đó đã dùng yêu thuật mê hoặc hoàng thượng, câu dẫn hoàng thượng, vì vậy hoàng thượng mới sủng hạnh cô ta như vậy! Không được! Bổn cung không thể để con tiện nhân này làm hại hoàng thượng! Toái Ngọc, đem theo người, cùng bổn cung đi tìm con tiện nhân đó.”
“Tết!
Cảnh quay vừa quay một lần đã được thông qua, Lý Mưu vô cùng hài lòng. Lý Mưu đã từng xem qua những cảnh là Phan Tĩnh Vân diễn trước kia nhưng vẫn không sinh động như hôm nay.
Lý Mưu không biết rằng, hận thù mà Phan Tĩnh Vân giành cho Lâm Quán Quán, phản ứng của Phan Tĩnh Vân đều không phải là diễn mà là cảm xúc thật của cô ta.
“Chuẩn bị cảnh tiếp theo…”
Cảnh tiếp theo chính là cảnh Nghi phi đem theo người vào tắm cung của Thần phi, sau đó cho người giữ Thần phi lại rồi tát Thần phi.
Một cái tát!
Phan Tĩnh Vân kích động đến run người.
Lâm Quán Quán, cô xong đời rồi.
“Action!”
Nghi phi đem theo hơn một nghìn người đến tầm cung của Thần phi.
Đám nô tì trong cung Thần phi nhìn thấy Nghi phi giá đáo thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống thỉnh anh: “Nô tài thỉnh an Nghi phi nương nương.”
Nghỉ phi không thèm nhìn lấy một cái mà trực tiếp đi vào bên trong.
Trong tẩm cung, Thần phi mặc bộ đồ màu trắng thêu hoa mận đỏ tươi, im lặng ngồi trên ghế cắm hoa.
Động tác của cô ấy vô cùng chậm rãi, toát lên sự nho nhã. Óng tay áo rộng khi cắm hoa để lộ ra cổ tay trắng nõn, một cảnh tượng vô cùng quyến rũ.
Chiếc bàn tròn trong tắm cung chất đầy những đồ vật quý giá mà hoàng thượng ban thưởng, những món quà đó càng làm cho Nghỉ phi cảm thấy chướng mắt.
Động tĩnh của đám người Nghi phi đến quá lớn, Thần phi ngắng đầu lên nhàn nhạt nhìn họ một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục cắm hoa.
Thái độ bắt cần của cô ấy càng làm cho Nghỉ phi tức giận.
“Thần phi, gặp bổn cung sao không hành lễ?”
Thần phi nhàn nhạt nói: “Ta với ngươi cùng một cấp bậc, tại sao phải hành lễ?”
“Cái miệng thật là sắc bén! Ä tiện nhân, mê hoặc hoàng thượng bằng những câu hát mỗi đêm, hôm nay có người nói rằng hoàng thượng trên buổi chầu sớm đã ngáp ngủ, được hoàng thượng độc sủng, ngươi nên biết thân phận mà giữ gìn long thể cho hoàng thượng, nhưng ngươi lại dựa vào sự ân sủng của hoàng thượng mà làm long thể của hoàng thượng trở nên yếu đi, bỗn cung hôm nay phải giáo huấn cô một trận nhớ đời.”
Nói xong, cô ta hét lên: “Người đâu!”
Cung nữ lập tức cúi đầu bước tới.
“Giữ chặt ả ta, bổn cung hôm nay phải đánh chết ả tiện nhân này.”
“Vâng.”
Đám cung nữ lập tức giữ chặt vai của Thần phi.
Nghỉ phi bước những bước lớn đến trước mặt Thần phi, gương mặt lộ ra vẻ đắc ý, ánh mắt sáng lên, giơ tay lên, một cái tát rơi xuống.
“Bốp!”
Không có thế thân!
Không sử dụng góc quay!
Một cái tát thật sự.
Đạo diễn rõ ràng đã nói là sẽ dùng thế thân!
Phan Tĩnh Vân đây là đang mượn việc công trả thù riêng.
Suy nghĩ trong đầu của Lâm Quán Quán trở nên loạn lạc, cô quay mặt sang một bên, dùng toàn bộ sức lực của mình để chống lại cái tát đó. Mà, cô đã đánh giá thấp sự thù hận của Phan Tĩnh Vân, mặc dù đã cố dồn hết sức nhưng bị cái tát mạnh đến vậy rơi xuống mặt thì Lâm Quán Quán vẫn bị đánh đến nỗi quay mặt sang một bên.
Đồ trang sức trên đầu hỗn độn, tóc rối lên, đầu có chút choáng, khóe miệng thám ra một chút máu.
Bởi vì bộ phim “Yên phi truyện” là bộ phim cung đấu, vì vậy đa số diễn viên đều là nữ, có câu nói chỉ cần ba người phụ nữ cũng tạo thành một vở kịch, nhiều phụ nữ trong tổ quay phim như vậy đương nhiên sẽ có rất nhiều chuyện.
Tranh chấp trong tổ quay phim cũng không ít so với tình tiết trong phim.
Nhưng nếu chỉ cần không làm chậm trễ tiến độ quay phim thì đạo diễn Lý sẽ không quản.
Nếu như cô ta làm trậm chế tiến độ quay thì…
Phan Tĩnh Vân hung dữ nghiến răng, thu lại tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Quán Quán, thấp giọng nói: “Lâm Quán Quán, cô cứ đợi đấy.”
“Lúc nào cũng đợi.”
Nói xong, Phan Tĩnh Vân cũng với trợ lý của mình đi xử lý vết thương. Trong phòng nghỉ, người trợ lý quỳ xuống lau hết vết máu trên đầu gối của Phan Tĩnh Vân, sau đó lấu đá lạnh chườm lên vết thương.
“Chị Tĩnh Vân, chị chịu đựng một lúc, sắp xong rồi.” Trợ lý nói nhỏ, “Chị Tĩnh Vân, em thấy Lâm Quán Quán kia cũng không phải người dễ bắt nạt, cô ta lại là chủ diễn của bộ phim “Yên phi truyện”, biết đâu khi công chiếu bộ phim này thì cô ta lại trở nên nỗi tiếng, chị đắc tội với cô ta lúc này thì không tốt, chuyện này hay là bỏ qua đi.”
“Bỏ qua!? Năm mơ đi”
Nếu như người trợ lý đó không nói như vậy thì cô ta cũng không hận như vậy.
Cô ta vừa từ chỗ của Lâm Vi nghe được, Lâm Quán Quán đã ký hợp đồng với truyền thông Hoa Hạ.
Hoa Hại Một công ty lớn trong giới giải trí.
Vai diễn Thần phi đáng nhế là của cô ta, hợp đồng giữa cô ta với truyền thông Tỉnh Quang cũng sắp hết hạn rồi, nếu như không phải Lâm Quán Quán giành đi vai diễn của cô ta thì có lẽ người ký hợp đồng với truyền thông Hoa Hạ là cô ta.
Lâm Quán Quán giành đi cơ hội của cô ta mà còn bảo cô ta không tính toán?! Đây là chuyện không thể nào xảy ra.
“Chị Tĩnh Vân, nếu chúng ta tự nhiên đi tìm cô ta gây rắc rối thì cô ta sẽ đi cáo trạng với đạo diễn.”
Mắt Phan Tĩnh Vân sáng lên, cô ta cười cười.
“Chị Tĩnh Vân…”
*Tôi nghĩ ra cách rồi…”
Phan Tĩnh Vân diễn vai Nghi phi trong bộ phim, là một phi tần được sủng ái, nhập cung trước Thần phi nửa tháng, nhưng xuất thân khác xa với Thần phi, Nghi phi là con gái của Cung Hoạn, bởi vì dung mạo xuất chúng, lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, vừa nhập cung đã là quý nhân, ngày nhập cung đã nhận được ân sủng của hoàng thượng, nửa tháng sau từ quý nhân lên tần, rồi từ tần lên phi, tốc độ vô cùng nhanh.
Trong kịch bản Nghỉ phi là một người ngực to não phẳng, khá là giống với hình tượng ngoài đời của Phan Tĩnh Vân.
Có điều sủng hạnh của Nghỉ phi đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Nghỉ thi vừa được thăng lên làm phi tử thì Thần phi nhập cung, hoàng thượng vô cùng sủng hạnh, lập tức phong thành phi mà không nói lời nào, cả hậu cung độc sủng mỗi mình cô.
Nghỉ phi đương nhiên không thể chấp nhận được sự thật này, cho rằng Thần phi là yêu nữ mê hoặc hoàng thượng, chỉ kiên nhẫn chịu đựng vài ngày rồi đến cung của Thần phi gay rối.
Mà đúng ngày hôm đó lại quay cảnh này.
Tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Action!”
Ủy Nhuy Hiên của Nghỉ phi.
“Choang…”
Khi nhận được tin hoàng thượng lại một lần nữa chọn Thần phi thị tâm thì Nghi phi mặc bộ đồ cổ trang màu đỏ giống như một kẻ điên, đập hét tất cả đồ vật trong phòng.
“Nương nương! Nương nương đừng đập nữa, đây đều là những thứ mà hoàng thượng ban thưởng.”
“Hoàng thượng….hoàng thượng!” Máy quay gần kè, cô ta hơi cúi người xuống ôm lấy đôi vai của mình, đôi mắt ngắn lệ, “Hoàng thượng đã bị con tiện nhân kia mê hoặc rồi, đâu còn nhớ đến Uy Nhuy Hiên của bổn cung nữa.”
“Nương nương, không phải đâu….Hoàng thượng chỉ là có hứng thú nhất thời với Thần phi mà thôi, chỉ cần hết hứng thú hoàng thượng sẽ nhớ đến nương nương, Uy Nhuy Hiên của chúng ta trước giờ luôn được độc sủng, hoàng thượng nhất định sẽ nhớ đến nương nương ạ.”
“Đúng, trong lòng hoàng thượng có bổn cung, có bổn cung.”
Ánh mắt Nghỉ phi lóe lên tia hi vọng, “Tiện nhân! Nhất định là con tiện nhân đó đã dùng yêu thuật mê hoặc hoàng thượng, câu dẫn hoàng thượng, vì vậy hoàng thượng mới sủng hạnh cô ta như vậy! Không được! Bổn cung không thể để con tiện nhân này làm hại hoàng thượng! Toái Ngọc, đem theo người, cùng bổn cung đi tìm con tiện nhân đó.”
“Tết!
Cảnh quay vừa quay một lần đã được thông qua, Lý Mưu vô cùng hài lòng. Lý Mưu đã từng xem qua những cảnh là Phan Tĩnh Vân diễn trước kia nhưng vẫn không sinh động như hôm nay.
Lý Mưu không biết rằng, hận thù mà Phan Tĩnh Vân giành cho Lâm Quán Quán, phản ứng của Phan Tĩnh Vân đều không phải là diễn mà là cảm xúc thật của cô ta.
“Chuẩn bị cảnh tiếp theo…”
Cảnh tiếp theo chính là cảnh Nghi phi đem theo người vào tắm cung của Thần phi, sau đó cho người giữ Thần phi lại rồi tát Thần phi.
Một cái tát!
Phan Tĩnh Vân kích động đến run người.
Lâm Quán Quán, cô xong đời rồi.
“Action!”
Nghi phi đem theo hơn một nghìn người đến tầm cung của Thần phi.
Đám nô tì trong cung Thần phi nhìn thấy Nghi phi giá đáo thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống thỉnh anh: “Nô tài thỉnh an Nghi phi nương nương.”
Nghỉ phi không thèm nhìn lấy một cái mà trực tiếp đi vào bên trong.
Trong tẩm cung, Thần phi mặc bộ đồ màu trắng thêu hoa mận đỏ tươi, im lặng ngồi trên ghế cắm hoa.
Động tác của cô ấy vô cùng chậm rãi, toát lên sự nho nhã. Óng tay áo rộng khi cắm hoa để lộ ra cổ tay trắng nõn, một cảnh tượng vô cùng quyến rũ.
Chiếc bàn tròn trong tắm cung chất đầy những đồ vật quý giá mà hoàng thượng ban thưởng, những món quà đó càng làm cho Nghỉ phi cảm thấy chướng mắt.
Động tĩnh của đám người Nghi phi đến quá lớn, Thần phi ngắng đầu lên nhàn nhạt nhìn họ một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục cắm hoa.
Thái độ bắt cần của cô ấy càng làm cho Nghỉ phi tức giận.
“Thần phi, gặp bổn cung sao không hành lễ?”
Thần phi nhàn nhạt nói: “Ta với ngươi cùng một cấp bậc, tại sao phải hành lễ?”
“Cái miệng thật là sắc bén! Ä tiện nhân, mê hoặc hoàng thượng bằng những câu hát mỗi đêm, hôm nay có người nói rằng hoàng thượng trên buổi chầu sớm đã ngáp ngủ, được hoàng thượng độc sủng, ngươi nên biết thân phận mà giữ gìn long thể cho hoàng thượng, nhưng ngươi lại dựa vào sự ân sủng của hoàng thượng mà làm long thể của hoàng thượng trở nên yếu đi, bỗn cung hôm nay phải giáo huấn cô một trận nhớ đời.”
Nói xong, cô ta hét lên: “Người đâu!”
Cung nữ lập tức cúi đầu bước tới.
“Giữ chặt ả ta, bổn cung hôm nay phải đánh chết ả tiện nhân này.”
“Vâng.”
Đám cung nữ lập tức giữ chặt vai của Thần phi.
Nghỉ phi bước những bước lớn đến trước mặt Thần phi, gương mặt lộ ra vẻ đắc ý, ánh mắt sáng lên, giơ tay lên, một cái tát rơi xuống.
“Bốp!”
Không có thế thân!
Không sử dụng góc quay!
Một cái tát thật sự.
Đạo diễn rõ ràng đã nói là sẽ dùng thế thân!
Phan Tĩnh Vân đây là đang mượn việc công trả thù riêng.
Suy nghĩ trong đầu của Lâm Quán Quán trở nên loạn lạc, cô quay mặt sang một bên, dùng toàn bộ sức lực của mình để chống lại cái tát đó. Mà, cô đã đánh giá thấp sự thù hận của Phan Tĩnh Vân, mặc dù đã cố dồn hết sức nhưng bị cái tát mạnh đến vậy rơi xuống mặt thì Lâm Quán Quán vẫn bị đánh đến nỗi quay mặt sang một bên.
Đồ trang sức trên đầu hỗn độn, tóc rối lên, đầu có chút choáng, khóe miệng thám ra một chút máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.