Chương 117: Lâm Quán Quán đầu đau nhức thức dậy
Đang cập nhập
16/06/2021
Cô ngắng đầu, mơ mơ hồ hồ ngồi dậy khỏi giường, đầu vẫn còn choáng váng, “Ừm….”
Cô là ai, cô đang ở đâu, cô đang làm gì?
“Dậy rồi?”
Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai cô, Lâm Quán Quán giật mình quay đầu lại, cô nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ mặc bộ vest màu xanh nước biển đang nằm trên giường.
Đây là lần đầu tiên Lâm Quán Quán nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ trong tình trạng nhéch nhác như vậy.
Bộ vest xanh nhăn nhúm không ra thể thống gì, tóc tai bù xù, dưới mí mắt hai con mắt gấu trúc rất rõ ràng, hai tròng mắt đầy tơ máu đỏ, thậm chí sắc mặt cũng tái nhợt.
“Uh … Tiêu Lăng Dạ, có chuyện gì xảy ra với anh vậy, sao giống như bị yêu tinh hút hết dương khí rồi thế, một chút tinh thần cũng không có.”
Yêu tinh?!
Quả thật!
Lâm Quán Quán không có ấn tượng gì cả.
“ủ”
“Anh nhìn em kiểu gì đấy? Em uống say thì say, cơ mà rượu phẩm vẫn rất tốt nhé.”
Thấy người làm loạn, còn dám nói là rượu phẩm tốt!
Tiêu Lăng Dạ nhướng mày, “Ai nói với em, em rượu phẩm tốt?”
“Duệ Duệ!”
Lâm Quán Quán hất cằm lên với vẻ tự hào, “Khi ở M Quốc, đôi khi em phải đi giao lưu, thi thoảng uống một ít rượu, Duệ Duệ nói, em uống xong thì ngủ, đó là sự thật. “
Tiêu Lăng Dạ cau mày sâu hơn.
“Nhưng Duệ Duệ không tôt chút nào, luôn câm em uông rượu!”
Tiêu Lăng Dạ, “…”
“Ui … nhức đầu quái”
Tiêu Lăng Dạ ra khỏi giường, “Chờ một chút.”
“Ừm!”
Tiêu Lăng Dạ rời khỏi phòng. Sau vài phút, một người làm mang một cái bát mà cô không biết là gì, đặt nó trên đầu giường.
“Đây là cái gì?”
“Là canh giải rượu cậu chủ bảo tôi nấu. Cô Lâm mau uống đi. Uống lúc còn nóng mới có tác dụng.” Trái tìm Lâm Quán Quán đột nhiên ấm áp.
Trên thực tế, nghĩ kỹ lại, Tiêu Lăng Dạ đối xử với cô khá tốt.
Khi người làm rời đi, Lâm Quán Quán uống hết bát canh, cô ngồi trên giường đợi một lúc lâu sau vẫn chưa thấy Tiêu Lăng Dạ quay lại, cô liền ra khỏi giường.
Đầu cô vẫn còn hơi choáng váng.
Nhưng không biết là do tác dụng tâm lý hay do món canh giải rượu mà thật sự là đầu cô đã không còn đau lắm.
Vừa ra khỏi giường!
Lâm Quán Quán đã bị sốc khi phát hiện ra một chuyện!
Trên tắm thảm cạnh giường, chiếc quần giữ nhiệt của cô bị tùy tiện ném xuống sản.
Lâm Quán Quán đột nhiên mở chăn bông ra, cô phát hiện dưới lớp chăn bông mình chỉ mặc một chiếc quân lót.
*Á—” Lâm Quán Quán hét lên.
Tiêu Lăng Dạ nhanh chóng lao vào, khi anh vừa bước vào phòng, một chiếc gối phi như gió đập vào mặt anh, Tiêu Lăng Dạ nắm lấy chiếc gồi.
“Tiêu Lăng Dạ! Đồ đê tiện biến thái!”
Tiêu Lăng Dạ rất bình tĩnh, “Sao vậy?”
“Anh nhân lúc em say chiếm tiện nghi em!”
Tiêu Lăng Dạ sải bước tới, nhìn thấy đôi má Lâm Quán Quán đang ửng đỏ, co người lại dưới tắm chăn, một góc chăn bông mờ nhạt lộ ra, mắt anh xẹt qua chiếc quần giữ nhiệt của cô, anh chợt hiểu ra.
*Tiêu Lăng Dạ, đồ đạo đức giả, em vẫn luôn tin anh như: vậy… không ngờ anh lại…”
“Lại làm sao?” Tiêu Lăng Dạ nhếch khóe miệng.
“Anh, anh còn cười! Tên khốn nạn!”
“Em tự cởi ra.”
Tiêu Lăng Dạ tùy tiện đặt gối xuống giường, cắt ngang câu nói huyên thuyên của cô.
Lâm Quán Quán im lặng một giây, cô lập tức lắc đầu, “Không thể!”
Tiêu Lăng Dạ bình tính nói, “Em nói là em nóng, nếu không phải anh ngăn lại, em không chỉ cởi mỗi thế đâu. “
Một làn khí nóng phả vào trán cô.
Không, không phải chứ!
Cô đêm qua đã mơ thấy mình bị nóng.
Có lẽ nào, cô thực sự đã làm như vậy?
“Hơn nữa…”
Trái tim đột nhiên nảy lên, cô, cô còn làm gì nữa?
“Tối hôm qua, nếu không phải anh chống cự mãnh liệt, sợ là sẽ bị em lột sạch.” Tiêu Lăng Dạ bình tĩnh chỉ vào quần áo nhăn nhúm trên người, hai mắt sáng rực nhìn cô sâu sắc, Xoạt!
Hai má Lâm Quán Quán trở nên nóng ran, cô nuốt nước bọt nhìn quần áo xộc xệch của Tiêu Lăng Dạ, hận không thể tìm một chỗ để chui vào.
“Không, không thể nào…”
“Tin hay không tùy em.”
Tiêu Lăng Dạ bỏ lại câu này, cứ vậy đi vào phòng tắm, để lại Lâm Quán Quán đã chết lặng.
Người Tiêu Lăng Dạ nói là cô?
Đó có mà là một nữ lưu manh sừng sỏ ấy!
Chắc chắn thầy cô say, thần trí không rõ, có tình lừa cô.
Cô còn lâu mới tin!
Lâm Quán Quán mặc lại quần áo, ra khỏi giường, mang giày vào, kiểm tra xem người có chỗ nào khó chịu không, rồi len lén rời đi.
Vừa mở cửa, cô đã đâm đầu vào Tiêu Diễn.
Vừa định chào hỏi, Tiêu Diễn lại như nhìn thấy ma, kêu thảm thiết một tiếng, xoay người bỏ chạy.
“Đi đâu!”
Lâm Quán Quán nắm lấy cổ áo của Tiêu Diễn, “Chạy đi đâu!”
“Cong rồi cong rồi, em cong rồi, Tiểu Quán Quán, đừng tìm em mà, xin chị đi tìm anh của em đi…… _ Thật là một mớ hỗn độn.
*Tiêu Diễn!”
“Thực ra em nghĩ em khá xấu, Tiểu Quán Quán, anh trai em mới đẹp trai, chị đi hại anh ấy đi, em, em thân thể yếu đuối, không thể chịu được sự đối xử thô bạo của chị đâu.
Thi “Lâm Quán Quán vừa xấu hỗ vừa tức giận, “Tiêu Diễn, em nói bậy bạ gì đó!”
Cô hạ thủ ngắt hoa như thế khi nào!
“Tiểu Quán Quán… chị nhận ra em à, chị, chị tỉnh rồi sao?”
Tiêu Diễn khó khăn quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt minh mẫn của Lâm Quán Quán, hắn khoa trương thở ra một hơi, “Ôi mẹ ơi, dọa em sợ chết rồi, em tưởng chị vẫn chưa tỉnh rượu! “
Lâm Quán Quán ho nhẹ,” Tối hôm qua chị thực sự say lắm sao? “
Tiêu Diễn lộ vẻ sợ hãi.
“So với say rượu bình thường còn kinh hãi hơn.”
“Hic! Chị đã làm cái gì?”
Tiêu Diễn ngập ngừng.
“Đừng nhảm nhí, mau nói đi, nếu không chị sẽ nói cho anh em, nói em không đứng đắn với chị!”
Hừi!
Tàn nhẫn!
Tiêu Diễn không dám giấu giếm, vội vàng khai báo, “Tối hôm qua thấy chị và anh em say rượu. em không yên tâm nên lên lầu xem, kết quả….. Tiểu Quán Quán vừa thấy em liền khen em đẹp trai, sau đó … sau đó … “
” Sau đó làm sao? “
” Sau đó dụ dỗ em một hồi, nói muốn làm bạn gái của em!
Bùm!
Khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Quán Quán vừa mới phai đi, giờ lại đỏ bừng trở lại.
Cho, cho nên …
Những gì Tiêu Lăng Dạ nói là sự thật!
Sau khi say rượu, cô thực sự biến thành lưu manh, suýt chút nữa lột sạch quần áo của anh!
Cô là ai, cô đang ở đâu, cô đang làm gì?
“Dậy rồi?”
Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai cô, Lâm Quán Quán giật mình quay đầu lại, cô nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ mặc bộ vest màu xanh nước biển đang nằm trên giường.
Đây là lần đầu tiên Lâm Quán Quán nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ trong tình trạng nhéch nhác như vậy.
Bộ vest xanh nhăn nhúm không ra thể thống gì, tóc tai bù xù, dưới mí mắt hai con mắt gấu trúc rất rõ ràng, hai tròng mắt đầy tơ máu đỏ, thậm chí sắc mặt cũng tái nhợt.
“Uh … Tiêu Lăng Dạ, có chuyện gì xảy ra với anh vậy, sao giống như bị yêu tinh hút hết dương khí rồi thế, một chút tinh thần cũng không có.”
Yêu tinh?!
Quả thật!
Lâm Quán Quán không có ấn tượng gì cả.
“ủ”
“Anh nhìn em kiểu gì đấy? Em uống say thì say, cơ mà rượu phẩm vẫn rất tốt nhé.”
Thấy người làm loạn, còn dám nói là rượu phẩm tốt!
Tiêu Lăng Dạ nhướng mày, “Ai nói với em, em rượu phẩm tốt?”
“Duệ Duệ!”
Lâm Quán Quán hất cằm lên với vẻ tự hào, “Khi ở M Quốc, đôi khi em phải đi giao lưu, thi thoảng uống một ít rượu, Duệ Duệ nói, em uống xong thì ngủ, đó là sự thật. “
Tiêu Lăng Dạ cau mày sâu hơn.
“Nhưng Duệ Duệ không tôt chút nào, luôn câm em uông rượu!”
Tiêu Lăng Dạ, “…”
“Ui … nhức đầu quái”
Tiêu Lăng Dạ ra khỏi giường, “Chờ một chút.”
“Ừm!”
Tiêu Lăng Dạ rời khỏi phòng. Sau vài phút, một người làm mang một cái bát mà cô không biết là gì, đặt nó trên đầu giường.
“Đây là cái gì?”
“Là canh giải rượu cậu chủ bảo tôi nấu. Cô Lâm mau uống đi. Uống lúc còn nóng mới có tác dụng.” Trái tìm Lâm Quán Quán đột nhiên ấm áp.
Trên thực tế, nghĩ kỹ lại, Tiêu Lăng Dạ đối xử với cô khá tốt.
Khi người làm rời đi, Lâm Quán Quán uống hết bát canh, cô ngồi trên giường đợi một lúc lâu sau vẫn chưa thấy Tiêu Lăng Dạ quay lại, cô liền ra khỏi giường.
Đầu cô vẫn còn hơi choáng váng.
Nhưng không biết là do tác dụng tâm lý hay do món canh giải rượu mà thật sự là đầu cô đã không còn đau lắm.
Vừa ra khỏi giường!
Lâm Quán Quán đã bị sốc khi phát hiện ra một chuyện!
Trên tắm thảm cạnh giường, chiếc quần giữ nhiệt của cô bị tùy tiện ném xuống sản.
Lâm Quán Quán đột nhiên mở chăn bông ra, cô phát hiện dưới lớp chăn bông mình chỉ mặc một chiếc quân lót.
*Á—” Lâm Quán Quán hét lên.
Tiêu Lăng Dạ nhanh chóng lao vào, khi anh vừa bước vào phòng, một chiếc gối phi như gió đập vào mặt anh, Tiêu Lăng Dạ nắm lấy chiếc gồi.
“Tiêu Lăng Dạ! Đồ đê tiện biến thái!”
Tiêu Lăng Dạ rất bình tĩnh, “Sao vậy?”
“Anh nhân lúc em say chiếm tiện nghi em!”
Tiêu Lăng Dạ sải bước tới, nhìn thấy đôi má Lâm Quán Quán đang ửng đỏ, co người lại dưới tắm chăn, một góc chăn bông mờ nhạt lộ ra, mắt anh xẹt qua chiếc quần giữ nhiệt của cô, anh chợt hiểu ra.
*Tiêu Lăng Dạ, đồ đạo đức giả, em vẫn luôn tin anh như: vậy… không ngờ anh lại…”
“Lại làm sao?” Tiêu Lăng Dạ nhếch khóe miệng.
“Anh, anh còn cười! Tên khốn nạn!”
“Em tự cởi ra.”
Tiêu Lăng Dạ tùy tiện đặt gối xuống giường, cắt ngang câu nói huyên thuyên của cô.
Lâm Quán Quán im lặng một giây, cô lập tức lắc đầu, “Không thể!”
Tiêu Lăng Dạ bình tính nói, “Em nói là em nóng, nếu không phải anh ngăn lại, em không chỉ cởi mỗi thế đâu. “
Một làn khí nóng phả vào trán cô.
Không, không phải chứ!
Cô đêm qua đã mơ thấy mình bị nóng.
Có lẽ nào, cô thực sự đã làm như vậy?
“Hơn nữa…”
Trái tim đột nhiên nảy lên, cô, cô còn làm gì nữa?
“Tối hôm qua, nếu không phải anh chống cự mãnh liệt, sợ là sẽ bị em lột sạch.” Tiêu Lăng Dạ bình tĩnh chỉ vào quần áo nhăn nhúm trên người, hai mắt sáng rực nhìn cô sâu sắc, Xoạt!
Hai má Lâm Quán Quán trở nên nóng ran, cô nuốt nước bọt nhìn quần áo xộc xệch của Tiêu Lăng Dạ, hận không thể tìm một chỗ để chui vào.
“Không, không thể nào…”
“Tin hay không tùy em.”
Tiêu Lăng Dạ bỏ lại câu này, cứ vậy đi vào phòng tắm, để lại Lâm Quán Quán đã chết lặng.
Người Tiêu Lăng Dạ nói là cô?
Đó có mà là một nữ lưu manh sừng sỏ ấy!
Chắc chắn thầy cô say, thần trí không rõ, có tình lừa cô.
Cô còn lâu mới tin!
Lâm Quán Quán mặc lại quần áo, ra khỏi giường, mang giày vào, kiểm tra xem người có chỗ nào khó chịu không, rồi len lén rời đi.
Vừa mở cửa, cô đã đâm đầu vào Tiêu Diễn.
Vừa định chào hỏi, Tiêu Diễn lại như nhìn thấy ma, kêu thảm thiết một tiếng, xoay người bỏ chạy.
“Đi đâu!”
Lâm Quán Quán nắm lấy cổ áo của Tiêu Diễn, “Chạy đi đâu!”
“Cong rồi cong rồi, em cong rồi, Tiểu Quán Quán, đừng tìm em mà, xin chị đi tìm anh của em đi…… _ Thật là một mớ hỗn độn.
*Tiêu Diễn!”
“Thực ra em nghĩ em khá xấu, Tiểu Quán Quán, anh trai em mới đẹp trai, chị đi hại anh ấy đi, em, em thân thể yếu đuối, không thể chịu được sự đối xử thô bạo của chị đâu.
Thi “Lâm Quán Quán vừa xấu hỗ vừa tức giận, “Tiêu Diễn, em nói bậy bạ gì đó!”
Cô hạ thủ ngắt hoa như thế khi nào!
“Tiểu Quán Quán… chị nhận ra em à, chị, chị tỉnh rồi sao?”
Tiêu Diễn khó khăn quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt minh mẫn của Lâm Quán Quán, hắn khoa trương thở ra một hơi, “Ôi mẹ ơi, dọa em sợ chết rồi, em tưởng chị vẫn chưa tỉnh rượu! “
Lâm Quán Quán ho nhẹ,” Tối hôm qua chị thực sự say lắm sao? “
Tiêu Diễn lộ vẻ sợ hãi.
“So với say rượu bình thường còn kinh hãi hơn.”
“Hic! Chị đã làm cái gì?”
Tiêu Diễn ngập ngừng.
“Đừng nhảm nhí, mau nói đi, nếu không chị sẽ nói cho anh em, nói em không đứng đắn với chị!”
Hừi!
Tàn nhẫn!
Tiêu Diễn không dám giấu giếm, vội vàng khai báo, “Tối hôm qua thấy chị và anh em say rượu. em không yên tâm nên lên lầu xem, kết quả….. Tiểu Quán Quán vừa thấy em liền khen em đẹp trai, sau đó … sau đó … “
” Sau đó làm sao? “
” Sau đó dụ dỗ em một hồi, nói muốn làm bạn gái của em!
Bùm!
Khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Quán Quán vừa mới phai đi, giờ lại đỏ bừng trở lại.
Cho, cho nên …
Những gì Tiêu Lăng Dạ nói là sự thật!
Sau khi say rượu, cô thực sự biến thành lưu manh, suýt chút nữa lột sạch quần áo của anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.