Chương 232: Lâm Vi là tiểu tam
Đang cập nhập
29/06/2021
“Chị.”
“Đừng sợ! Chị ở đây.”
Lâm Duyệt ở đây được một lúc rồi, xem xong đoạn video giết mẹ, hai mắt đỏ bừng như Lâm Quán Quán.
“Quán Quán, hôm nay chị kề vai chiến đầu với em.”
“Được!”
Hai chị em nắm chặt tay nhau.
Lâm Duyệt nói Hứa Dịch đưa một chiếc micro, đối mặt với các phóng viên và nói: “Xin chào mọi người trong giới truyền thông, tôi là chị gái của Lâm Quán Quán, Lâm Duyệt!”
“Cô Lâm Duyệt, cô nói cô là nhân chứng sao?”
*Cô muốn chứng minh điều gì?”
“Bốn năm trước, cô Lâm Quán Quán bị đánh thuốc mê. Có thật là Tôn Hà Anh làm không?”
“Mọi người hãy nghe tôi nói.”
Các phóng viên im lặng, Lâm Duyệt cầm micro: “Hôm nay.
tôi đến đây để chứng minh sự vô tội của em gái tôi và để vạch trần Lâm Đại Phúc và Tôn Hà Anh, cũng như bộ mặt thật của Lâm ViI”
Lâm Vi2 Có liên quan gì đến Lâm Vĩ?
Các phóng viên lại sôi sục.
“Lâm Duyệt! Sao mày không im miệng cho tao đi!” Lâm Đại Phúc rồng lên.
“Lâm Đại Phúc, ông nghĩ tôi vẫn là Lâm Duyệt như xưa sao?”
Lâm Đại Phúc biết cô muốn làm gì, nghiền răng nghiền lợi, nhỏ giọng đe dọa cô: “Lâm Duyệt, những chuyện đó của mày bị vạch trần, sau này mày sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn người ta nữa.”
Lâm Duyệt phót lờ những lời đe dọa của ông ta.
Lâm Đại Phúc đỏ bừng cả mắt.
Các phóng viên hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lâm Duyệt nhớ lại mười một năm chung sống của mình và hung hăng nhắm hai mắt lại.
“Cô Lâm Duyệt.”
“Tôi xin lỗi, nghĩ đến một chút chuyện cũ không tốt.”
Lâm Duyệt siết chặt tay và tiếp tục: “Chồng cũ của tôi coi trọng tôi và đồng ý dùng một bộ bất động sản Vân Thành coi như lễ hỏi để cho tôi gả cho ông ta. Tôi không đồng ý, Lâm Đại Phúc lại lộ ra chân diện mục. Ông ta uy hiếp tôi, nếu như tôi không đồng ý gả cho chồng trước, ông liền đánh gãy tay chân Quán Quán, làm hư mặt của cô ấy, cắt đầu lưỡi của cô ấy để cô ấy đi trên đường ăn xin, đổi lấy tiền tài!”
Phóng viên đã náo động.
“Mẹ nó! Lão tử thật rất muốn đánh người! Đây là việc mà ba ruột có thể làm sao?”
“Ngay cả việc giết vợ đầu và cưỡng đoạt tài sản cũng đã làm, còn có chuyện gì làm không được!”
“Tại sao những kẻ cặn bã như vậy không bị quả báo! “
Đôi mắt Lâm Duyệt loé lên những giọt nước mắt. “Tôi biết Lâm Đại Phúc nói được làm được, bị ép buộc chỉ có thể gả cho chồng trước!”
“Chị.”
Lâm Duyệt sụt sịt, vỗ về cô áy. “Ngoan. Mọi chuyện đã qua rồi nhưng nêu được chọn lại, chị vẫn sẽ làm như vậy.”
Đôi mắt Lâm Quán Quán chợt đỏ bừng.
Một số nữ phóng viên cũng đỏ mắt.
Lâm Duyệt tiếp tục: “Lâm Đại Phúc và Tôn Hà Anh hiện đang sống trong tài sản mà chồng cũ của tôi đã chuyển nhượng. Mọi người cũng có thể đến trung tâm quản lý tài sản để xác nhận điều này.”
Lâm Đại Phúc và Tôn Hà Anh thì run lên vì tức giận.
Vì bị ai đó khống chố nên không cách nào phát ra âm thanh.
Lâm Duyệt!
Cô ta thực sự dám! Thực sự dám vạch trần những quá khứ không thể chịu nồi này!
“Vì tôi chưa đủ tuổi kết hôn hợp pháp nên lúc đó tôi và chồng cũ sống chung với nhau. Từ khi chung sống, Lâm Đại Phúc và Tôn Hà Anh đã hoàn toàn không quan tâm đến Quán Quán. Tiền học của cô ấy thường là do chồng cũ của tôi cho tiền đồ ăn lấy ra. Quán Quán do dành dụm tiền nên rất ngoan rất hiểu chuyện, học tập khắc khổ nghiêm túc, cũng rất đau lòng tôi. Cô ấy biết rằng cuộc sống của tôi không dễ dàng, chỉ cần có thời gian trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cô ấy sẽ làm công việc bán thời gian để giảm bớt gánh nặng cho tôi nhiều nhất có thẻ.”
“Quán Quán gặp Tiêu Dục khi học năm ba trung học!
Các phóng viên bát ngờ vui mừng khi nghe điều này.
Tiêu Dục!
Đây là vấn đề.
“Ở đây, tôi có thể long trọng nói với mọi người rằng đó là Tiêu Dục theo đuổi Quán Quán và cũng chính Tiêu Dục đã tỏ tình với Quán Quán của tôi! Quán Quán năm đó mười sáu tuổi! Tôi không biết hoàn cảnh cụ thể của mối quan hệ của họ. Tôi chỉ biết rằng một sự kiện lớn đã xảy ra khi Quán Quán 19 tuổi, cách đây bốn năm!”
Các phóng viên lắng nghe cần thận.
“Bốn năm trước, chị họ Lâm Song Song kết hôn. Chàng rẻ là anh Lãnh Vân Lâm. Đám cưới được tổ chức tại biệt thự lưng chừng núi ở Vân Thành. Khung cảnh rất hoành tráng!
Chị họ của chúng tôi luôn có quan hệ tốt với Lâm Vi và cô ấy đã mời Lâm Vi làm phù dâu cho mình. Lâm Vi đã nói rằng cô ấy không được khỏe trong hai ngày qua nên đã tiền cử Quán Quán. Quán Quán, với tư cách là phù dâu đã giúp cặp đôi mới chặn rượu khi nâng ly. Khi đến bàn của Lâm Vi… Lâm Vi đã bỏ thuốc vào rượu của cô ấy!”
Các phóng viên nhìn nhau!
Lâm ViI Hóa ra là thuốc là do Lâm Vi?
Không phải Tôn Hà Anh?
Ôi chao!
Điều này thật điên rồ.
Một số phóng viên cũng đặt câu hỏi: “Lâm Vi, tại sao cô ấy lại bỏ cô Lâm Quán Quán?”
“Bởi vì cô ta yêu Tiêu Dục đồng thời tại hai năm Quán Quán cùng Tiêu Dục yêu nhau, cô ta đã chen giữa hai người!”
Booml Các phóng viên sôi sục.
“Cô Lâm Duyệt! Ý cô là, không phải Lâm Quán Quán quyến rũ Tiêu Dục mà là Lâm Vi?”
“Lâm Vi là tiểu tam sao?”
“Cô Lâm Duyệt, cô không nói vậy để bảo vệ em gái mình phải không?”
“Đúng vậy, cô luôn nói Lâm Vi bỏ thuốc cô Lâm Quán Quán, xin hỏi có bằng chứng sao hoặc là người làm chứng hay vật chứng đều được!”
“Bằng chứng? Đương nhiên là có!” Lâm Duyệt nhìn Hứa Dịch, Hứa Dịch gật đầu với cô, Lâm Duyệt lập tức hô về phía ngoài đám đông.
“Mang người lên!”
“Đừng sợ! Chị ở đây.”
Lâm Duyệt ở đây được một lúc rồi, xem xong đoạn video giết mẹ, hai mắt đỏ bừng như Lâm Quán Quán.
“Quán Quán, hôm nay chị kề vai chiến đầu với em.”
“Được!”
Hai chị em nắm chặt tay nhau.
Lâm Duyệt nói Hứa Dịch đưa một chiếc micro, đối mặt với các phóng viên và nói: “Xin chào mọi người trong giới truyền thông, tôi là chị gái của Lâm Quán Quán, Lâm Duyệt!”
“Cô Lâm Duyệt, cô nói cô là nhân chứng sao?”
*Cô muốn chứng minh điều gì?”
“Bốn năm trước, cô Lâm Quán Quán bị đánh thuốc mê. Có thật là Tôn Hà Anh làm không?”
“Mọi người hãy nghe tôi nói.”
Các phóng viên im lặng, Lâm Duyệt cầm micro: “Hôm nay.
tôi đến đây để chứng minh sự vô tội của em gái tôi và để vạch trần Lâm Đại Phúc và Tôn Hà Anh, cũng như bộ mặt thật của Lâm ViI”
Lâm Vi2 Có liên quan gì đến Lâm Vĩ?
Các phóng viên lại sôi sục.
“Lâm Duyệt! Sao mày không im miệng cho tao đi!” Lâm Đại Phúc rồng lên.
“Lâm Đại Phúc, ông nghĩ tôi vẫn là Lâm Duyệt như xưa sao?”
Lâm Đại Phúc biết cô muốn làm gì, nghiền răng nghiền lợi, nhỏ giọng đe dọa cô: “Lâm Duyệt, những chuyện đó của mày bị vạch trần, sau này mày sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn người ta nữa.”
Lâm Duyệt phót lờ những lời đe dọa của ông ta.
Lâm Đại Phúc đỏ bừng cả mắt.
Các phóng viên hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lâm Duyệt nhớ lại mười một năm chung sống của mình và hung hăng nhắm hai mắt lại.
“Cô Lâm Duyệt.”
“Tôi xin lỗi, nghĩ đến một chút chuyện cũ không tốt.”
Lâm Duyệt siết chặt tay và tiếp tục: “Chồng cũ của tôi coi trọng tôi và đồng ý dùng một bộ bất động sản Vân Thành coi như lễ hỏi để cho tôi gả cho ông ta. Tôi không đồng ý, Lâm Đại Phúc lại lộ ra chân diện mục. Ông ta uy hiếp tôi, nếu như tôi không đồng ý gả cho chồng trước, ông liền đánh gãy tay chân Quán Quán, làm hư mặt của cô ấy, cắt đầu lưỡi của cô ấy để cô ấy đi trên đường ăn xin, đổi lấy tiền tài!”
Phóng viên đã náo động.
“Mẹ nó! Lão tử thật rất muốn đánh người! Đây là việc mà ba ruột có thể làm sao?”
“Ngay cả việc giết vợ đầu và cưỡng đoạt tài sản cũng đã làm, còn có chuyện gì làm không được!”
“Tại sao những kẻ cặn bã như vậy không bị quả báo! “
Đôi mắt Lâm Duyệt loé lên những giọt nước mắt. “Tôi biết Lâm Đại Phúc nói được làm được, bị ép buộc chỉ có thể gả cho chồng trước!”
“Chị.”
Lâm Duyệt sụt sịt, vỗ về cô áy. “Ngoan. Mọi chuyện đã qua rồi nhưng nêu được chọn lại, chị vẫn sẽ làm như vậy.”
Đôi mắt Lâm Quán Quán chợt đỏ bừng.
Một số nữ phóng viên cũng đỏ mắt.
Lâm Duyệt tiếp tục: “Lâm Đại Phúc và Tôn Hà Anh hiện đang sống trong tài sản mà chồng cũ của tôi đã chuyển nhượng. Mọi người cũng có thể đến trung tâm quản lý tài sản để xác nhận điều này.”
Lâm Đại Phúc và Tôn Hà Anh thì run lên vì tức giận.
Vì bị ai đó khống chố nên không cách nào phát ra âm thanh.
Lâm Duyệt!
Cô ta thực sự dám! Thực sự dám vạch trần những quá khứ không thể chịu nồi này!
“Vì tôi chưa đủ tuổi kết hôn hợp pháp nên lúc đó tôi và chồng cũ sống chung với nhau. Từ khi chung sống, Lâm Đại Phúc và Tôn Hà Anh đã hoàn toàn không quan tâm đến Quán Quán. Tiền học của cô ấy thường là do chồng cũ của tôi cho tiền đồ ăn lấy ra. Quán Quán do dành dụm tiền nên rất ngoan rất hiểu chuyện, học tập khắc khổ nghiêm túc, cũng rất đau lòng tôi. Cô ấy biết rằng cuộc sống của tôi không dễ dàng, chỉ cần có thời gian trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cô ấy sẽ làm công việc bán thời gian để giảm bớt gánh nặng cho tôi nhiều nhất có thẻ.”
“Quán Quán gặp Tiêu Dục khi học năm ba trung học!
Các phóng viên bát ngờ vui mừng khi nghe điều này.
Tiêu Dục!
Đây là vấn đề.
“Ở đây, tôi có thể long trọng nói với mọi người rằng đó là Tiêu Dục theo đuổi Quán Quán và cũng chính Tiêu Dục đã tỏ tình với Quán Quán của tôi! Quán Quán năm đó mười sáu tuổi! Tôi không biết hoàn cảnh cụ thể của mối quan hệ của họ. Tôi chỉ biết rằng một sự kiện lớn đã xảy ra khi Quán Quán 19 tuổi, cách đây bốn năm!”
Các phóng viên lắng nghe cần thận.
“Bốn năm trước, chị họ Lâm Song Song kết hôn. Chàng rẻ là anh Lãnh Vân Lâm. Đám cưới được tổ chức tại biệt thự lưng chừng núi ở Vân Thành. Khung cảnh rất hoành tráng!
Chị họ của chúng tôi luôn có quan hệ tốt với Lâm Vi và cô ấy đã mời Lâm Vi làm phù dâu cho mình. Lâm Vi đã nói rằng cô ấy không được khỏe trong hai ngày qua nên đã tiền cử Quán Quán. Quán Quán, với tư cách là phù dâu đã giúp cặp đôi mới chặn rượu khi nâng ly. Khi đến bàn của Lâm Vi… Lâm Vi đã bỏ thuốc vào rượu của cô ấy!”
Các phóng viên nhìn nhau!
Lâm ViI Hóa ra là thuốc là do Lâm Vi?
Không phải Tôn Hà Anh?
Ôi chao!
Điều này thật điên rồ.
Một số phóng viên cũng đặt câu hỏi: “Lâm Vi, tại sao cô ấy lại bỏ cô Lâm Quán Quán?”
“Bởi vì cô ta yêu Tiêu Dục đồng thời tại hai năm Quán Quán cùng Tiêu Dục yêu nhau, cô ta đã chen giữa hai người!”
Booml Các phóng viên sôi sục.
“Cô Lâm Duyệt! Ý cô là, không phải Lâm Quán Quán quyến rũ Tiêu Dục mà là Lâm Vi?”
“Lâm Vi là tiểu tam sao?”
“Cô Lâm Duyệt, cô không nói vậy để bảo vệ em gái mình phải không?”
“Đúng vậy, cô luôn nói Lâm Vi bỏ thuốc cô Lâm Quán Quán, xin hỏi có bằng chứng sao hoặc là người làm chứng hay vật chứng đều được!”
“Bằng chứng? Đương nhiên là có!” Lâm Duyệt nhìn Hứa Dịch, Hứa Dịch gật đầu với cô, Lâm Duyệt lập tức hô về phía ngoài đám đông.
“Mang người lên!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.