Chương 436: Anh ta chết rồi cô sẽ vui sao?
Mộc Thất Thất
29/06/2020
Lông mi Mộc Như Phương run rẩy.
Hơi thở của người đàn ông rơi vào mặt Mộc Như Phương, làm da cô nóng lên, Mộc Như Phương liếc nhìn đô mắt trống rỗng, cô quay mặt sang, hóa ra…..
Anh ta đều nghe thấy.
Cô thừa nhận: “Đúng.”
Người phụ nữ cắn chặt môi, khẽ nói: “Tôi hận anh.”
Đào Gia Thiên không lên tiếng, giữ nguyên động tác hiện tại, có lẽ do không thể nhìn thấy, đáy mắt lóe lên một sự tức giận, nhưng anh ta vẫn giữ được hai má cô, chạm vào xương quai hàm của cô: “Hận tôi? Mộc Như Phương, cô có tư cách hận tôi?” Ngón tay anh ta từ từ trượt xuống, vuốt ve vị trí trái tim cô.
“Cô cũng có trái tim sao? Mộc Như Phương.”
“Đúng…” nụ cười trên môi Mộc Như Phương có chút giễu cợt, nhưng anh ta không nhìn thấy, người phụ nữ nhắm chặt mắt, nhẹ nhàng lặp lại: “Tôi không có tư cách.”
Vậy nên, cô đã bị bỏ rơi…
Lúc nghe thấy anh ta chọn Thiệu Vy Vy, Mộc Như Phương mới biết, hóa ra, cảm giác bị bỏ rơi thật sự là gì, chính là như vậy.
Nhưng…
Cô lại nhìn thấy ánh sáng.
Mộc Như Phương cắn chặt môi, đáy mắt không chịu nghe lời chứa đầy một lớp hơi nước, tâm trạng của cô đã bình thường lại, yên tĩnh như trước, không chống cự, không phản bác, giống như một con búp bê bị anh ta chơi bùa.
“Đúng, cậu Đào nói rất đùng.”
Cô nhìn khuôn mặt của anh ta, hờ hững mà đẹp trai, dang hai tay ra, quàng qua cổ anh, một nụ hôn hời hợt rơi trên môi anh ta, giọng điệu giống như dỗ dành, mềm mại, dịu dàng: “Anh đừng tức giận, sau này, tôi liền cùng với Thư gì kia…tên anh ta là gì cũng không biết, sau này, tôi sẽ không cùng cậu ấy nói chuyện nữa.”
“Ai tức giận?” Có lẽ do nói đúng tâm tình của anh.
Dường như anh rất kháng cự.
Không muốn thừa nhận.
Sự tức giận không thể giải thích của anh ta là do người phụ nữ này cười nói với tên sinh viên đại học ở bên ngoài.
Đào Gia Thiên khẽ siết chặt bàn tay đang nắm cằm cô, đẩy cô ra, Mộc Như Phương cảm thấy cằm của mình muốn trật khớp, trong lòng cô oán hận người đàn ông này, sức lực lại mạnh như thế, đôi mắt không nhìn thấy được tính tình càng kém, cô chịu đựng một lúc không thể không dùng tay cạy bàn tay của anh ta ra.
“Sau này tôi thấy cậu ta liền trốn có được không?”
Đào Gia Thiên không nhúc nhích.
“Tôi đến tên của cậu ta cũng không rõ, người ta cũng là có lòng tốt đem thuốc đến cho tôi, tôi sợ vết thương của anh bị nhiễm trùng, anh lại không nhớ số điện thoại di động, không có cách nào liên lạc được với đám người Diên Phong…”
“Im miệng.” Anh ta nhướng mày.
Mộc Như Phương liếc một cái, nhìn sự u ám trong đôi mắt anh ta, cô không lên tiếng, cũng không xin tha, phải mất mấy giây.
Cô mới nhỏ giọng nói: “Tôi sợ.”
“Tôi sợ, tôi sợ anh xảy ra chuyện.” Cô nhìn vào đôi mắt của anh, mơ hồ, mơ màng, ngăn nước mắt, một dòng nước mắt từ đôi mắt cô rơi xuống, từ từ rơi vào chân tóc.
Lo lắng sao?
Đúng, lúc cô ôm anh ta ở trên thuyền đánh cá, cô nghĩ, anh ta có phải sẽ chết, chảy nhiều máu như vậy, bị thương nghiêm trọng như vậy, sẽ không chết chứ.
Nếu như Đào Gia Thiên chết.
Cô thật sự sẽ vui sao?
Không….
Sẽ không.
Năm năm trước, cô biết, bản thân vĩnh viễn không nghĩ đến việc hận anh ta.
Nhưng, thích anh ta sao?
Thật sự có thể làm cái gì cũng không hận không oán sao?
Cũng sẽ không.
Cô là con người.
Những thứ cô đã phải chịu đựng, khiến cô không có cách nào buông bỏ.
Có lẽ chỉ trong lúc này, tại làng chài yên bình và đơn sơ này, không bị những những cơn sóng, những đám mấy ở thành phố Hải Châu lừa dối, cô mới bình tĩnh lại.
Mộc Như Phương khàn giọng lên tiếng: “Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn sợ, buổi tối không dám ngủ, nằm ở bên cạnh anh, tôi sợ, tôi vừa mở mắt ra, anh đã chết….điều kiện y tế ở đây kém như vậy, anh vẫn luôn sốt cao không hết, tôi không có tiền, cái gì tôi cũng không có.”
Người đàn ông từ từ nới lỏng tay, chạm vào má cô, đột nhiên chạm vào giọt nước mắt lạnh lẽo.
Anh sững người.
Ngón tay run rẩy.
Tìm phương hướng “nhìn” cô.
Anh ta dường như bất động một lúc.
Lúc này, anh mím môi: “Khóc cái gì, tôi vẫn chưa chết mà.” Anh ta nằm trên giường, trong đầu anh phác họa hình bóng người phụ nữ nằm nghiêng, với khuôn mặt đầy nước mắt, in trong đầu anh rõ ràng như vậy, không thể xóa đi được.
Giống như, ấn tượng rất sâu sắc.
Mộc Như Phương nằm nghiêng, nhắm mắt lại, muốn thu mình trong chiếc chăn lạnh, chăn bông vừa dày vừa nặng, không ấm, thêm điều kiện ở đây rất kém, đây không phải là lần đầu tiên Mộc Như Phương sống trong một hoàn cảnh như này, như nào cô cũng có thể chịu được.
Cô nói: “Ngủ đi, Đào tiên sinh, tôi biết anh không thích tôi, anh cứ coi tôi như là Thiệu Vy Vy đi, trước khi Diên Phong đến, chúng ta còn phải dựa vào nhau một khoảng thời gian, tôi sẽ cố gắng, không làm anh tức giận.”
Đào Gia Thiên lật lại người, dường như động vào vết thương, môi anh ta trắng bệch.
Đôi môi mím chặt lại.
Chạm vào vết thương, anh ta nheo mắt, màu sắc dày đặc tan biến trong rạng đông, chỉ còn lại bóng tối vô biên, bởi vì một câu nói của Mộc Như Phương, trên mặt anh ta lạnh đi mấy phần: “Cô thực sự xem tôi như người mù sao? Mộc Như Phương, cô dựa vào cái gì để so sánh với Vy Vy.”
Người phụ nữ này, lúc ở trong biệt thự làm ra vẻ khôn ngoan.
Bây giờ, đã để lộ ra bản chất thật.
Miệng lưỡi sắc bén.
“Tôi không có tư cách để so sánh, anh đừng tức giận.” Mộc Như Phương giống như một nắm bông, để Đào Gia Thiên vô cơ tức giận trút lên, cô mở to mắt.
Chịu đựng.
“Nhưng….”
Một cái chăn, nhưng Mộc Như Phương dựa vào mép giường.
Ở giữa có một khoảng trống.
Mộc Như Phương dựa vào hướng anh ta nghiêng người.
“Cô là ốc sên sao?” Anh ta giơ ta, vòng qua eo cô, kéo về phía mình, Mộc Như Phương đột nhiên bị một lực kéo, kéo đến bên cạnh anh ta, lưng dựa vào một cơ thể ấm áp, đột nhiên cô cảm thấy không còn lạnh như thế nữa.
Cánh tay người đàn ông vẫn luốn đặt trên eo cô, ngửi thấy mùi hương hoa lan nhè nhẹ, trong căn phòng tràn đầy mùi vị của biển, mùi hoa lan này bay vào mũi anh ta, vậy mà lại có chút an thần, cơ thể cô rất mềm.
Chỉ là có chút lạnh.
Không phải cơ thể anh ta có chút nóng.
Chỉ là cơ thể cô thật sự có chút lạnh, ngón tay, bàn chân đều lạnh, ở đây chính là lạnh như vậy, cơ thể người phụ nữ này lại yếu, khi bị bệnh, ăn cũng ít, khó trách tố chất cơ thể lại kém như vậy.
Thật sự không ngờ người phụ này bình thường ngoan ngoãn ở trong biệt thự, hóa ra tính khí cũng dần dần tăng lên.
Biết anh ta bị thương, đôi mắt cũng không nhìn thấy, tranh cãi từng câu từng câu một.
Lưng Mộc Như Phương cứng ngắc, cô cảm thấy tư thế này không thoải mái, vừa muốn đổi, liền nghe thấy giọng nói của người đàn ông từ phía sau: “Không muốn ngủ thì đi xuống….”
“Ồ.” Mộc Như Phương chuẩn bị đứng dậy, muốn đi xuống.
Đây là anh bảo cô đi xuống.!
Bàn tay trên thắt lưng càng chặt.
Giọng nói của anh ta càng khó chịu: “Cô đang cố tình phải không, cố tình làm tôi tức chết.”
Hơi thở của người đàn ông rơi vào mặt Mộc Như Phương, làm da cô nóng lên, Mộc Như Phương liếc nhìn đô mắt trống rỗng, cô quay mặt sang, hóa ra…..
Anh ta đều nghe thấy.
Cô thừa nhận: “Đúng.”
Người phụ nữ cắn chặt môi, khẽ nói: “Tôi hận anh.”
Đào Gia Thiên không lên tiếng, giữ nguyên động tác hiện tại, có lẽ do không thể nhìn thấy, đáy mắt lóe lên một sự tức giận, nhưng anh ta vẫn giữ được hai má cô, chạm vào xương quai hàm của cô: “Hận tôi? Mộc Như Phương, cô có tư cách hận tôi?” Ngón tay anh ta từ từ trượt xuống, vuốt ve vị trí trái tim cô.
“Cô cũng có trái tim sao? Mộc Như Phương.”
“Đúng…” nụ cười trên môi Mộc Như Phương có chút giễu cợt, nhưng anh ta không nhìn thấy, người phụ nữ nhắm chặt mắt, nhẹ nhàng lặp lại: “Tôi không có tư cách.”
Vậy nên, cô đã bị bỏ rơi…
Lúc nghe thấy anh ta chọn Thiệu Vy Vy, Mộc Như Phương mới biết, hóa ra, cảm giác bị bỏ rơi thật sự là gì, chính là như vậy.
Nhưng…
Cô lại nhìn thấy ánh sáng.
Mộc Như Phương cắn chặt môi, đáy mắt không chịu nghe lời chứa đầy một lớp hơi nước, tâm trạng của cô đã bình thường lại, yên tĩnh như trước, không chống cự, không phản bác, giống như một con búp bê bị anh ta chơi bùa.
“Đúng, cậu Đào nói rất đùng.”
Cô nhìn khuôn mặt của anh ta, hờ hững mà đẹp trai, dang hai tay ra, quàng qua cổ anh, một nụ hôn hời hợt rơi trên môi anh ta, giọng điệu giống như dỗ dành, mềm mại, dịu dàng: “Anh đừng tức giận, sau này, tôi liền cùng với Thư gì kia…tên anh ta là gì cũng không biết, sau này, tôi sẽ không cùng cậu ấy nói chuyện nữa.”
“Ai tức giận?” Có lẽ do nói đúng tâm tình của anh.
Dường như anh rất kháng cự.
Không muốn thừa nhận.
Sự tức giận không thể giải thích của anh ta là do người phụ nữ này cười nói với tên sinh viên đại học ở bên ngoài.
Đào Gia Thiên khẽ siết chặt bàn tay đang nắm cằm cô, đẩy cô ra, Mộc Như Phương cảm thấy cằm của mình muốn trật khớp, trong lòng cô oán hận người đàn ông này, sức lực lại mạnh như thế, đôi mắt không nhìn thấy được tính tình càng kém, cô chịu đựng một lúc không thể không dùng tay cạy bàn tay của anh ta ra.
“Sau này tôi thấy cậu ta liền trốn có được không?”
Đào Gia Thiên không nhúc nhích.
“Tôi đến tên của cậu ta cũng không rõ, người ta cũng là có lòng tốt đem thuốc đến cho tôi, tôi sợ vết thương của anh bị nhiễm trùng, anh lại không nhớ số điện thoại di động, không có cách nào liên lạc được với đám người Diên Phong…”
“Im miệng.” Anh ta nhướng mày.
Mộc Như Phương liếc một cái, nhìn sự u ám trong đôi mắt anh ta, cô không lên tiếng, cũng không xin tha, phải mất mấy giây.
Cô mới nhỏ giọng nói: “Tôi sợ.”
“Tôi sợ, tôi sợ anh xảy ra chuyện.” Cô nhìn vào đôi mắt của anh, mơ hồ, mơ màng, ngăn nước mắt, một dòng nước mắt từ đôi mắt cô rơi xuống, từ từ rơi vào chân tóc.
Lo lắng sao?
Đúng, lúc cô ôm anh ta ở trên thuyền đánh cá, cô nghĩ, anh ta có phải sẽ chết, chảy nhiều máu như vậy, bị thương nghiêm trọng như vậy, sẽ không chết chứ.
Nếu như Đào Gia Thiên chết.
Cô thật sự sẽ vui sao?
Không….
Sẽ không.
Năm năm trước, cô biết, bản thân vĩnh viễn không nghĩ đến việc hận anh ta.
Nhưng, thích anh ta sao?
Thật sự có thể làm cái gì cũng không hận không oán sao?
Cũng sẽ không.
Cô là con người.
Những thứ cô đã phải chịu đựng, khiến cô không có cách nào buông bỏ.
Có lẽ chỉ trong lúc này, tại làng chài yên bình và đơn sơ này, không bị những những cơn sóng, những đám mấy ở thành phố Hải Châu lừa dối, cô mới bình tĩnh lại.
Mộc Như Phương khàn giọng lên tiếng: “Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn sợ, buổi tối không dám ngủ, nằm ở bên cạnh anh, tôi sợ, tôi vừa mở mắt ra, anh đã chết….điều kiện y tế ở đây kém như vậy, anh vẫn luôn sốt cao không hết, tôi không có tiền, cái gì tôi cũng không có.”
Người đàn ông từ từ nới lỏng tay, chạm vào má cô, đột nhiên chạm vào giọt nước mắt lạnh lẽo.
Anh sững người.
Ngón tay run rẩy.
Tìm phương hướng “nhìn” cô.
Anh ta dường như bất động một lúc.
Lúc này, anh mím môi: “Khóc cái gì, tôi vẫn chưa chết mà.” Anh ta nằm trên giường, trong đầu anh phác họa hình bóng người phụ nữ nằm nghiêng, với khuôn mặt đầy nước mắt, in trong đầu anh rõ ràng như vậy, không thể xóa đi được.
Giống như, ấn tượng rất sâu sắc.
Mộc Như Phương nằm nghiêng, nhắm mắt lại, muốn thu mình trong chiếc chăn lạnh, chăn bông vừa dày vừa nặng, không ấm, thêm điều kiện ở đây rất kém, đây không phải là lần đầu tiên Mộc Như Phương sống trong một hoàn cảnh như này, như nào cô cũng có thể chịu được.
Cô nói: “Ngủ đi, Đào tiên sinh, tôi biết anh không thích tôi, anh cứ coi tôi như là Thiệu Vy Vy đi, trước khi Diên Phong đến, chúng ta còn phải dựa vào nhau một khoảng thời gian, tôi sẽ cố gắng, không làm anh tức giận.”
Đào Gia Thiên lật lại người, dường như động vào vết thương, môi anh ta trắng bệch.
Đôi môi mím chặt lại.
Chạm vào vết thương, anh ta nheo mắt, màu sắc dày đặc tan biến trong rạng đông, chỉ còn lại bóng tối vô biên, bởi vì một câu nói của Mộc Như Phương, trên mặt anh ta lạnh đi mấy phần: “Cô thực sự xem tôi như người mù sao? Mộc Như Phương, cô dựa vào cái gì để so sánh với Vy Vy.”
Người phụ nữ này, lúc ở trong biệt thự làm ra vẻ khôn ngoan.
Bây giờ, đã để lộ ra bản chất thật.
Miệng lưỡi sắc bén.
“Tôi không có tư cách để so sánh, anh đừng tức giận.” Mộc Như Phương giống như một nắm bông, để Đào Gia Thiên vô cơ tức giận trút lên, cô mở to mắt.
Chịu đựng.
“Nhưng….”
Một cái chăn, nhưng Mộc Như Phương dựa vào mép giường.
Ở giữa có một khoảng trống.
Mộc Như Phương dựa vào hướng anh ta nghiêng người.
“Cô là ốc sên sao?” Anh ta giơ ta, vòng qua eo cô, kéo về phía mình, Mộc Như Phương đột nhiên bị một lực kéo, kéo đến bên cạnh anh ta, lưng dựa vào một cơ thể ấm áp, đột nhiên cô cảm thấy không còn lạnh như thế nữa.
Cánh tay người đàn ông vẫn luốn đặt trên eo cô, ngửi thấy mùi hương hoa lan nhè nhẹ, trong căn phòng tràn đầy mùi vị của biển, mùi hoa lan này bay vào mũi anh ta, vậy mà lại có chút an thần, cơ thể cô rất mềm.
Chỉ là có chút lạnh.
Không phải cơ thể anh ta có chút nóng.
Chỉ là cơ thể cô thật sự có chút lạnh, ngón tay, bàn chân đều lạnh, ở đây chính là lạnh như vậy, cơ thể người phụ nữ này lại yếu, khi bị bệnh, ăn cũng ít, khó trách tố chất cơ thể lại kém như vậy.
Thật sự không ngờ người phụ này bình thường ngoan ngoãn ở trong biệt thự, hóa ra tính khí cũng dần dần tăng lên.
Biết anh ta bị thương, đôi mắt cũng không nhìn thấy, tranh cãi từng câu từng câu một.
Lưng Mộc Như Phương cứng ngắc, cô cảm thấy tư thế này không thoải mái, vừa muốn đổi, liền nghe thấy giọng nói của người đàn ông từ phía sau: “Không muốn ngủ thì đi xuống….”
“Ồ.” Mộc Như Phương chuẩn bị đứng dậy, muốn đi xuống.
Đây là anh bảo cô đi xuống.!
Bàn tay trên thắt lưng càng chặt.
Giọng nói của anh ta càng khó chịu: “Cô đang cố tình phải không, cố tình làm tôi tức chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.