Chương 446: Chiếu cố anh ấy
Mộc Thất Thất
29/06/2020
Bên trong phòng bệnh không khí trầm tĩnh.
Loại phòng bệnh tư nhân cao cấp này thật sạch sẽ, toàn bộ dụng cụ trong nhà đều có, lại còn có một phòng bếp nhỏ. mộc như Phương ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, cô ấy vốn dĩ muốn nhờDiên Phong một vài loại rau dưa nhưng lại phát hiện ra bên trong tủ lạnh nhỏ rau dưa thịt loại nào cần có đều có, mặt trên còn có nhãn sản phẩm hiển nhiên rõ ràng là đều mới mua về.
mộc như Phương tìm một cái tạp dề, bắt đầu chuẩn bị bữa tối, vết thương trên người Đào Gia Thiên chủ yếu ở vùng bụng, cũng may không bị thương đến nội tạng, nhưng do chậm trễ, bị một vòng sốt cao sốt nhẹ lặp lại ở làng chài nên miệng vết thương bị vỡ ra, mất máu nhiều cho nên đến giờ dù đã cách nửa tháng rồi mà miệng vết thương cũng chưa có chuyển biến tốt đẹp. Liền đúng như lờiDiên Phong nói, trở lại thành phố Hải Châu vẫn hôn mê, đến hôm qua mới tỉnh lại.
Nước trong nồi rất nhanh đã sôi, mộc như Phương tựa vào tủ chén, nghe được phía sau tiếng nước sôi, bỏ gạo vào nồi, cho thêm cẩu kỷ, từ từ hạ nhỏ lửa, cô ấy cầm thìa khuấy đều, sau đó đậy nắp nồi lại, đặt thìa một bên, vừa lúc đấy nghe được âm thanh ở trong phòng bệnh truyền ra. mộc như Phương rửa sạch tay đi ra ngoài.
Đào Gia Thiên xốc chăn lên, ngón tay thon dài đặt tại vết thương vùng bụng, rõ ràng muốn xuống giường. mộc như Phương đi đến: “Anh Đào.” Đào Gia Thiên hiển nhiên nghe thấy được hướng đi của cô ấy: “Đỡ tôi đi vệ sinh.”
Vừa đúng lúc đóDiên Phong đẩy cửa bước vào: “Anh Đào.” Vài bước đi đến chỗ Đào Gia Thiên: “Anh Đào, tôi dìu anh đi vệ sinh.”
Đào Gia Thiên nhíu mày: “Cậu không phải còn có việc sao?”
Diên Phong: “...” Tôi đâu có việc gì bận. Hắn ho khan một tiếng “Anh Đào.” Sau đóDiên Phong nhìn thoáng qua thấy mộc như Phương đang đứng ở một bên, trong lòng cũng hiểu được: “Vậy tôi đi đây... bên ngoài có chuyện cần giải quyết.”
Sau khiDiên Phong rời đi, phòng bệnh chỉ còn hai người mộc như Phương cùng Đào Gia Thiên. mộc như Phương đi tới, giúp hắn đỡ cánh tay, ở tình huống tối tăm người bình thường không thấy đường sẽ theo bản năng lấy tay quơ loạn về phía trước, tìm kiếm phương hướng, nhưng Đào Gia Thiên lại không làm vậy, bởi vì hắn là một người đàn ông nên sẽ không dễ dàng để lộ hoàn cảnh xấu của chính mình hiện tại,
Tới cửa nhà vệ sinh, Đào Gia Thiên nói: “Ở chỗ này chờ tôi.” mộc như Phương trừng lớn mắt: “Không cần tôi đi vào cùng sao?”
“Sao? Em muốn vào giúp tôi? Đào Gia Thiên nhếch môi, ánh mắt hơi hơi có ý suy đoán, nhưng không dừng ở mặt mộc như Phương mà lại đang tìm phương hướng của mộc như Phương.
“...” mộc như Phương bối rối: “Nào có, anh cẩn thận một chút.”
Đến tối lúc y tá đến thay thuốc, Đào Gia Thiên nằm trên giường bệnh lên tiếng: “Cô mang văn kiện trên bàn trà sắp xếp lại một chút.” mộc như Phương nhìn một vòng trừ bỏ y tá rá thì chỉ có mình, ý là muốn mình sửa sang lại sao?
Trên bàn không ít con dấu riêng của nhà họ Đào, mộc như Phương có chút lảng tránh, nhà họ Đào là dòng họ quan chức lớn, không ít phân tranh, không ít buôn bán cơ mật, nhất là các lọai con dấu riêng tư, lại còn có các văn kiện bí mật, các hạng mục của gia tộc, mộc như Phương cố ý lảng tránh: “Anh Đào, đợi choDiên Phong trở về, để anh ấy sắp xếp lại, để tôi sắp xếp lại có chút không tiện.”
Bất quá lúc mộc như Phương hạ mắt xuống vẫn là thấy được mặt trên bàn là văn kiện có con dấu của nhà họ Đào, trên đó viết khởi công một hạng mục nào đó, cô dời tầm mắt, vừa đúng lúc y tá gọi: “Cô giúp tôi cầm một tí.” Hai y tá. một người thì gỡ bình truyền dịch xuống, một người khác thì gỡ băng gạc, mộc như Phương đi qua hỗ trợ, cô xem đến miệng vết thương ở bụng của Đào Gia Thiên, lúc đến được bệnh viện ở thị trấn đó, bác sĩ ở đó bảo cũng may nhờ mạng lớn chứ thiếu chút nữa là bị thương đến nội tạng, thời điểm nguy hiểm lúc đó mộc như Phương còn nhớ rõ ràng như in.
Cho dù chính mình muốn lảng tránh nhưng là không thừa nhận cũng không được lúc nàng đang tuyệt vọng thì nghe được tiếng Đào Gia Thiên từ xa vọng lại, lúc đó lòng nàng đã chết, thực sự đã chết, nhưng chính là thật không ngờ, anh ấy thế mà lại đến, mà lại còn một mình lẻ loi đến cứu mình.
Sau khi y tá thay thuốc xong, dặn dò vài câu, ánh mắt dừng trên mặt Đào Gia Thiên, quả nhiên đỏ mặt, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng nhưng Đào Gia Thiên cũng không có trả lời lại, nhắm mắt, tựa hồ như đang nghỉ ngơi.
Hai y tá đi ra ngoài, mộc như Phương theo phía sau: “Y tá, anh ấy vẫn sốt nhẹ...”
Y tá nói: “Bởi vì miệng vết thương bị nhiễm trùng, chúng tôi đã bôi thuốc, nếu lúc nào đau đến không chịu được nữa có thể gọi chúng tôi lấy thuốc giảm đau.”
“Cám ơn.” mộc như Phương hỏi y tá chỗ để lấy thuốc, chỉ cách dùng, về đến phòng bệnh thì nhìn thấy bóng người đang nằm trên giường, bên trong chăn màu xanh mỏng nhìn thấy người này đã gầy đi rất nhiều, trên mặt lại hiện lên hiện trạng suy yếu. Nhưng vẫn như trước kia lạnh lùng đến lợi hại.
mộc như Phương đứng cách giường bệnh còn 2 mét, lẳng lặng nhìn Đào Gia Thiên, mỗi một giây không khí đều trầm tĩnh, im lặng đến độ có thể nghe nghe thấy được âm thanh hô hấp nhợt nhạt của người đàn ông trên giường.
Đột nhiên Đào Gia Thiên lên tiếng: “Cháo khét rồi!” mộc như Phương lúc này mới nhớ đến việc đang nấu cháo, cô ấy lập tức đi đến phòng bếp, tắt lửa, không khí bên trong thản nhiên mang theo mùi vị không rõ, mở nắp ra thì vừa thấy đáy nồi khét dính vào vào nhau. Lại không thể thét lên. mộc như Phương sau đó rất nhanh đem cháo bị khét đó xử lí, nhìn thoáng qua đồng hồ, giờ nấu cũng không còn kịp nữa rồi nên quyết định đi ra ngoài.
“Anh có thể cho tôi mượn điện thoại không?” mộc như Phương nhìn thấy sắc mặt của Đào Gia Thiên, nhìn không thấy ý cự tuyệt nào nên đi đến tủ đầu giường lấy điện thoại, có mật mã, cô ấy đưa điện thoại dưới ngón tay của người đàn ông, dùng vân tay mở khóa thành công.
Đặt cháo ở một tiệm nổi tiếng..
mộc như Phương một lần nữa trả điện thoại về chỗ cũ, ngồi xuống ghế sô pha mềm mại kế bên giường bệnh, kì thật cô ấy cũng không hiểu được Đào Gia Thiên để nàng ở đây để làm gì, hơn nữa giờ phút này cũng không có ý định để cô ấy đi.
Phòng bệnh bên trong im lặng. mộc như Phương cũng không có di dộng cho nên thời gian dài như vậy làm cô ấy có chút nhàm chán. Đào Gia Thiên thì tựa hồ như ngủ rồi, lại tựa hồ như chưa ngủ, nhắm nhắm mắt, mộc như Phượng tựa vào sô pha, có chút mệt nhọc, chậm rãi nhắm lại mắt.
Lúc cả người đều chìm vào cảm giác an tĩnh, mộc như Phương cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến một trận ngứa, do miệng vết thương trên tay nhưng cô ấy lại không có cẩn thận chăm sóc, hiện tại tuy là đã đã sắp lành rồi nhưng vẫn có thấy ngứa. Không nghĩ đến nó nữa, cô ấy lấy tay làm gối, cuộn mình nằm trên sô pha nhỏ.
Đào Gia Thiên cũng không có ngủ. Không khí bên trong thoang thoảng mùi hương của hoa lan, hắn không ngủ được, ngửi thấy được mùi hương này giống như có thể làm lòng người bình tĩnh lại, hắn mở mắt nhớ đến buổi chiều hôm nayDiên Phong đè thấp tiếng nói chuyện.
Kì thật hắn đều nghe được. Có thể do nhìn không thấy cho nên thính lực đặc biệt nhạy bén.
mộc như Phương, vợ trước của hắn.
Thật buồn cười, người phụ nữ này, là vợ trước của hắn.
Loại phòng bệnh tư nhân cao cấp này thật sạch sẽ, toàn bộ dụng cụ trong nhà đều có, lại còn có một phòng bếp nhỏ. mộc như Phương ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, cô ấy vốn dĩ muốn nhờDiên Phong một vài loại rau dưa nhưng lại phát hiện ra bên trong tủ lạnh nhỏ rau dưa thịt loại nào cần có đều có, mặt trên còn có nhãn sản phẩm hiển nhiên rõ ràng là đều mới mua về.
mộc như Phương tìm một cái tạp dề, bắt đầu chuẩn bị bữa tối, vết thương trên người Đào Gia Thiên chủ yếu ở vùng bụng, cũng may không bị thương đến nội tạng, nhưng do chậm trễ, bị một vòng sốt cao sốt nhẹ lặp lại ở làng chài nên miệng vết thương bị vỡ ra, mất máu nhiều cho nên đến giờ dù đã cách nửa tháng rồi mà miệng vết thương cũng chưa có chuyển biến tốt đẹp. Liền đúng như lờiDiên Phong nói, trở lại thành phố Hải Châu vẫn hôn mê, đến hôm qua mới tỉnh lại.
Nước trong nồi rất nhanh đã sôi, mộc như Phương tựa vào tủ chén, nghe được phía sau tiếng nước sôi, bỏ gạo vào nồi, cho thêm cẩu kỷ, từ từ hạ nhỏ lửa, cô ấy cầm thìa khuấy đều, sau đó đậy nắp nồi lại, đặt thìa một bên, vừa lúc đấy nghe được âm thanh ở trong phòng bệnh truyền ra. mộc như Phương rửa sạch tay đi ra ngoài.
Đào Gia Thiên xốc chăn lên, ngón tay thon dài đặt tại vết thương vùng bụng, rõ ràng muốn xuống giường. mộc như Phương đi đến: “Anh Đào.” Đào Gia Thiên hiển nhiên nghe thấy được hướng đi của cô ấy: “Đỡ tôi đi vệ sinh.”
Vừa đúng lúc đóDiên Phong đẩy cửa bước vào: “Anh Đào.” Vài bước đi đến chỗ Đào Gia Thiên: “Anh Đào, tôi dìu anh đi vệ sinh.”
Đào Gia Thiên nhíu mày: “Cậu không phải còn có việc sao?”
Diên Phong: “...” Tôi đâu có việc gì bận. Hắn ho khan một tiếng “Anh Đào.” Sau đóDiên Phong nhìn thoáng qua thấy mộc như Phương đang đứng ở một bên, trong lòng cũng hiểu được: “Vậy tôi đi đây... bên ngoài có chuyện cần giải quyết.”
Sau khiDiên Phong rời đi, phòng bệnh chỉ còn hai người mộc như Phương cùng Đào Gia Thiên. mộc như Phương đi tới, giúp hắn đỡ cánh tay, ở tình huống tối tăm người bình thường không thấy đường sẽ theo bản năng lấy tay quơ loạn về phía trước, tìm kiếm phương hướng, nhưng Đào Gia Thiên lại không làm vậy, bởi vì hắn là một người đàn ông nên sẽ không dễ dàng để lộ hoàn cảnh xấu của chính mình hiện tại,
Tới cửa nhà vệ sinh, Đào Gia Thiên nói: “Ở chỗ này chờ tôi.” mộc như Phương trừng lớn mắt: “Không cần tôi đi vào cùng sao?”
“Sao? Em muốn vào giúp tôi? Đào Gia Thiên nhếch môi, ánh mắt hơi hơi có ý suy đoán, nhưng không dừng ở mặt mộc như Phương mà lại đang tìm phương hướng của mộc như Phương.
“...” mộc như Phương bối rối: “Nào có, anh cẩn thận một chút.”
Đến tối lúc y tá đến thay thuốc, Đào Gia Thiên nằm trên giường bệnh lên tiếng: “Cô mang văn kiện trên bàn trà sắp xếp lại một chút.” mộc như Phương nhìn một vòng trừ bỏ y tá rá thì chỉ có mình, ý là muốn mình sửa sang lại sao?
Trên bàn không ít con dấu riêng của nhà họ Đào, mộc như Phương có chút lảng tránh, nhà họ Đào là dòng họ quan chức lớn, không ít phân tranh, không ít buôn bán cơ mật, nhất là các lọai con dấu riêng tư, lại còn có các văn kiện bí mật, các hạng mục của gia tộc, mộc như Phương cố ý lảng tránh: “Anh Đào, đợi choDiên Phong trở về, để anh ấy sắp xếp lại, để tôi sắp xếp lại có chút không tiện.”
Bất quá lúc mộc như Phương hạ mắt xuống vẫn là thấy được mặt trên bàn là văn kiện có con dấu của nhà họ Đào, trên đó viết khởi công một hạng mục nào đó, cô dời tầm mắt, vừa đúng lúc y tá gọi: “Cô giúp tôi cầm một tí.” Hai y tá. một người thì gỡ bình truyền dịch xuống, một người khác thì gỡ băng gạc, mộc như Phương đi qua hỗ trợ, cô xem đến miệng vết thương ở bụng của Đào Gia Thiên, lúc đến được bệnh viện ở thị trấn đó, bác sĩ ở đó bảo cũng may nhờ mạng lớn chứ thiếu chút nữa là bị thương đến nội tạng, thời điểm nguy hiểm lúc đó mộc như Phương còn nhớ rõ ràng như in.
Cho dù chính mình muốn lảng tránh nhưng là không thừa nhận cũng không được lúc nàng đang tuyệt vọng thì nghe được tiếng Đào Gia Thiên từ xa vọng lại, lúc đó lòng nàng đã chết, thực sự đã chết, nhưng chính là thật không ngờ, anh ấy thế mà lại đến, mà lại còn một mình lẻ loi đến cứu mình.
Sau khi y tá thay thuốc xong, dặn dò vài câu, ánh mắt dừng trên mặt Đào Gia Thiên, quả nhiên đỏ mặt, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng nhưng Đào Gia Thiên cũng không có trả lời lại, nhắm mắt, tựa hồ như đang nghỉ ngơi.
Hai y tá đi ra ngoài, mộc như Phương theo phía sau: “Y tá, anh ấy vẫn sốt nhẹ...”
Y tá nói: “Bởi vì miệng vết thương bị nhiễm trùng, chúng tôi đã bôi thuốc, nếu lúc nào đau đến không chịu được nữa có thể gọi chúng tôi lấy thuốc giảm đau.”
“Cám ơn.” mộc như Phương hỏi y tá chỗ để lấy thuốc, chỉ cách dùng, về đến phòng bệnh thì nhìn thấy bóng người đang nằm trên giường, bên trong chăn màu xanh mỏng nhìn thấy người này đã gầy đi rất nhiều, trên mặt lại hiện lên hiện trạng suy yếu. Nhưng vẫn như trước kia lạnh lùng đến lợi hại.
mộc như Phương đứng cách giường bệnh còn 2 mét, lẳng lặng nhìn Đào Gia Thiên, mỗi một giây không khí đều trầm tĩnh, im lặng đến độ có thể nghe nghe thấy được âm thanh hô hấp nhợt nhạt của người đàn ông trên giường.
Đột nhiên Đào Gia Thiên lên tiếng: “Cháo khét rồi!” mộc như Phương lúc này mới nhớ đến việc đang nấu cháo, cô ấy lập tức đi đến phòng bếp, tắt lửa, không khí bên trong thản nhiên mang theo mùi vị không rõ, mở nắp ra thì vừa thấy đáy nồi khét dính vào vào nhau. Lại không thể thét lên. mộc như Phương sau đó rất nhanh đem cháo bị khét đó xử lí, nhìn thoáng qua đồng hồ, giờ nấu cũng không còn kịp nữa rồi nên quyết định đi ra ngoài.
“Anh có thể cho tôi mượn điện thoại không?” mộc như Phương nhìn thấy sắc mặt của Đào Gia Thiên, nhìn không thấy ý cự tuyệt nào nên đi đến tủ đầu giường lấy điện thoại, có mật mã, cô ấy đưa điện thoại dưới ngón tay của người đàn ông, dùng vân tay mở khóa thành công.
Đặt cháo ở một tiệm nổi tiếng..
mộc như Phương một lần nữa trả điện thoại về chỗ cũ, ngồi xuống ghế sô pha mềm mại kế bên giường bệnh, kì thật cô ấy cũng không hiểu được Đào Gia Thiên để nàng ở đây để làm gì, hơn nữa giờ phút này cũng không có ý định để cô ấy đi.
Phòng bệnh bên trong im lặng. mộc như Phương cũng không có di dộng cho nên thời gian dài như vậy làm cô ấy có chút nhàm chán. Đào Gia Thiên thì tựa hồ như ngủ rồi, lại tựa hồ như chưa ngủ, nhắm nhắm mắt, mộc như Phượng tựa vào sô pha, có chút mệt nhọc, chậm rãi nhắm lại mắt.
Lúc cả người đều chìm vào cảm giác an tĩnh, mộc như Phương cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến một trận ngứa, do miệng vết thương trên tay nhưng cô ấy lại không có cẩn thận chăm sóc, hiện tại tuy là đã đã sắp lành rồi nhưng vẫn có thấy ngứa. Không nghĩ đến nó nữa, cô ấy lấy tay làm gối, cuộn mình nằm trên sô pha nhỏ.
Đào Gia Thiên cũng không có ngủ. Không khí bên trong thoang thoảng mùi hương của hoa lan, hắn không ngủ được, ngửi thấy được mùi hương này giống như có thể làm lòng người bình tĩnh lại, hắn mở mắt nhớ đến buổi chiều hôm nayDiên Phong đè thấp tiếng nói chuyện.
Kì thật hắn đều nghe được. Có thể do nhìn không thấy cho nên thính lực đặc biệt nhạy bén.
mộc như Phương, vợ trước của hắn.
Thật buồn cười, người phụ nữ này, là vợ trước của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.