Chương 113
Mộc Thất Thất
29/06/2020
Nơi này chỉ có một ngôi nhà lạnh lẽo không thuộc về cô.
Cô chỉ muốn ở lại đây với mẹ mà thôi.
Bảo an nhìn bóng lưng Cố Uyên rời đi, nói với người bên cạnh: “Cậu nói xem cô Lưu này có phải... tinh thần không được tốt không, cả ngày trời không ăn không uống ngồi ở đây...”
“Ai biết được.”
Cố Uyên không biết mình đã ra khỏi đó bằng cách nào, toàn thân không có sức lực. Cô cũng không biết thứ gì đã chống đỡ mình để không ngã xuống, gió lạnh thổi tới khiến người cô phát run.
Chân trái mỗi bước đi đều đau như bị kim châm muối xát.
Dường như cô cảm nhận được chân bị đau nên dừng lại, từ từ khom lưng xuống. Giống như nỗi đau bị tê liệt mất đi cảm giác cả một buổi tối trong chớp mắt ùn ùn kéo đến. Nỗi đau ấy đến bất ngờ khiến toàn thân và tâm cô đều đau, đau đến hít thở không thông.
“Uyên!”
Hình như có người đang gọi cô.
Cố Uyên từ từ ngẩng đầu, tầm mắt mơ hồ, nhìn thấy một bóng người đang chạy về phía mình. Cô không nhìn rõ mà chỉ cảm thấy rất mệt, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Uyên!” Hạ Cường Nam vài bước đã tới, đỡ lấy thân hình người con gái đang ngã xuống, ôm chặt cô vào lòng rồi đưa tay lên sờ trán cô, nóng đến dọa người.
“Uyên, em tỉnh lại đi!”
Trong bệnh viện.
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?” Hạ Cường Nam lo lắng hỏi.
“Sốt khá cao, khi nãy khi tôi kiểm tra phát hiện trên chân cô ấy có một vết thương nhưng không hề băng bó, đã bị nhiễm trùng. Vợ cậu sốt cao như vậy rồi cũng không đưa cô ấy tới sớm hơn, chân bị thương cũng không biết đường mà băng bó lại. Thân thể có tốt đến mấy cũng không chống đỡ được sự chà đạp như vậy.”
Hạ Cường Nam cúi đầu, trong lòng hơi chua xót. Nếu như... năm đó anh không đi.
Thì anh đã sớm kết hôn với Uyên rồi.
Điện thoại vang lên, là trợ lý gọi tới, nhắc anh sáng nay còn có một buổi họp. Hạ Cường Nam cho lùi cuộc họp lại, nhìn người con gái xanh xao nằm trên giường bệnh anh làm gì có tâm tư đi họp nữa.
Đến tối, Hạ Cường Nam vẫn ở đây.
Đến tận ngày thứ hai.
Cố Uyên vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Sốt cũng không giảm chút nào.
Người con gái nằm trên giường bệnh thân thể gầy đi trông thấy, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, môi khô khốc không có chút hơi thở nào của sự sống, cả người giống như một đóa hoa sắp lụi tàn.
Trong mắt Hạ Cường Nam hiện rõ sự đau lòng.
Cả một buổi sáng anh ta đều ngồi trong phòng bệnh với Cố Uyên.
Đến buổi chiều, Cố Uyên vẫn chưa tỉnh lại nhưng sốt đã giảm đi nhiều, Hạ Cường Nam để trợ lý mang văn kiện và bút đến đây.
Cố Uyên bây giờ như này, anh muốn ở bên chăm sóc cô.
Hoàng hôn buông xuống.
Điện thoại vang lên.
Hạ Cường Nam nhìn ba chữ “Sở Thanh Tú” hiện lên trên màn hình, hơi nhíu mày rồi đứng lên cầm điện thoại đi ra ngoài: “Alo Thanh Tú, có chuyện gì không?”
Giọng Sở Thanh Tú uyển chuyển, nhẹ nhàng mang theo chút oán giận: “Không có chuyện gì thì không thể gọi cho anh sao?”
“Em biết anh không phải ý này.”
“Cường Nam, tối nay mẹ muốn anh đến nhà ăn cơm.”
“Thanh Tú, tối nay anh có chút chuyện.”
“Lại có chuyện gì vậy, Cường Nam chúng ta sắp kết hôn rồi, tối nay ba em cũng về, đợi anh đó.” Nói đến đây, giọng Sở Thanh Tú trở nên nghẹn ngào: “Cường Nam, có phải em đã làm sai điều gì không?...”
“Không có.” Hạ Cường Nam đưa tay lên vuốt mi tâm: “Được rồi Thanh Tú. Đợi anh giải quyết xong việc sẽ đến nhà họ Sở.”
“Được, Cường Nam, em đợi anh.”
Hạ Cường Nam dặn dò trợ lý giúp mình trông nom Cố Uyên. Nếu có chuyện gì phải lập tức gọi cho anh.
Buổi tối khi y tá thay thuốc trên chân cho Cố Uyên thì cô tỉnh lại.
Cô nhìn nơi xa lạ trước mắt.
Muốn ngồi dậy lại phát hiện toàn thân không có chút sức lực nào.
Y tá đỡ cô dậy còn giúp cô đặt gối sau lưng: “Cô đừng cử động nữa, bây giờ cô vẫn còn đang sốt đấy.”
Cố Uyên đưa tay lên sờ trán mình, cô nhớ từ mộ đi ra, lúc sắp hôn mê có người đã gọi cô.
Là ai đưa cô tới đây.
Chân truyền đến đau đớn, cô liền cau mày lại. Y tá đang giúp cô thay thuốc, cúi đầu xuống nhìn, thấy phía dưới đầu gối chân trái có một vết thương cỡ chừng năm, sáu xen-ti-mét đang chảy máu, xung quanh sưng đỏ, đầu gối cũng có những vết trầy xước tím xanh.
Có lẽ là do chiếc xe đó đâm vào mà thành.
Cố Uyên nói một tiếng “Cảm ơn” rồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Đây là phòng bệnh đôi bình thường, cô nằm trong cùng, gần sát cửa sổ.
Y tá dặn rất nhiều điều nhưng Cố Uyên không nghe lọt câu nào. Cô ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như muốn xuyên qua cửa sổ nhìn về nơi xa mênh mông, bát ngát.
Sau khi y tá đi thì một người nam trẻ tuổi đi vào, trong tay xách theo hộp cháo và ít đồ ăn mới mua: “Cô Lưu, tổng giác đốc Hạ có việc phải đi trước, tôi là trợ lý của anh ấy, tôi họ Giang.”
Người con gái nằm trên giường bệnh vẫn duy trì một động tác, đôi mắt đen nhánh trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này mà đêm đã dần buông xuống.
Bầu trời tối đen như mực có rất nhiều sao.
Trợ lý Giang đưa cháo đến: “Cô Lưu, cô đã hôn mê một ngày rồi, ăn chút gì đó đi.”
Trợ lý Giang thấy Cố Uyên không động đậy gì, có hơi sốt ruột: “Cô Lưu...”
Trợ lý Giang muốn gọi điện báo cho Hạ Cường Nam một tiếng, không ăn không được. Cố Uyên từ đầu đến cuối vẫn duy trì một tư thế này, cả người giống như... rối gỗ không có linh hồn. Tổng giám đốc Hạ coi trọng cô Lưu như vậy, nếu như cô có chuyện gì thì anh không gánh nổi.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gọi đi.
Người nghe lại là Sở Thanh Tú.
“Trợ lý Giang, có chuyện gì sao?”
“Cô Sở, có chút chuyện, Tổng Giám đốc Hạ có đó không?” Trợ lý Giang nghe thấy giọng Sở Thanh Tú, ngớ người vài giây.
“Cường Nam đang chơi cờ vua với ba, có chuyện gì anh có thể nói với tôi.” Sở Thanh Tú không muốn có người đến làm phiền chút nào.
Cô chỉ muốn ở lại đây với mẹ mà thôi.
Bảo an nhìn bóng lưng Cố Uyên rời đi, nói với người bên cạnh: “Cậu nói xem cô Lưu này có phải... tinh thần không được tốt không, cả ngày trời không ăn không uống ngồi ở đây...”
“Ai biết được.”
Cố Uyên không biết mình đã ra khỏi đó bằng cách nào, toàn thân không có sức lực. Cô cũng không biết thứ gì đã chống đỡ mình để không ngã xuống, gió lạnh thổi tới khiến người cô phát run.
Chân trái mỗi bước đi đều đau như bị kim châm muối xát.
Dường như cô cảm nhận được chân bị đau nên dừng lại, từ từ khom lưng xuống. Giống như nỗi đau bị tê liệt mất đi cảm giác cả một buổi tối trong chớp mắt ùn ùn kéo đến. Nỗi đau ấy đến bất ngờ khiến toàn thân và tâm cô đều đau, đau đến hít thở không thông.
“Uyên!”
Hình như có người đang gọi cô.
Cố Uyên từ từ ngẩng đầu, tầm mắt mơ hồ, nhìn thấy một bóng người đang chạy về phía mình. Cô không nhìn rõ mà chỉ cảm thấy rất mệt, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Uyên!” Hạ Cường Nam vài bước đã tới, đỡ lấy thân hình người con gái đang ngã xuống, ôm chặt cô vào lòng rồi đưa tay lên sờ trán cô, nóng đến dọa người.
“Uyên, em tỉnh lại đi!”
Trong bệnh viện.
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?” Hạ Cường Nam lo lắng hỏi.
“Sốt khá cao, khi nãy khi tôi kiểm tra phát hiện trên chân cô ấy có một vết thương nhưng không hề băng bó, đã bị nhiễm trùng. Vợ cậu sốt cao như vậy rồi cũng không đưa cô ấy tới sớm hơn, chân bị thương cũng không biết đường mà băng bó lại. Thân thể có tốt đến mấy cũng không chống đỡ được sự chà đạp như vậy.”
Hạ Cường Nam cúi đầu, trong lòng hơi chua xót. Nếu như... năm đó anh không đi.
Thì anh đã sớm kết hôn với Uyên rồi.
Điện thoại vang lên, là trợ lý gọi tới, nhắc anh sáng nay còn có một buổi họp. Hạ Cường Nam cho lùi cuộc họp lại, nhìn người con gái xanh xao nằm trên giường bệnh anh làm gì có tâm tư đi họp nữa.
Đến tối, Hạ Cường Nam vẫn ở đây.
Đến tận ngày thứ hai.
Cố Uyên vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Sốt cũng không giảm chút nào.
Người con gái nằm trên giường bệnh thân thể gầy đi trông thấy, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, môi khô khốc không có chút hơi thở nào của sự sống, cả người giống như một đóa hoa sắp lụi tàn.
Trong mắt Hạ Cường Nam hiện rõ sự đau lòng.
Cả một buổi sáng anh ta đều ngồi trong phòng bệnh với Cố Uyên.
Đến buổi chiều, Cố Uyên vẫn chưa tỉnh lại nhưng sốt đã giảm đi nhiều, Hạ Cường Nam để trợ lý mang văn kiện và bút đến đây.
Cố Uyên bây giờ như này, anh muốn ở bên chăm sóc cô.
Hoàng hôn buông xuống.
Điện thoại vang lên.
Hạ Cường Nam nhìn ba chữ “Sở Thanh Tú” hiện lên trên màn hình, hơi nhíu mày rồi đứng lên cầm điện thoại đi ra ngoài: “Alo Thanh Tú, có chuyện gì không?”
Giọng Sở Thanh Tú uyển chuyển, nhẹ nhàng mang theo chút oán giận: “Không có chuyện gì thì không thể gọi cho anh sao?”
“Em biết anh không phải ý này.”
“Cường Nam, tối nay mẹ muốn anh đến nhà ăn cơm.”
“Thanh Tú, tối nay anh có chút chuyện.”
“Lại có chuyện gì vậy, Cường Nam chúng ta sắp kết hôn rồi, tối nay ba em cũng về, đợi anh đó.” Nói đến đây, giọng Sở Thanh Tú trở nên nghẹn ngào: “Cường Nam, có phải em đã làm sai điều gì không?...”
“Không có.” Hạ Cường Nam đưa tay lên vuốt mi tâm: “Được rồi Thanh Tú. Đợi anh giải quyết xong việc sẽ đến nhà họ Sở.”
“Được, Cường Nam, em đợi anh.”
Hạ Cường Nam dặn dò trợ lý giúp mình trông nom Cố Uyên. Nếu có chuyện gì phải lập tức gọi cho anh.
Buổi tối khi y tá thay thuốc trên chân cho Cố Uyên thì cô tỉnh lại.
Cô nhìn nơi xa lạ trước mắt.
Muốn ngồi dậy lại phát hiện toàn thân không có chút sức lực nào.
Y tá đỡ cô dậy còn giúp cô đặt gối sau lưng: “Cô đừng cử động nữa, bây giờ cô vẫn còn đang sốt đấy.”
Cố Uyên đưa tay lên sờ trán mình, cô nhớ từ mộ đi ra, lúc sắp hôn mê có người đã gọi cô.
Là ai đưa cô tới đây.
Chân truyền đến đau đớn, cô liền cau mày lại. Y tá đang giúp cô thay thuốc, cúi đầu xuống nhìn, thấy phía dưới đầu gối chân trái có một vết thương cỡ chừng năm, sáu xen-ti-mét đang chảy máu, xung quanh sưng đỏ, đầu gối cũng có những vết trầy xước tím xanh.
Có lẽ là do chiếc xe đó đâm vào mà thành.
Cố Uyên nói một tiếng “Cảm ơn” rồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Đây là phòng bệnh đôi bình thường, cô nằm trong cùng, gần sát cửa sổ.
Y tá dặn rất nhiều điều nhưng Cố Uyên không nghe lọt câu nào. Cô ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như muốn xuyên qua cửa sổ nhìn về nơi xa mênh mông, bát ngát.
Sau khi y tá đi thì một người nam trẻ tuổi đi vào, trong tay xách theo hộp cháo và ít đồ ăn mới mua: “Cô Lưu, tổng giác đốc Hạ có việc phải đi trước, tôi là trợ lý của anh ấy, tôi họ Giang.”
Người con gái nằm trên giường bệnh vẫn duy trì một động tác, đôi mắt đen nhánh trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này mà đêm đã dần buông xuống.
Bầu trời tối đen như mực có rất nhiều sao.
Trợ lý Giang đưa cháo đến: “Cô Lưu, cô đã hôn mê một ngày rồi, ăn chút gì đó đi.”
Trợ lý Giang thấy Cố Uyên không động đậy gì, có hơi sốt ruột: “Cô Lưu...”
Trợ lý Giang muốn gọi điện báo cho Hạ Cường Nam một tiếng, không ăn không được. Cố Uyên từ đầu đến cuối vẫn duy trì một tư thế này, cả người giống như... rối gỗ không có linh hồn. Tổng giám đốc Hạ coi trọng cô Lưu như vậy, nếu như cô có chuyện gì thì anh không gánh nổi.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gọi đi.
Người nghe lại là Sở Thanh Tú.
“Trợ lý Giang, có chuyện gì sao?”
“Cô Sở, có chút chuyện, Tổng Giám đốc Hạ có đó không?” Trợ lý Giang nghe thấy giọng Sở Thanh Tú, ngớ người vài giây.
“Cường Nam đang chơi cờ vua với ba, có chuyện gì anh có thể nói với tôi.” Sở Thanh Tú không muốn có người đến làm phiền chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.