Chương 73
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Cố Uyên đi vào.
Rất nhiều cặp mắt chiếu thẳng lên cơ thể Cố Uyên, chụm đầu ghé tai nhau, nhỏ giọng bàn luận.
Cố Uyên sớm đã quen với những cái nhìn như thế này.
Đi thẳng tới sofa ngồi xuống.
Đa số những người bên trong phòng VIP cô đều không quen.
Chỉ có Đường Cảnh Ngọc là cô nhớ.
Đường Cảnh Ngọc cười với cô.
Cố Uyên cũng cười nhẹ đáp lại.
Sau đó tầm mắt của Cố Uyên chiếu thẳng lên người Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông dường như nghe thấy người tóc vàng gọi một tiếng, châm một điếu thuốc, nhưng tầm mắt không hề chiếu thẳng lên cơ thể Cố Uyên, tầm mắt vẫn luôn đặt ở lá bài trên tay.
Đường Cảnh Ngọc nhìn Tô Ngọc Kỳ không có phản ứng, tiến tới nhỏ giọng nói một câu: "Anh ba, chị dâu tới."
Người đàn ông nhàn nhạt mơ hồ “Ừ” một tiếng.
Trên bàn đánh bài, một tên công tử bột từng có thời gian làm ăn với Tô Ngọc Kỳ muốn kéo gần khoảng cách với anh, liền mượn cớ mở miệng trêu chọc: "Tổng Giám đốc Tô, trước nay chưa từng thấy anh mang theo phụ nữ đến, hóa ra là kim ốc tàng kiều a~.... Nhìn không ra Tổng Giám đốc Tô thích kiểu người như vậy, đủ 18 tuổi chưa? Nhìn thật non nớt." Ngay sau đó cảm thấy có chút đáng tiếc, nhìn Cố Uyên một cái, tiểu tiên nữ xinh đẹp như vậy, tại sao lại ở cùng Tô Ngọc Kỳ cơ chứ.
Cố Uyên ăn mặc rất đơn thuần, cô không hề trang điểm, một gương mặt tinh xảo xinh đẹp, tóc buộc đuôi ngựa, làn da cô trắng trẻo, khung xương nhỏ nhắn, nhìn giống như sinh viên vừa mới nhập học vậy.
Như vậy nếu nói cô là học sinh cấp ba, đoán chừng cũng sẽ không có người phản đối.
Tô Ngọc Kỳ hút một hơi thuốc, vài người trên bàn đánh bài đều cười, mười câu thì có tám câu lại nói người phụ nữ anh mang tới rất non nớt rất “tiên”, người đàn ông nhìn sang Cố Uyên đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa.
Cố Uyên vừa khéo cắn một miếng trái cây, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của hai người giao nhau.
Cố Uyên nhếch môi nhẹ nhàng cười, để lộ lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Tên công tử bột kia cũng nhìn thấy, tim đập thình thịch.
Tô Ngọc Kỳ thu hồi cái nhìn, chuyển ánh mắt, nhìn sang tầm mắt si mê của tên công tử bột đang đặt trên người Cố Uyên thiếu nhìn Cố Uyên, trong lòng có chút phiền, trực tiếp đem lá bài ném sang cho Đường Cảnh Ngọc: "Cậu chơi đi, tôi đi ra ngoài hút thuốc."
Đường Cảnh Ngọc nhìn lá bài tốt vừa ném sang, bài tốt như vậy anh ba tại sao lại không chơi nữa, sau khi Tô Ngọc Kỳ đi ra ngoài, tên công tử bột kia nói với Đường Cảnh Ngọc: "Cậu Đường, Tổng Giám đốc Tô từ khi nào lại cất giấu tiên nữ xinh đẹp như vậy bên người thế."
Đường Cảnh Ngọc không nghĩ tới tên công tử bột này vừa lên tới liền hỏi về chị dâu, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, muốn nói thẳng người này là vợ anh ba, nhưng sợ Tô Ngọc Kỳ không vui.
Dẫu sao anh ba vẫn luôn không thích chị dâu, mặc dù Đường Cảnh Ngọc cảm thấy chị dâu là người rất tốt, nhưng chủ yếu là sợ anh ba không vui.
Đường Cảnh Ngọc nói: "Anh hỏi nhiều như vậy làm gì? Ra bài đi."
Rất nhiều cặp mắt chiếu thẳng lên cơ thể Cố Uyên, chụm đầu ghé tai nhau, nhỏ giọng bàn luận.
Cố Uyên sớm đã quen với những cái nhìn như thế này.
Đi thẳng tới sofa ngồi xuống.
Đa số những người bên trong phòng VIP cô đều không quen.
Chỉ có Đường Cảnh Ngọc là cô nhớ.
Đường Cảnh Ngọc cười với cô.
Cố Uyên cũng cười nhẹ đáp lại.
Sau đó tầm mắt của Cố Uyên chiếu thẳng lên người Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông dường như nghe thấy người tóc vàng gọi một tiếng, châm một điếu thuốc, nhưng tầm mắt không hề chiếu thẳng lên cơ thể Cố Uyên, tầm mắt vẫn luôn đặt ở lá bài trên tay.
Đường Cảnh Ngọc nhìn Tô Ngọc Kỳ không có phản ứng, tiến tới nhỏ giọng nói một câu: "Anh ba, chị dâu tới."
Người đàn ông nhàn nhạt mơ hồ “Ừ” một tiếng.
Trên bàn đánh bài, một tên công tử bột từng có thời gian làm ăn với Tô Ngọc Kỳ muốn kéo gần khoảng cách với anh, liền mượn cớ mở miệng trêu chọc: "Tổng Giám đốc Tô, trước nay chưa từng thấy anh mang theo phụ nữ đến, hóa ra là kim ốc tàng kiều a~.... Nhìn không ra Tổng Giám đốc Tô thích kiểu người như vậy, đủ 18 tuổi chưa? Nhìn thật non nớt." Ngay sau đó cảm thấy có chút đáng tiếc, nhìn Cố Uyên một cái, tiểu tiên nữ xinh đẹp như vậy, tại sao lại ở cùng Tô Ngọc Kỳ cơ chứ.
Cố Uyên ăn mặc rất đơn thuần, cô không hề trang điểm, một gương mặt tinh xảo xinh đẹp, tóc buộc đuôi ngựa, làn da cô trắng trẻo, khung xương nhỏ nhắn, nhìn giống như sinh viên vừa mới nhập học vậy.
Như vậy nếu nói cô là học sinh cấp ba, đoán chừng cũng sẽ không có người phản đối.
Tô Ngọc Kỳ hút một hơi thuốc, vài người trên bàn đánh bài đều cười, mười câu thì có tám câu lại nói người phụ nữ anh mang tới rất non nớt rất “tiên”, người đàn ông nhìn sang Cố Uyên đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa.
Cố Uyên vừa khéo cắn một miếng trái cây, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của hai người giao nhau.
Cố Uyên nhếch môi nhẹ nhàng cười, để lộ lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Tên công tử bột kia cũng nhìn thấy, tim đập thình thịch.
Tô Ngọc Kỳ thu hồi cái nhìn, chuyển ánh mắt, nhìn sang tầm mắt si mê của tên công tử bột đang đặt trên người Cố Uyên thiếu nhìn Cố Uyên, trong lòng có chút phiền, trực tiếp đem lá bài ném sang cho Đường Cảnh Ngọc: "Cậu chơi đi, tôi đi ra ngoài hút thuốc."
Đường Cảnh Ngọc nhìn lá bài tốt vừa ném sang, bài tốt như vậy anh ba tại sao lại không chơi nữa, sau khi Tô Ngọc Kỳ đi ra ngoài, tên công tử bột kia nói với Đường Cảnh Ngọc: "Cậu Đường, Tổng Giám đốc Tô từ khi nào lại cất giấu tiên nữ xinh đẹp như vậy bên người thế."
Đường Cảnh Ngọc không nghĩ tới tên công tử bột này vừa lên tới liền hỏi về chị dâu, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, muốn nói thẳng người này là vợ anh ba, nhưng sợ Tô Ngọc Kỳ không vui.
Dẫu sao anh ba vẫn luôn không thích chị dâu, mặc dù Đường Cảnh Ngọc cảm thấy chị dâu là người rất tốt, nhưng chủ yếu là sợ anh ba không vui.
Đường Cảnh Ngọc nói: "Anh hỏi nhiều như vậy làm gì? Ra bài đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.