Chương 161: Cục bột nhỏ dạ lê
Mộc Thất Thất
29/06/2020
Ngửi được mùi thơm sữa, nhìn kĩ lại, thầm nghĩ thằng bé này thật xinh đẹp, ngoại hình của ba mẹ bé chắc hẳn cũng rất xuất chúng.
Cô trống một tay ra đẩy xe mua hàng sang một bên, tránh làm phiền đến những khách hàng qua lại khác, cô bế lấy thằng bé rồi lấy thêm vài gói khoai tây, cô chọc bé: “Thích không? Thích thì dì mua nhiều thêm chút chút nữa.”
Cậu bé gật đầu trước, sau đó đính chính lại: “Mẹ.”
Mười phút sau.
Tô Ngọc Kỳ sa sầm mặt, muốn đưa tay bưng nhóc con này xuống nhưng nhóc con này cứ như keo dán dính chặt lấy Cố Uyên.
Thằng bé nằm sấp vào lòng cô, nói với giọng điệu mềm mại: “Mẹ ơi.”
Cố Uyên nhìn sắc mặt của người đàn ông, nghĩ tới trên người anh đang bị thương, cô bất giác ôm chầm lấy thằng bé trong lòng: “À... Để tôi bế nó là được rồi.”
Người đàn ông chỉ “hừ” nhẹ một tiếng, nghe thằng bé gọi tiếng “mẹ” đó, con ngươi đen nhánh nhìn vào khuôn mặt trắng nõn của người phụ nữ: “Tôi thật không biết rằng ra dạo siêu thị thôi cũng có thể tìm được một đứa con trai lớn như thế, Lưu Thanh Vũ, hửm, cô không định giải thích sao?”
Cố Uyên thực sự không biết nên nói như thế nào, cô cũng rất ngạc nhiên, thằng bé trong lòng cứ ôm chặt cổ cô, sợ cô sẽ bỏ rơi nó vậy, nghe thấy tiếng “mẹ” mềm mại đó, trái tim Cố Uyên bỗng mềm nhũn: “Ngài Tô, thằng bé này chắc đi lạc với ba mẹ rồi, chúng ta giúp nó đi...”
Người đàn ông đưa tay tóm lấy cổ sau của thằng bé và xách nó lên, Cố Uyên nhìn thằng bé đó sắp bật khóc, trong lòng bỗng mềm nhũn: “ngài Tô, để tôi bế cho.”
Tô Ngọc Kỳ vốn muốn ném thằng bé này cho Tần Xuyên ở sau lưng, nhưng thấy nhóc con này sắp khóc bèn vô thức ôm chầm lấy nhóc: “Được rồi đừng khóc nữa, khóc nữa thì ném cháu đi đó.”
Cố Uyên khẽ dỗ dành: “Chú này không phải người xấu.” Cô thì thầm vào tai thằng bé: “Chú rất tốt, chỉ là trông chú có chút dữ tợn mà thôi.”
Tô Ngọc Kỳ cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nói chuyện, đôi mắt trong trẻo ấy tràn đầy vẻ dịu dàng.
Thằng bé khẽ run rẩy, trên hàng mi cong vút đọng lại những giọt nước mắt óng ánh, nhóc gật đầu nhưng vẫn giơ tay ra với Cố Uyên: “Mẹ...”
Cố Uyên sợ thằng bé sẽ khóc ngay trong lòng Tô Ngọc Kỳ rồi lại chọc giận anh nữa, cô vội dỗ dành: “Được, con phải ngoan ngoãn đấy.” Cô thì thầm bên tai thằng bé: “Mẹ sẽ ở bên con, con đừng sợ.”
Tô Ngọc Kỳ bế lấy thằng bé, tất nhiên đã nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng của người phụ nữ, cho dù nhỏ đến mấy anh cũng thấp thoáng nghe được, nhìn vào Cố Uyên rồi đưa tay vỗ vào mông thằng bé: “Nhóc con, ở yên đó cho chú, nếu cháu gọi cô ta là mẹ thì chẳng phải gọi chúlà ba sao? Chẳng phải chú đã lượm được một đứa con lớn như thế sao.”
Cố Uyên không khỏi bật cười.
Nào ngờ thằng bé lập tức liếc nhìn Tô Ngọc Kỳ với đôi mắt long lanh.
“Liếc chú làm gì, cháu có tin liếc chú lần nữa thì chú ném cháu xuống không.” Mặc dù Tô Ngọc Kỳ nói như thế nhưng anh không thực sự có ý muốn ném thằng bé này xuống.
Gò má thằng bé đỏ ửng, tủi thân nhìn vào Cố Uyên.
Cố Uyên theo sau Tô Ngọc Kỳ, bởi vì trên vai trái của anh bị thương nên anh bế thằng bé bằng tay phải, thằng bé sợ sẽ rớt xuống và cũng sợ Tô Ngọc Kỳ thực sự sẽ ném bé đi bèn ôm chầm lấy cổ của Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông sững sờ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Bị Cố Uyên bắt gặp được.
Cô đi kế bên Tô Ngọc Kỳ, nhìn mặt nghiêng kiên nghị tuấn tú của người đàn ông, còn có nụ cười mờ nhạt trên khóe môi anh, cô tưởng mình xuất hiện ảo giác.
Tuy ngoài mặt anh rất dữ nhưng thực tế không hề buông thằng bé ra, ngược lại cứ ôm chầm nhóc.
Đã phát loa nhiều lần trong siêu thị nhưng vẫn không ai đến đón thằng bé.
Trời đã muộn rồi, vốn Cố Uyên đến siêu thị chính vì muốn mua thức ăn về làm bữa tối nên đề nghị: “Chúng ta về trước đi, đã muộn rồi, ăn chút đồ trước.”
Tô Ngọc Kỳ ra lệnh Tần Xuyên ra ngoài tìm tiếp rồi bảo tài xế lái xe về khách sạn.
Cố Uyên xách những nguyên liệu đã mua bước vào phòng bếp, cô hơi lo lắng Tô Ngọc Kỳ và thằng bé đó bèn ló đầu ra nhìn.
Bầu không khí trong phòng khách có chút vi diệu nhưng...
Hai người tiếp xúc với nhau dường như cũng khá... khá ổn.
Thằng bé ngồi trên ghế sofa, trong tay đang cầm một quả táo mà Tô Ngọc Kỳ nhét cho nhóc, hàng mi cong vút, đôi mắt lóe sáng lên.
Mà Tô Ngọc Kỳ đã cởi áo vest ra ngồi ở phía bên kia của ghế sofa, hai chân hơi bắt chéo nhau nhìn vào tờ báo tài chính trong tay.
Ánh sáng của đèn pha lê trong phòng khách sáng sủa mà rực rỡ, Cố Uyên chợt cảm thấy ấm áp.
Thậm chí cô đang nghĩ nếu lúc này Tinh Tinh ở đây... Thì tốt biết bao.
Vài giây sau, Cố Uyên lắc đầu bật cười, hôm nay cô bị sao thế, chẳng qua chỉ là một bé trai đi lạc với ba mẹ trùng hợp gặp phải cô và nhận lầm cô là mẹ của bé mà thôi.
Rửa tay xong Cố Uyên bắt đầu chuẩn bị bữa tối hôm nay.
Cô làm món thịt thăn chua ngọt, cháo bí đỏ và vài món ăn phụ, sau khi nấu xong, Cố Uyên hơi sững sờ, hình như cô toàn làm những món cô thích ăn.
Tô Ngọc Kỳ dường như không thích ăn ngọt.
Hơn nữa anh chưa từng chạm đũa vào những món ăn cô nấu.
Lần trước vài người bạn của anh là Trần Kiên Trung và Trần Cẩm Diễn cùng với Đường Cảnh Ngọc, Tống Thanh Việt đến nhà, anh chưa bao giờ chạm vào những món do cô nấu.
Cố Uyên suy nghĩ một hồi rồi gọi điện cho khách sạn đưa vài món thanh đạm một chút hợp với khẩu vị của Tô Ngọc Kỳ đến.
Trong phòng khách.
Có một bầu không khí giương nanh vuốt kiếm.
Tô Ngọc Kỳ đóng lại tờ báo trong tay, giọng điệu kéo dài: “Nè nhóc con, nhà cháu ở đâu?”
Không lên tiếng.
Người đàn ông nhếch mép lên: “Tên gì?”
Vẫn không lên tiếng.
Thằng bé cúi đầu xuống nhìn trái táo đỏ tươi trong tay.
Nhóc không muốn đếm xỉa kẻ xấu xa này đâu.
Đột nhiên thằng bé chợt cảm thấy người nhẹ hẳn đi, nhóc ngẩng đầu lên nhìn Tô Ngọc Kỳ bèn đưa cú đấm ra, Tô Ngọc Kỳ xách cổ áo sau của thằng bé lên một cách dễ dàng: “Cháu còn không lên tiếng nữa thì chú ném cháu ra ngoài thật đấy.”
Khuôn mặt của thằng bé nhíu lại thành bánh bao sắp bật khóc, người đàn ông khẽ lên tiếng: “Cô ta không thích kẻ thích khóc."
Một câu nói như đánh trúng điểm yếu, thằng bé lập tức nín khóc nhưng những giọt nước mắt óng ánh vẫn đọng lại trên hàng mi cong vút, khuôn mặt ngọc ngà ấy trông vô cùng đáng yêu và uất ức.
Nhưng lại sợ đại ma vương ở trước mặt, nhóc bĩu môi: “Dạ... Dạ Lê...”
Tô Ngọc Kỳ túm lấy cổ áo sau của Dạ Lê, cau mày, ánh mắt anh nhìn vào khuôn mặt thằng bé, nhìn thêm một lần nữa, ừm, mặt mày khá ổn, nhưng... Lại nhắm vào người phụ nữ của anh, người đàn ông khẽ híp mắt, đừng nói, đôi mắt này cũng hơi giống với Lưu Thanh Vũ nhưng thằng bé này trông đã chừng ba tuổi, dáng người nhỏ bé, ba năm trước Lưu Thanh Vũ vẫn đang đi học.
Nào đâu có trẻ con được.
“Nè nhóc con, người phụ nữ đó là vợ của chú, không phải mẹ của cháu, đừng đến đây nhận bậy bạ, chú cũng không phải ba cháu, ăn xong cơm chú sẽ đưa cháu về.”
Cô trống một tay ra đẩy xe mua hàng sang một bên, tránh làm phiền đến những khách hàng qua lại khác, cô bế lấy thằng bé rồi lấy thêm vài gói khoai tây, cô chọc bé: “Thích không? Thích thì dì mua nhiều thêm chút chút nữa.”
Cậu bé gật đầu trước, sau đó đính chính lại: “Mẹ.”
Mười phút sau.
Tô Ngọc Kỳ sa sầm mặt, muốn đưa tay bưng nhóc con này xuống nhưng nhóc con này cứ như keo dán dính chặt lấy Cố Uyên.
Thằng bé nằm sấp vào lòng cô, nói với giọng điệu mềm mại: “Mẹ ơi.”
Cố Uyên nhìn sắc mặt của người đàn ông, nghĩ tới trên người anh đang bị thương, cô bất giác ôm chầm lấy thằng bé trong lòng: “À... Để tôi bế nó là được rồi.”
Người đàn ông chỉ “hừ” nhẹ một tiếng, nghe thằng bé gọi tiếng “mẹ” đó, con ngươi đen nhánh nhìn vào khuôn mặt trắng nõn của người phụ nữ: “Tôi thật không biết rằng ra dạo siêu thị thôi cũng có thể tìm được một đứa con trai lớn như thế, Lưu Thanh Vũ, hửm, cô không định giải thích sao?”
Cố Uyên thực sự không biết nên nói như thế nào, cô cũng rất ngạc nhiên, thằng bé trong lòng cứ ôm chặt cổ cô, sợ cô sẽ bỏ rơi nó vậy, nghe thấy tiếng “mẹ” mềm mại đó, trái tim Cố Uyên bỗng mềm nhũn: “Ngài Tô, thằng bé này chắc đi lạc với ba mẹ rồi, chúng ta giúp nó đi...”
Người đàn ông đưa tay tóm lấy cổ sau của thằng bé và xách nó lên, Cố Uyên nhìn thằng bé đó sắp bật khóc, trong lòng bỗng mềm nhũn: “ngài Tô, để tôi bế cho.”
Tô Ngọc Kỳ vốn muốn ném thằng bé này cho Tần Xuyên ở sau lưng, nhưng thấy nhóc con này sắp khóc bèn vô thức ôm chầm lấy nhóc: “Được rồi đừng khóc nữa, khóc nữa thì ném cháu đi đó.”
Cố Uyên khẽ dỗ dành: “Chú này không phải người xấu.” Cô thì thầm vào tai thằng bé: “Chú rất tốt, chỉ là trông chú có chút dữ tợn mà thôi.”
Tô Ngọc Kỳ cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nói chuyện, đôi mắt trong trẻo ấy tràn đầy vẻ dịu dàng.
Thằng bé khẽ run rẩy, trên hàng mi cong vút đọng lại những giọt nước mắt óng ánh, nhóc gật đầu nhưng vẫn giơ tay ra với Cố Uyên: “Mẹ...”
Cố Uyên sợ thằng bé sẽ khóc ngay trong lòng Tô Ngọc Kỳ rồi lại chọc giận anh nữa, cô vội dỗ dành: “Được, con phải ngoan ngoãn đấy.” Cô thì thầm bên tai thằng bé: “Mẹ sẽ ở bên con, con đừng sợ.”
Tô Ngọc Kỳ bế lấy thằng bé, tất nhiên đã nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng của người phụ nữ, cho dù nhỏ đến mấy anh cũng thấp thoáng nghe được, nhìn vào Cố Uyên rồi đưa tay vỗ vào mông thằng bé: “Nhóc con, ở yên đó cho chú, nếu cháu gọi cô ta là mẹ thì chẳng phải gọi chúlà ba sao? Chẳng phải chú đã lượm được một đứa con lớn như thế sao.”
Cố Uyên không khỏi bật cười.
Nào ngờ thằng bé lập tức liếc nhìn Tô Ngọc Kỳ với đôi mắt long lanh.
“Liếc chú làm gì, cháu có tin liếc chú lần nữa thì chú ném cháu xuống không.” Mặc dù Tô Ngọc Kỳ nói như thế nhưng anh không thực sự có ý muốn ném thằng bé này xuống.
Gò má thằng bé đỏ ửng, tủi thân nhìn vào Cố Uyên.
Cố Uyên theo sau Tô Ngọc Kỳ, bởi vì trên vai trái của anh bị thương nên anh bế thằng bé bằng tay phải, thằng bé sợ sẽ rớt xuống và cũng sợ Tô Ngọc Kỳ thực sự sẽ ném bé đi bèn ôm chầm lấy cổ của Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông sững sờ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Bị Cố Uyên bắt gặp được.
Cô đi kế bên Tô Ngọc Kỳ, nhìn mặt nghiêng kiên nghị tuấn tú của người đàn ông, còn có nụ cười mờ nhạt trên khóe môi anh, cô tưởng mình xuất hiện ảo giác.
Tuy ngoài mặt anh rất dữ nhưng thực tế không hề buông thằng bé ra, ngược lại cứ ôm chầm nhóc.
Đã phát loa nhiều lần trong siêu thị nhưng vẫn không ai đến đón thằng bé.
Trời đã muộn rồi, vốn Cố Uyên đến siêu thị chính vì muốn mua thức ăn về làm bữa tối nên đề nghị: “Chúng ta về trước đi, đã muộn rồi, ăn chút đồ trước.”
Tô Ngọc Kỳ ra lệnh Tần Xuyên ra ngoài tìm tiếp rồi bảo tài xế lái xe về khách sạn.
Cố Uyên xách những nguyên liệu đã mua bước vào phòng bếp, cô hơi lo lắng Tô Ngọc Kỳ và thằng bé đó bèn ló đầu ra nhìn.
Bầu không khí trong phòng khách có chút vi diệu nhưng...
Hai người tiếp xúc với nhau dường như cũng khá... khá ổn.
Thằng bé ngồi trên ghế sofa, trong tay đang cầm một quả táo mà Tô Ngọc Kỳ nhét cho nhóc, hàng mi cong vút, đôi mắt lóe sáng lên.
Mà Tô Ngọc Kỳ đã cởi áo vest ra ngồi ở phía bên kia của ghế sofa, hai chân hơi bắt chéo nhau nhìn vào tờ báo tài chính trong tay.
Ánh sáng của đèn pha lê trong phòng khách sáng sủa mà rực rỡ, Cố Uyên chợt cảm thấy ấm áp.
Thậm chí cô đang nghĩ nếu lúc này Tinh Tinh ở đây... Thì tốt biết bao.
Vài giây sau, Cố Uyên lắc đầu bật cười, hôm nay cô bị sao thế, chẳng qua chỉ là một bé trai đi lạc với ba mẹ trùng hợp gặp phải cô và nhận lầm cô là mẹ của bé mà thôi.
Rửa tay xong Cố Uyên bắt đầu chuẩn bị bữa tối hôm nay.
Cô làm món thịt thăn chua ngọt, cháo bí đỏ và vài món ăn phụ, sau khi nấu xong, Cố Uyên hơi sững sờ, hình như cô toàn làm những món cô thích ăn.
Tô Ngọc Kỳ dường như không thích ăn ngọt.
Hơn nữa anh chưa từng chạm đũa vào những món ăn cô nấu.
Lần trước vài người bạn của anh là Trần Kiên Trung và Trần Cẩm Diễn cùng với Đường Cảnh Ngọc, Tống Thanh Việt đến nhà, anh chưa bao giờ chạm vào những món do cô nấu.
Cố Uyên suy nghĩ một hồi rồi gọi điện cho khách sạn đưa vài món thanh đạm một chút hợp với khẩu vị của Tô Ngọc Kỳ đến.
Trong phòng khách.
Có một bầu không khí giương nanh vuốt kiếm.
Tô Ngọc Kỳ đóng lại tờ báo trong tay, giọng điệu kéo dài: “Nè nhóc con, nhà cháu ở đâu?”
Không lên tiếng.
Người đàn ông nhếch mép lên: “Tên gì?”
Vẫn không lên tiếng.
Thằng bé cúi đầu xuống nhìn trái táo đỏ tươi trong tay.
Nhóc không muốn đếm xỉa kẻ xấu xa này đâu.
Đột nhiên thằng bé chợt cảm thấy người nhẹ hẳn đi, nhóc ngẩng đầu lên nhìn Tô Ngọc Kỳ bèn đưa cú đấm ra, Tô Ngọc Kỳ xách cổ áo sau của thằng bé lên một cách dễ dàng: “Cháu còn không lên tiếng nữa thì chú ném cháu ra ngoài thật đấy.”
Khuôn mặt của thằng bé nhíu lại thành bánh bao sắp bật khóc, người đàn ông khẽ lên tiếng: “Cô ta không thích kẻ thích khóc."
Một câu nói như đánh trúng điểm yếu, thằng bé lập tức nín khóc nhưng những giọt nước mắt óng ánh vẫn đọng lại trên hàng mi cong vút, khuôn mặt ngọc ngà ấy trông vô cùng đáng yêu và uất ức.
Nhưng lại sợ đại ma vương ở trước mặt, nhóc bĩu môi: “Dạ... Dạ Lê...”
Tô Ngọc Kỳ túm lấy cổ áo sau của Dạ Lê, cau mày, ánh mắt anh nhìn vào khuôn mặt thằng bé, nhìn thêm một lần nữa, ừm, mặt mày khá ổn, nhưng... Lại nhắm vào người phụ nữ của anh, người đàn ông khẽ híp mắt, đừng nói, đôi mắt này cũng hơi giống với Lưu Thanh Vũ nhưng thằng bé này trông đã chừng ba tuổi, dáng người nhỏ bé, ba năm trước Lưu Thanh Vũ vẫn đang đi học.
Nào đâu có trẻ con được.
“Nè nhóc con, người phụ nữ đó là vợ của chú, không phải mẹ của cháu, đừng đến đây nhận bậy bạ, chú cũng không phải ba cháu, ăn xong cơm chú sẽ đưa cháu về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.